“Ầm ầm!”
Lúc này, cổng lớn của khu nhà họ Lâm ầm ầm đổ sập.
Không có cản trở, lúc này mọi người mới nhìn thấy có hai ông lão trông giống hệt nhau đứng bên ngoài, một người mặc áo choàng màu trắng, một người còn lại mặc áo choàng màu đen.
Sau lưng hai người đều vác một thanh trọng kiếm huyền thiết.
“Hắc Bạch Song Sát!”
Có người nhanh chóng nhận ra hai ông lão này.
Hai ông lão này chính là hai cao thủ siêu cấp đi theo bên cạnh Lục Thiên Hành mấy năm trước.
Năm đó hai người đã đạt đến cảnh giới Võ Hoàng, hơn nữa còn rất giỏi chiến thuật hợp kích.
Được người trong giới võ đạo gọi là Hắc Bạch Song Sát.
Từ mấy năm trước, sau khi Lục Thiên Hành phá hủy truyền thừa của Quỷ Môn ở Hoa Hạ, những người này cũng rời khỏi Hoa Hạ theo Lục Thiên Hành.
Không ngờ hai người bao nhiêu năm không xuất hiện, bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Hơn nữa vừa xuất hiện đã đến gây chuyện với nhà họ Lâm, mà còn nổi giận, vừa ra tay đã giết chết nhiều người như vậy.
“Các người là ai?”
Đương nhiên Lâm Hùng Phi không quen biết hai người này, nhưng hai người này tìm đến nhà họ Lâm bọn họ, hơn nữa còn vừa ra tay đã giết nhiều người.
Có thể nói những người này đều chết vì nhà họ Lâm.
Đương nhiên lúc này ông ta phải đứng ra hỏi cho rõ ràng.
“Ông là người nhà họ Lâm phải không?”
Ông lão mặc áo đen lạnh lùng nhìn Lâm Hùng Phi.
Bị ông lão áo đen nhìn chằm chằm, Lâm Hùng Phi cảm thấy giống như bị con thú dữ đáng sợ nhằm vào vậy, khiến toàn thân ông ta ớn lạnh.
Hai chân không nhịn được sắp quỳ xuống đất.
Nhưng ông ta vẫn cắn răng, cứng giọng trả lời.
“Đúng thế!”
“Rất tốt, tôi hỏi ông, là tập đoàn Lâm thị của ông đã thanh trừ thế lực của tập đoàn Hạo Thiên tôi ở Sở Châu đúng không?”
Được biết những người này là người của tập đoàn Hạo Thiên, Lâm Hùng Phi lập tức hiểu ra.
Hai ngày nay, nhà họ Lâm bọn họ liên hiệp với nhà họ Sở ở Sở Châu, trực tiếp thanh trừ toàn bộ thế lực của tập đoàn Hạo Thiên ở Sở Châu.
Có lẽ đã chọc giận tập đoàn Hạo Thiên, mới phái cao thủ đến tìm nhà họ Lâm bọn họ báo thù.
“Là tôi!”
Lâm Hùng Phi chủ động thừa nhận nói.
“Vậy thì đi chết đi!”
Ông lão áo choàng đen lạnh lùng quát một tiếng, vung tay, một luồng sóng khí cường mạnh ập về phía Lâm Hùng Phi.
Sóng khí cường mạnh đón gió trở nên lớn mạnh hơn, mà còn mang theo sức phá hoại đáng sợ, những chỗ nó đi qua, mặt sàn gạch đá rắn chắc cũng bị cuốn lên.
Nhìn thấy ông lão áo đen này vừa tùy tiện vung tay đã có uy lực khủng bố như vậy, các võ giả có mặt đều trốn thật xa, chỉ sợ bị liên lụy đến.
Lâm Hùng Phi nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức xám đen lại, đối diện với cao thủ khủng bố như này, ông ta không có chút sức phản kháng nào.
Đương nhiên, cho dù ông ta muốn phản kháng thì cũng không có năng lực này, bởi vì lúc này cơ thể của ông ta đã bị khí cơ đáng sợ đó khóa chặt, ông ta muốn động đậy cũng không được.
Nhìn thấy sóng khí giống như gió lốc cuốn đến, Lâm Hùng Phi tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi cái chết.
Nhưng lúc này, Diệp Viễn đột nhiên đứng trước mặt Lâm Hùng Phi.
Còn sóng khí cường mạnh cuồn cuộn ập đến bỗng chốc tiêu tan vô hình.
Nhìn thấy Diệp Viễn đột ngột đứng ra, hơn nữa còn phá được thủ đoạn tấn công của ông ta.
Điều này khiến ông lão áo đen hơi kinh ngạc.
“Mày là ai?”
“Người giết các ông!”
Diệp Viễn vô cùng lạnh lùng trả lời.
Vừa nãy Diệp Viễn được biết những người này là người của tập đoàn Hạo Thiên, liền hiểu ra những người này tìm nhà họ Lâm báo thù.
Nhưng điều khiến anh không ngờ là thủ đoạn báo thù của những người này lại độc ác như vậy, trực tiếp giết chết nhiều người vô tội, hại bao nhiêu người vô tội chết thảm.
Nói ra thì bọn họ đều chết vì mình.
Điều này khiến trong lòng Diệp Viễn vô cùng áy náy.
Sát ý trong anh bùng lên với hai người này cao chưa từng có.
Người xung quanh thấy Diệp Viễn đột ngột đứng ra, hơn nữa còn nói ra lời ngông cuồng như vậy, tất cả đều kinh hãi.