“Hiểu Kỳ, em mau chạy đi, đừng lo cho anh. Anh đã không thể sống tiếp được nữa, cũng đã gửi tin nhắn cho bố rồi, ông ấy sẽ tới cứu viện cho mọi người nhanh thôi!”
“Không đâu anh, em đưa anh theo cùng!”
Cô gái tên Hiểu Kỳ rất cứng đầu, giơ tay muốn đỡ người đàn ông kia dậy.
Nhưng người đó đã dùng hết sức lực cuối cùng của mình để đẩy cô gái đó ra, nói.
“Mau chạy đi, nếu không sẽ chẳng có ai thoát được!”
Cô gái đó vẫn không chịu đi, mặt đầy nước mắt muốn đỡ người đàn ông đó dậy.
Chuyện là hôm nay họ nhận được tin tức, có một tên ma đầu đã bị truy nã nhiều năm trong giới võ đạo xuất hiện ở Giang Châu.
Lục Phiến Môn chính là người giữ trật tự cho giới võ đạo ở Hoa Hạ, tất nhiên phải tới để vây bắt người này.
Nhưng khi bọn họ chạm trán với tên ma đầu đó mới phát hiện ra thực lực của tên này cực kỳ mạnh mẽ.
Chẳng mấy chốc đã giải quyết hết nửa số người bên họ.
Cũng may vào thời khắc quan trọng nhất, anh trai cô ta đã sử dụng một loại cấm thuật, trả giá bằng việc đứt hết kinh mạch toàn thân để giúp bọn họ cắt đuôi tên ma đầu.
Sau đó họ mới có cơ hội bỏ trốn.
“Em không đi, nếu chết thì cứ để chúng ta chết cùng với nhau đi!”, cô gái vẫn lắc đầu nói.
“Ha ha, nhóc con xinh đẹp như vậy, sao tôi lại có thể để cho em chết được cơ chứ, tôi yêu thương em còn không kịp nữa là!”
Đúng lúc này, bọn họ cảm nhận thấy trước mặt đã tối sầm, một bóng người đã xuất hiện ngay trước mặt họ.
Đó là một người đàn ông trung niên với dáng người thấp bé, gầy yếu đến mức chỉ còn da bọc xương, mặt mũi khô quắt như vỏ cây đã chết héo.
Nhìn thấy người đàn ông đó, trên mặt mọi người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Khoảnh khắc Lâm Vãn Tình nhìn thấy người đó, cơ thể cô ta cũng bất giác run rẩy lên, sắc mặt cũng trắng bệch.
Bởi vì tên mặc áo đen trước mặt chính là kẻ từng gieo trận Tụ Linh đó vào cơ thể cô ta.
“Tôi giết ông!”
Cô gái tên Hiểu Kỳ nhìn thấy người đó thì bàn tay như phấn vung lên, hung hăng đánh về phía người đàn ông trung niên.
Nhưng thực lực của cô ta quá yếu, nắm đấm còn chưa đụng tới người tên kia thì đã bị chụp lại rồi.
Người đàn ông trung niên tiện tay kéo một cái, cô gái mất khống chế bị gã đàn ông kia ôm vào lòng.
“Buông cô ấy ra!”
Mấy thanh niên xung quanh cũng nhanh chóng ra tay.
Người đàn ông trung niên đó vung tay lên, mấy người họ lập tức văng ra ngoài, ngã xuống đất trực tiếp hộc ra một đống máu tươi.
Lúc nãy, gã đàn ông trung niên không thèm để ý tới bọn họ, chỉ tựa đầu dùng mũi hít mặt cô gái tên Hiểu Kỳ kia một hơi thật sâu.
Gương mặt tên đó xuất hiện cái nét cực kỳ thích thú và hưởng thụ.
“Thơm, rất thơm!”
Cô gái tên Hiểu Kỳ cảm nhận được động tác của gã đàn ông trung niên thì sợ tới mức da gà da vịt nổi hết cả lên.
“Cô bé, đêm nay ngủ với tôi, rồi tôi sẽ tha cho em một mạng!”
“Nằm mơ!”
Nói xong, cô gái tên Hiểu Kỳ định cắn lưỡi tự sát.
Nhưng dường như người đàn ông trung niên kia đã phát hiện ra hành động này, tay tên đó vung lên, cô gái nhanh chóng mất đi khả năng điều khiển bản thân.
“Cô bé, đừng từ chối làm gì, hôm nay em chính là món ăn của tôi. Em chỉ cần hầu hạ tôi thật tốt, tôi có thể tha cho bọn họ một mạng”.
Cô gái kia muốn cử động, muốn vùng vẫy, muốn chống đối, nhưng vấn đề là bây giờ ngoài ánh mắt ra, cô ta chẳng thể điều khiển được gì nữa.
Gã đàn ông trung niên cười lạnh, sau đó mới nhìn sang Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình cách đó không xa.
Thế nhưng, khi tên đó không thể cảm nhận được dao động của linh khí thiên địa từ người Lâm Vãn Tình thì lập tức tái hết cả mặt.
Đôi tay như cành cây khô, đầy nếp nhăn vội vàng chộp tới Lâm Vãn Tình.
Cô ta lập tức sợ tới mất tái mét cả mặt, theo bản năng trốn trong lòng Diệp Viễn.
Khi Diệp Viễn chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên.
“Soạt! Soạt! Soạt…”
Mấy tiếng xé gió vang lên, viên đạn màu vàng từ bốn phương tám hướng đánh về phía gã đàn ông trung niên.
Gã đàn ông trung niên đó cũng phản ứng khá nhanh, cơ thể đó uốn éo thành một góc độ quỷ, dị, né được tất cả những viên đạn đó.
Mà Diệp Viễn cũng đã lôi kéo Lâm Vãn Tình lùi về sau vài bước.