Mọi người ở đây cũng bị tiếng mắng đột ngột này hấp dẫn, tất cả đều rối rít nhìn về phía chỗ mấy người Diệp Viễn.
Thời điểm một đám thanh niên Giang Châu nhìn thấy Lý Thiên, tất cả đều giật mình.
Bọn họ cũng biết, Lý Thiên này không phải hạng tốt đẹp gì ở Giang Châu, tên nhãi này dựa vào quyền thế của bố hắn, tác oai tác quái bao nhiêu năm ở Giang Châu.
Lần nào hắn cũng có thể biến chuyện nhỏ thành chuyện lớn của cả thành phố, nhưng vì quan hệ của bố hắn, cuối cùng tất cả mọi chuyện không còn gì nữa.
Có thể nói, ở Giang Châu, Lý Thiên này chính là thái tử danh xứng với thực.
Cho dù là một vài cậu ấm nhà giàu cũng không dám động vào Lý Thiên, dù sao bối cảnh phía sau của bố Lý Thiên rất mạnh, nghe đồn bố hắn có quan hệ rất tốt với gia tộc siêu cấp ở thủ đô là nhà họ Tiêu.
Cũng chính vì vậy Lý Thiên mới hoành hành bá đạo không kiêng kỵ gì ở Giang Châu.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Lý Thiên lại đi tìm Diệp Viễn gây sự, một vài người biết được thân phận của Diệp Viễn, ánh mắt bọn họ nhìn Lý Thiên tràn đầy khinh bỉ.
Đương nhiên, còn có rất nhiều người không nhận ra Diệp Viễn, khi bọn họ nhìn thấy Lý Thiên tìm Diệp Viễn gây sự, lập tức chuẩn bị tinh thần xem kịch hay.
Nhất là những cậu ấm trước đó bắt chuyện viwus Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiểu.
Ai nấy cũng đều tiến đến gần chuẩn bị xem kịch hay.
Có người thậm chí còn cảm thấy sau khi Diệp Viễn bị trừng trị, bọn họ xuất hiện trừng trị lại Lý Thiên, như vậy nói không chừng còn lấy được thiện cảm của Lâm Hàn Tuyết và Thẩm Tiểu Tiểu.
Ba người Lý Thiên Vũ đứng cách đó không xa nhìn thấy Lý Thiên xông đến, mấy người đều không chờ được chuẩn bị đón xem kết cục thảm hại của Diệp Viễn.
“Ngu đần, lần này xem anh chết thế nào!”
Lâm Hàn Tuyết đi cùng với Diệp Viễn đương nhiên biết Lý Thiên, cô ta thấy Lý Thiên này thật xấu xa, hơn nữa còn vô lễ với Diệp Viễn, cô ta quát lên.
“Lý Thiên, anh muốn làm gì?”
Mặc dù Lâm Hàn Tuyết là người của nhà họ Lâm gia tộc đệ nhất Giang Châu, nhưng Lý Thiên vốn chẳng sợ gì cô ta.
“Nơi này không có việc của cô, cút đi cho ông!”
Bị Lý Thiên chửi mắng một câu, sắc mặt Lâm Hàn Tuyết lập tức biến đổi.
Cô ta lạnh lùng nói: “Lý Thiên, anh nói cái gì?”
“Con mẹ nó, lỗ tai nhà cô điếc à, ông đây bảo cô cút! Nếu không ông đây trừng trị cả đám nhà họ Lâm các người đấy!”
Sắc mặt Lâm Hàn Tuyết thay đổi, lúc sắp ra tay.
“Ầm!”
Diệp Viễn trực tiếp dùng một cước đạp bay Lý Thiên.
Sau khi vẽ một đường cong hoàn mỹ trên không trung, Lý Thiên hung hãn ngã trên sàn nhà.
Mấy tên vệ sĩ vội vàng xông tới, muốn đỡ Lý Thiên dậy.
Nhưng Lý Thiên lúc này chồng chất tức giận, hắn hoàn toàn mất lý trí, giận dữ hét lên với đám vệ sĩ.
“Giết tên khốn này cho tao!”
Mấy tên vệ sĩ đứng im tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào khác, bởi vì bọn họ biết rõ mình không phải đối thủ của Diệp Viễn.
Thấy mấy vệ sĩ không dám cử động, Lý Thiên hoàn toàn nổi giận, trực tiếp lấy ra một khẩu súng từ trong ngực!
Nhìn thấy Lý Thiên rút súng, người ở đây đều kinh hãi.
Một số người bị dọa sợ tránh sang một bên.
Chỉ có Diệp Viễn vẫn ngồi im tại chỗ, thản nhiên.
Lý Thiên tức giận đến cực điểm giãy giụa bò dậy từ dưới đất.
Ngắm họng súng vào đầu Diệp Viễn.
Gương mặt chỗ xanh chỗ tím của hắn lại càng méo mó.
Hắn dùng âm thanh gào thét vô cùng thê lương nói: “Khốn kiếp, chết đi cho tao!”
Ngay lúc tay Lý Thiên sắp bóp cò súng.
Một giọng nói vô cùng tức giận đột nhiên vang lên.
“Đồ khốn, dừng tay cho tôi!”
Mọi người quay đầu liền nhìn thấy một nhóm các ông lớn Liễu Khánh Phi và Lâm Hùng Phi đi xuống từ tầng hai.
Nhưng giọng nói này đã xuất hiện quá muộn.
“Ầm!”
Một tiếng súng chát chúa tiếng vang lên, rất nhiều người theo bản năng cũng nhắm mắt lại.
Không muốn nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết Diệp Viễn bị súng bắn bể đầu.
“A!”
Một nhiên một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Tiếng kêu đột ngột đó khiến bọn họ mở mắt.
Sau đó kinh ngạc phát hiện Diệp Viễn vẫn ngồi im tại chỗ.
Mà Lý Thiên vừa nổ súng, cánh tay cầm súng kia lại rời khỏi cơ thể của hắn.