Vũ Đông Thanh không quan tâm đến tên áo đen kia, mà xoay người đỡ Hiên Viên Thừa Thiên.
“Đi cứu Tiểu Vũ!”
Hiên Viên Thừa Thiên gật đầu, chuẩn bị lên tầng.
Mà lúc này, tên áo đen lại nói.
“Vũ Đông Thanh, ông quan tâm đến đứa con gái kia vậy, chẳng lẽ nó chính là tàn dư của nhà họ Tiêu năm đó?”
Nghe vậy, sắc mặt Vũ Đông Thanh hơi biến đổi.
Sắc mặt Vũ Đông Thanh thay đổi đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của tên áo đen.
“Ha ha, quả nhiên là vậy, tôi còn tưởng rằng đứa con gái đó đã chết rồi, không ngờ còn sống, tin tức này quá tốt!”
“Chờ tôi giải quyết ông xong sẽ mang đứa con gái kia đi đổi tiền thưởng!”
Mấy năm gần đây, tổ thức thần bí kia vẫn không tìm thấy Tiểu Vũ, nên đã công bố treo giải thưởng kếch xù trong toàn bộ giới võ đạo nước Hoa Hạ, chỉ cần có người có thể cung cấp đủ tin tức về Tiểu Vũ.
Thì sẽ nhận được đan dược, vũ khí và công pháp vô cùng có lợi cho võ giả.
Giải thưởng vừa được ban ra, lập tức khiến toàn bộ giới võ đạo chấn động.
Vô số võ giả rối rít hành động, bắt đầu dò tìm tin tức của Tiểu Vũ khắp nơi.
Chỉ là mấy năm gần đây, Vũ Đông Thanh bảo vệ Tiểu Vũ rất tốt, hơn nữa còn ẩn cư ở Giang Châu, ít giao du với bên ngoài, đương nhiên không bị người ta phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Vũ.
Nhưng khoảng thời gian này, tổ chức thần bí kia lại treo giải thưởng tăng lên gấp mấy lần.
Điều này càng chọc cho vô số võ giả đỏ con mắt.
Tên áo đen cũng không ngờ, hôm nay mình chỉ muốn bắt mấy cô gái đẹp để tu luyện, không ngờ lại có thu hoạch ngoài ý muốn này.
“Đâm đầu vào chỗ chết!”
Vũ Đông Thanh biết bây giờ thân phận của Tiểu Vũ đã bị phát hiện, vậy thì ông ta sẽ không để người này tiết lộ tin tức ra bên ngoài.
Mà cách tốt nhất không tiết lộ tin tức chính là chết!
Nhìn thấy Vũ Đông Thanh tấn công tới, tên áo đen hừ lạnh.
“Hừm, năm đó ông không phải đối thủ của tôi, mà bây giờ thần công của tôi đã thành rồi, ông lại càng không phải đối thủ của tôi, tôi sẽ giết chết con cá lọt lưới năm đó là ông trước, sau đó bắt đứa con gái kia về lĩnh tiền thưởng”.
Nói xong, tên áo đen hành động, tiến lên nghênh đón Vũ Đông Thanh.
Lại nói đến Diệp Viễn, khi nhìn thấy Hiên Viên Thừa Thiên xuất hiện, anh liền đi đến tầng cao nhất đối diện.
Tìm thấy Lâm Hàn Tuyết và Tiểu Vũ, trên người bọn họ lại bị điểm một vài bùa chú đặc biệt.
Sau khi Diệp Viễn giải trừ bùa chú, anh chuẩn bị đi giúp đỡ Hiên Viên Thừa Thiên một tay, dù sao quan hệ giữa Hiên Viên Thừa Thiên và chú Vũ không tệ.
Lúc Diệp Viễn chuẩn bị xuống tầng đánh thức hai cô gái.
Lại nghe thấy cuộc đối thoại giữa tên áo đen và chú Vũ.
Khi tên áo đen nói ra Tiểu Vũ là tàn dư năm đó của nhà họ Tiêu.
Diệp Viễn chỉ cảm thấy đầu vang lên một tiếng ‘ầm’.
Trống rỗng.
Vốn tưởng rằng em gái và bố mẹ anh ở trong tay người nhà họ Tiêu chắc chắn đã không còn sống nữa.
Từ trước đến nay, anh đã ngầm thừa nhận bố mẹ và em gái mình đã chết trong tay nhà họ Tiêu.
Nhưng không ngờ, số mạng lại quá ưu đãi với anh, em gái anh có khả năng chưa chết.
Qua một lúc lâu, Diệp Viễn kích động, vội vàng chìa bàn tay đang run rẩy vén cổ tay áo Tiểu Vũ lên.
Khi nhìn thấy vết bớt hình thoi màu đỏ trên cổ tay của Tiểu Vũ, cơ thể anh liền kích động đến run rẩy.
Nước mắt càng không nhịn được trào ra khỏi hốc mắt.
Tiểu Vũ này thật sự là em gái anh.
“Ha ha ha, Tiểu Vũ chưa chết, Tiểu Vũ chưa chết, ha ha ha…”
Lúc này, Diệp Viễn như phát điên.
Bây giờ, cuối cùng anh đã hiểu, tại sao trước đó gặp Tiểu Vũ mình lại có một loại cảm giác rất kỳ quái.
Đó là tình cảm ruột thịt không thể tách rời.
Dưới tầng, tên áo đen đang đánh nhau với Vũ Đông Thanh nghe thấy tiếng gào thét điên cuồng của Diệp Viễn, gã lập tức kinh hãi.
Sau khi dùng một chưởng đánh lui Vũ Đông Thanh, bóng người chợt lóe, biến mất ngay tại chỗ.
Mà Vũ Đông Thanh lúc này mặt biến sắc, ông ta không ngờ trên tầng còn có người.
Lo lắng cho an toàn của Tiểu Vũ, Vũ Đông Thanh cũng vội vàng xông lên tầng.