“Đừng cảm ơn tôi vội. Tôi chỉ tạm thời khống chế sát khí giúp ông thôi. Nếu muốn đuổi hết sát khí thì phá giải bố cục phong thuỷ Tuyệt sát của biệt thự”.
Sắc mặt Ngô Thanh Phong nghiêm trọng nói.
Ông ta không nắm chắc việc sẽ phá giải được bố cục phong thuỷ Tuyệt sát.
“Vậy làm thế nào?”, Lý Hồng Đào run rẩy.
“Đành phải nhờ anh bạn vừa rồi thôi!”
Ngô Thanh Phong biết, Diệp Viễn có thể phát hiện ra bố cục phong thuỷ Tuyệt sát ngay từ đầu, chứng tỏ Diệp Viễn chắc chắn là người thông thạo phong thuỷ.
Chắc chắn anh có cách phá giải.
“Nhờ thằng giao hàng đó sao? Đừng nói đùa nữa. Một thằng giao hàng thì biết gì!”, Vương Kỳ Văn khó chịu nói.
Đương nhiên, cô ta không muốn Diệp Viễn quay lại. Bởi vì Diệp Viễn có thể phát hiện ra bố cục phong thuỷ mà cô ta sắp xếp trong biệt thự này thì chắc chắn cũng có cách phá giải.
Nếu Diệp Viễn có thể phá giải bố cục mà cô ta đã sắp xếp, vậy thì kế hoạch của cô ta phá sản là chắc.
“Đại sư Ngô, vừa rồi tôi đã đắc tội với cậu ta, bây giờ, sao cậu ta có thể đồng ý cứu tôi. Xin nhờ đại sư Ngô giúp đỡ, ông muốn bao nhiêu tiền tôi cũng trả được!”, thực ra Lý Hồng Đào không tin năng lực của Diệp Viễn, dù sao, trông anh còn quá trẻ.
Hơn nữa, ông ta vừa đuổi Diệp Viễn đi, bây giờ mời quay lại thì còn mặt mũi nào.
Ngô Thanh Phong khẽ lắc đầu.
“Yên tâm, nếu cậu ta thấy chết không cứu thật thì đã không nói mấy câu đó. Tôi đoán là cậu ta khởi động bố cục phong thuỷ này là để dạy cho ông một bài học mà thôi”.
Ngô Thanh Phong đoán không sai, đúng là Diệp Viễn cố ý khởi động bố cục phong thuỷ Tuyệt sát này để dạy cho Lý Hồng Đào một bài học về chuyện ông ta dám nhìn mặt bắt hình dong.
“Đại sư Diệp, thật xin lỗi, tôi cũng không ngờ lão già Lý Hồng Đào kia lại không tin tưởng tôi, sỉ nhục anh như vậy!”
Trong xe, Sở Vân Phi tỏ ra bực bội nói.
Vốn dĩ, anh ta muốn giúp Diệp Viễn, kết cục lại khiến anh chịu sỉ nhục.
“Không sao, ông ta sẽ mau chóng phải cầu cứu tôi thôi!”
Diệp Viễn lạnh lùng cười khẩy.
Anh biết rõ, dựa vào năng lực của Ngô Thanh Phong thì chắc chắn không thể phá giải được bố cục phong thuỷ Tuyệt sát.
Diệp Viễn vừa nói dứt lời.
Điện thoại của Sở Vân Phi đã reo chuông.
“Vân Phi, chú Lý của cháu đây. Vừa rồi, chú sai rồi, xin lỗi cháu và đại sư Diệp. Bây giờ, tình hình của chú rất nguy cấp, xin cháu Vân Phi nể mặt tình cảm thân thiết của chú cháu mình, xin đại sư Diệp cứu chú với!”
Diệp Viễn nghe rõ mồn một lời nói của Lý Hồng Đào trong điện thoại.
“Đại sư Diệp, anh xem?”, Sở Vân Phi nhìn Diệp Viễn.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Tôi vẫn ra điều kiện như trước, đưa hết số cổ vật của ông ta cho tôi chọn. Ngoài ra, phải đưa cho tôi thêm 50 triệu, coi như xin lỗi tôi”.
Nếu không phải là do gần đây cần đồ để sửa trận pháp gấp gáp thì với thái độ hôm nay của Lý Hồng Đào, chắc chắn anh sẽ không cứu ông ta.
Sở Vân Phi vội vàng chuyển lời Diệp Viễn.
“Tôi đồng ý, tôi đồng ý. Đừng nói là 50 triệu, 100 triệu tôi cũng đưa cho cậu!”, Lý Hồng Đào vội vàng đồng ý.
So với mạng sống của ông ta thì chút đồ đó có đáng là bao.
Khi Diệp Viễn và Sở Vân Phi quay lại cổng biệt thự, Lý Hồng Đào vội vàng xông tới như tìm thấy chiếc phao cứu mạng.
“Đại sư Diệp, xin lỗi, tôi sai rồi, mong đại sư không chấp tiểu nhân. Xin hãy cứu tôi!”
Diệp Viễn chỉ lạnh lùng liếc nhìn Lý Hồng Đào, sau đó nhặt một hòn đá lên tay rồi bắn ra.
Viên đá đập trúng một chiếc gương đồng khác.
Vào khoảnh khắc chiếc gương đồng vỡ tan, sát khí hung tàn và lạnh lẽo biến mất ngay lập tức.
Sau đó, Diệp Viễn lại đi một vòng quanh biệt thự, trong tay cầm theo mấy tấm gương đồng.
Diệp Viễn ném số gương đồng còn lại trước mặt Vương Kỳ Văn sau đó lạnh lùng nói.
“Giao chiếc gương còn lại ra!””
Vương Kỳ Văn bỗng chốc hoảng sợ, vội vàng phản bác.
“Gương đồng gì, tôi không hiểu anh nói gì?”
Lý Hồng Đào và Sở Vân Phi khó hiểu nhìn Diệp Viễn, không hiểu Diệp Viễn nói vậy là ý gì.
“Đại sư Diệp, lẽ nào, bố cục phong thuỷ Tuyệt sát này là do cô ta bài trí sao?”
Ngô Thanh Phong đứng bên cạnh như hiểu ra điều gì.