“Đồ khốn, mày tự tìm cái chết!”
Ngay lúc lão giả mặc áo dài xám chuẩn bị ra tay đánh chết Diệp Viễn, từ xa đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.
“Tiền bối Tôn xin hãy dừng tay!”
Liễu Hạo Long dẫn theo một đám cao thủ Lục Phiến Môn vội vàng chạy đến.
Sau khi Liễu Hạo Long gọi cho Diệp Viễn không bao lâu.
Thì ông ta nhận được tin tức, người nhà họ Tiêu ở thủ đô sắp đến Giang Châu.
Ông ta lại còn nhận được tin tức Ngọc Kỳ Lân và người của vùng ẩn thế cũng xuất hiện.
Hơn nữa người ở vùng đất ẩn thế đi ra, dẫn đầu là lão tổ nhà họ Tô.
Những người này cùng xuất hiện chỉ để giúp nhà họ Tiêu thu phục Diệp Viễn.
Liễu Hạo Long cũng xem như hiểu Diệp Viễn, biết anh tuổi trẻ hừng hực, đoán chắc sẽ không coi ai ra gì.
Mặc dù Diệp Viễn mạnh, đánh bại được đám người Cổ Thông Thiên.
Nhưng Cổ Thông Thiên so với những người này thì không biết yếu hơn bao nhiêu bậc.
Chỉ với một Ngọc Kỳ Lân, Diệp Viễn e rằng không phải đối thủ, Ngọc Kỳ Lân này mười năm trước đã bước chân vào Vũ Vương.
Hơn nữa còn là tồn tại đứng thứ chín trong bảng xếp hạng nước Hoa Hạ.
Ngoại trừ Ngọc Kỳ Lân còn có một lão tổ nhà họ Tôn cực kỳ cường hãn, đứng thứ tám trong bảng xếp hạng nước Hoa Hạ.
Lão tổ nhà họ Tôn hai mươi năm trước đã bước vào cảnh giới Võ Vương, bây giờ e rằng đã đạt đến cảnh giới Võ Vương hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong.
Muốn trừng trị Diệp Viễn, chỉ sợ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Mà Diệp Viễn có ơn với nhà họ, ông ta thật sự không muốn thiên tài Diệp Viễn này chết.
Vì vậy, Liễu Hạo Long liền chạy đến trước, hy vọng mấy người này nể mặt ông ta, bỏ qua cho Diệp Viễn.
Liễu Hạo Long vừa đến gần đã chủ động khom người hỏi thăm Ngọc Kỳ Lân và đám người lão giả áo dài xám.
“Liễu Hạo Long của Lục Phiến Môn chào các vị tiền bối”.
Mấy người đương nhiên quen biết tổng quản vùng Giang Bắc Liễu Hạo Long của Lục Phiến Môn này.
Ngọc Kỳ Lân và những người khác chỉ nhàn nhạt quét mắt nhìn Liễu Hạo Long, xem như lời chào hỏi.
Lão tổ nhà họ Tôn thì không vui vẻ gì nhìn Liễu Hạo Long.
“Họ Liễu kia, vì sao lại ngăn cản tôi?”
Liễu Hạo Long vội vàng nói: “Tiền bối Tôn, cậu Diệp có ơn với tôi, tiền bối Tôn có thể nể tình tôi bỏ qua cho cậu ấy được không!”
Lão tổ nhà họ Tôn hừ lạnh: “Hừm, bỏ qua cho hắn, hắn đã đánh công chúa nhà họ Tiêu, ông đi mà hỏi công chúa nhà họ Tiêu xem có chịu tha cho hắn không!”
Nghe xong, sắc mặt Liễu Hạo Long biến đổi, Diệp Viễn lại đánh công chúa nhà họ Tiêu, vậy lớn chuyện rồi.
Tiêu Thiến Thiến vừa bị Diệp Viễn đánh lúc này đã tức giận đến cực điểm.
Mà lúc này, mấy người vẫn đang lải nhải mãi không xong, cô ta lập tức không nhịn nổi nữa.
“Mẹ kiếp, tên họ Tôn kia, con mẹ nó ông vẫn còn phí lời làm gì, giết chết tên tạp chủng đáng chết này đi!”
Chỉ là lời Tiêu Thiến Thiến vừa dứt, cô ta trực tiếp bay thẳng ra ngoài.
Sau khi tạo thành một đường cong hoàn mỹ trên không trung, cô ta nặng nề đập xuống đất.
Trực tiếp ngất đi.
“Xong rồi!”
Thấy Diệp Viễn lại đá bay công chúa nhà họ Tiêu, trái tim Liễu Hạo Long hoàn toàn chìm xuống đáy vực.
Thẩm Tư Phàm, Phạm Thống và đám chủ sự các gia tộc Giang Bắc lúc này sắc mặt như tro tàn.
Vừa rồi bọn họ đã rõ, người bị Diệp Viễn đánh lại là công chúa nhà họ Tiêu, gia tộc siêu cấp ở thủ đô.
Mày những lão giả này chính là lão quái vật ở vùng ẩn thế Giang Bắc.
Sau khi Diệp Viễn biết rõ thân phận của đối phương, anh lại còn dám ra tay đánh công chúa nhà họ Tiêu.
Dù Diệp Viễn rất mạnh, nhưng có thể mạnh hơn nhân vật khổng lồ nhà họ Tiêu hay không?
Có thể mạnh hơn các lão quái vật trước mắt không biết đã sống được bao nhiêu tuổi?
Lúc này, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn hôm nay chết chắc rồi.
Hơn nữa sau khi Diệp Viễn chết, bọn họ sợ rằng cũng sẽ chẳng có kết cục gì tốt.
Dù sao bây giờ bọn họ cũng xem như là người của Diệp Viễn.
Sợ rằng không bao lâu nữa, bọn họ sẽ phải chịu đựng lửa giận của nhà họ Tiêu.
Những nhà được xem như giàu có tại vùng Giang Bắc như bọn họ ở trước mắt nhân vật khổng lồ nhà họ Tiêu, căn bản không đáng nhắc tới.
Nhà họ Tiêu muốn tiêu diệt bọn họ, cũng chỉ là một câu nói mà thôi.