Thời gian dần trôi, đến buổi chiều, hội đấu giá cũng kết thúc tốt đẹp.
Toàn bộ đan dược mà Diệp Viễn luyện chế ra đều được một số võ giả và một số gia tộc lớn các nơi đấu giá được.
Hội đấu giá lần này cũng khiến giá trị bản thân Diệp Viễn được tăng lên.
Hội đấu giá đã kết thúc tốt đẹp, sau khi Diệp Viễn bàn giao một số công việc cho Liễu Khánh Phi, liền quay về biệt thự.
Nhưng khi Diệp Viễn vừa đi đến cổng biệt thự lại đột nhiên dừng bước chân.
Bởi vì một thanh kiếm đột nhiên xuất hiện giữa không trung lơ lửng trước mặt anh, đó là một thanh kiếm mẻ không sắc, thân kiếm còn bị gỉ và còn gãy một nửa.
Tuy thanh kiếm này rất bình thường, nhưng Diệp Viễn lại cảm nhận được sát khí rõ ràng nồng đặc từ thanh kiếm.
“Kiếm tốt!”
Cảm nhận được sát khí nồng đặc trên thân kiếm, Diệp Viễn không khỏi khen ngợi một câu.
Nhưng đúng lúc Diệp Viễn vừa dứt lời, sát khí của thanh kiếm mẻ đó đột nhiên bùng phát, và lao vào trước trán Diệp Viễn với tốc độ nhanh không gì sánh kịp.
Diệp Viễn mỉm cười, cơ thể như chuồn chuồn đáp nước, mau chóng lùi lại phía sau.
Còn thanh trường kiềm đó cũng đuổi theo Diệp Viễn, nhưng lại không đuổi kịp tốc độ lùi lại của Diệp Viễn.
Hai bên chỉ cách nhau tầm một nắm đấm.
Chẳng mấy chốc Diệp Viễn đã lùi đến dưới chân núi, không còn đường để lui, lúc này Diệp Viễn mới đưa tay ra búng lên thân kiếm.
Trường kiếm kêu u u một tiếng, giống như kinh sợ, mau chóng lùi lại.
Liền sau đó có một bóng người đột nhiên xuất hiện cách đó trăm mét, tóm lấy thanh trường kiếm đang gấp rút lùi lại đó.
“Diệp Diệt Tiêu! Anh rất mạnh!”
Người đi đến là một thanh niên vô cùng bình thường, bình thường đến mức cho dù ném ra phố cũng không có ai nhớ được khuôn mặt của anh ta.
“Kiếm Vô Nhai?”
Vừa nhìn thấy người này, Diệp Viễn đã đoán ra người này là ai.
Chắc chắn là người xếp hạng sau anh, sát thủ hàng đầu của tập đoàn sát thủ, Kiếm Vô Nhai.
Diệp Viễn chắc chắn như vậy, một là vì thanh kiếm gãy vừa nãy, thứ hai là vì khoảnh khắc đầu tiên anh nhìn thấy Kiếm Vô Nhai, thì đã cảm nhận rõ ràng được sát khí trong cơ thể Kiếm Vô Nhai đang sôi sục, nhưng bên ngoài lại không có chút sát khí nào, thậm chí ngay cả khí trường cũng yếu ớt đến đáng sợ.
Thậm chí còn không mạnh bằng khí trường của một người bình thường.
Một người có thể kiểm soát sát khí mạnh mẽ đến mức hoàn hảo như vậy, chắc chắn là sát thủ đẳng cấp.
“Đúng thế!”, Kiếm Vô Nhai lạnh lùng trả lời.
“Anh đến để giết tôi hay đến vì đan dược của tôi?”, Diệp Viễn hiếu kỳ hỏi.
Hôm nay đúng là có không ít người đến gây chuyện với mình, đầu tiên là người của nước Uy, sau đó lại là người của tập đoàn Hạo Thiên, bây giờ ngay cả sát thủ siêu cấp như Kiếm Vô Nhai cũng xuất hiện.
“So tài!”
Kiếm Vô Nhai chỉ lạnh lùng nhả ra hai chữ, sau đó liền nghe thấy đột nhiên thanh kiếm gãy trong tay anh ta kêu lên u u.
Chỉ thấy Kiếm Vô Nhai buông tay, thanh kiếm gãy đó lại tự chủ dựng đứng giữa không trung.
Vô số sát khí điên cuồng bùng phát trên thân kiếm, chưa đến ba giây, vô số sát khí cường mạnh bao trùm toàn bộ hai người Diệp Viễn và Kiếm Vô Nhai, hình thành một luồng khí trường cường mạnh có bán kính trăm mét xung quanh hai người.
“Anh cũng rất mạnh!”
Nhìn thấy sát khí cường mạnh đến gần như có thể hủy thiên diệt địa xung quanh, Diệp Viễn cũng không thể không khâm phục thủ đoạn của Kiếm Vô Nhai.
Sát khí, nếu không kiểm soát tốt thì rất dễ bị phản phệ.
Mà Kiếm Vô Nhai không những kiểm soát sát khí hoàn hảo, mà còn có thể sử dụng sát khí như vũ khí.
“Ngưng!”
Chỉ nghe thấy Kiếm Vô Nhai quát một tiếng, đột nhiên trên người anh ta bùng phát ra một luồng sát khí siêu mạnh dường như có thể khinh thường trời đất.
Sát khí này và sát khí bùng phát ra trên thân kiếm lại hợp thành một, hình thành mấy thanh trường kiếm gần như có thể chém rách không gian, chém lìa trời đất.
“Tấn công!”
Kiếm Vô Nhai lại quát lớn lần nữa, những thanh trường kiếm đó liền mang theo tiếng vù vù tấn công đến Diệp Viễn.