Lò luyện đan lần trước luyện chế đan dược cho Liễu Khánh Phi vẫn còn.
Thuật luyện đan trong truyền thừa của Quỷ Môn thì cần chuyển linh khí đất trời thành linh hỏa thì mới có thể luyện chế đan dược.
Đáng tiếc cảnh giới của Diệp Viễn bây giờ vẫn chưa đạ tới Kim Đan, nếu không anh có thể dùng đan hỏa để luyện đan rồi.
Vì thế, bây giờ anh chỉ có thể dùng cách truyền thống nhất.
Sau khi ngưng khí tĩnh thần, Diệp Viễn dựa theo cách chế tạo thuốc trị nội thương cho võ giả trong truyền thừa Quỷ Môn, bỏ một vài vị thuốc vào lò.
Khoảng mười mấy phút sau, tất cả dược liệu đều hóa thành nước thuốc màu đen.
Lúc này, Diệp Viễn vẫn chưa tắt lửa mà còn tăng thêm lửa lên.
Sau khi lửa được tăng lên thì nước thuốc màu đen không ngừng bốc hơi, cuối cùng chỉ còn lại thứ vật thể dính dính bé xíu.
Lúc này, Diệp Viễn đột nhiên quát một tiếng.
“Ngưng!”
Thì thấy vật thể màu đen trong lò lại tư động ngưng kết thành viên nhỏ màu đen, xoay tròn trong lò.
Ba phút sau, viên trò màu màu đen đang xoay tròn đó bỗng chốc hóa thành một màu vàng, hơn nữa còn tỏa ra mùi thuốc nồng nặc hơn.
“Trời ạ, không ngờ lại là đan dược cực phẩm!”
Diệp Viễn có chút kinh ngạc nhìn hơn mười viên đan dược màu vàng kia.
Theo truyền thừa của Quỷ Môn thì đan dược cực phẩm là cực kỳ hiếm thấy, cần có cơ duyên đặc biệt.
Rất nhiều thầy luyện đan luyện chế cả vạn lần cũng khó có một lần cực phẩm.
Không ngờ chỉ mới là lần thứ hai anh luyện đan đã luyện chế ra được đan dược cực phẩm.
“Trời ạ, không ngờ lại là thuật luyện đan thật, hơn nữa còn luyện chế ra đan dược cực phẩm!”
Lúc này, sau lưng Diệp Viễn bỗng vang lên một tiếng hô, không biết từ khi nào Thư Vạn Thanh cũng đã theo tới.
Diệp Viễn tiện tay cầm viên đan dược đó ném cho Thư Vạn Thanh.
“Nuốt viên thuốc này vào đi, bảo đảm thuốc vào bệnh hết!”
Thư Vạn Thanh nhận lấy viên thuốc tỏa ánh vàng rực rỡ kia, dùng hai tay nâng niu như nhặt được chí bảo, vẻ mặt cũng không ngừng co rúm lại vì xúc động.
Ông ta không ngờ cuộc đời mình lại có thể chứng kiến được thần thuật luyện đan thần kỳ này, lại càng không tưởng tượng được mình lại còn may mắn chứng kiến toàn bộ quá trình luyện chế đan dược một cách chi tiết.
Cũng không ngờ bản thân lại được nuốt một viên đan dược cực phẩm.
“Đừng suy nghĩ nữa, mau uống đi, một lát nữa thuốc sẽ mất hết tác dụng đấy!”
Diệp Viễn biết rất rõ có một số đan dược cực phẩm phải được bảo quản trong ngọc khí đặc biệt, nếu không để thời gian dài thuốc sẽ mất hết tác dụng.
Lúc này, Thư Vạn Thanh cuối cùng cũng phản ứng lại.
Vội vàng nuốt viên đan dược cực phẩm đó xuống.
Đan dược vừa vào miệng, Thư Vạn Thanh đã có cảm giác nó nhanh chóng hóa thành một dòng nước ấm trôi xuống thực quản của ông ta, rồi lan ra khắp tứ chi bách hải.
Trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy cả người mình trở nên ấm áp, có cảm giác sảng khoái không nói nên lời.
Chẳng mấy chốc ông ta đã cảm thấy dòng nước ấm đó nhanh chóng bao trùm lấy những phần tim phổi bị tổn thương của ông ta.
Hơn nữa sau khi dòng nước ấm đó chữa lành cho vết thương của ông ta thì còn chảy vào kinh mạch.
Vừa mới vào tới kinh mạch, thì nội khí bao năm nay không có tiến bộ của ông ta như tìm được nguồn dinh dưỡng, điên cuồng tăng lên trong kinh mạch.
Chẳng mấy chốc, cảnh giới võ giả Cao Cấp mà ông ta dừng lại đã lâu bỗng nhiên đột phá lên cảnh giới Tông Sư.
Sau khi đột phá lên Tông Sư, nó vẫn chưa hề dừng lại, nội khí vẫn điên cuồng tăng trưởng.
Ngay sau đó, ông ta đã đột phá lên Tông Sư sơ kỳ, trung kỳ.
Cuối cùng đạt tới cảnh giới Tông Sư đỉnh phong thì mới bắt đầu dừng lại.
Lúc này, Thư Vạn Thanh mở mắt, vẻ mặt đầy vui sướng và rung động.
Ông ta nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, vô cùng thành kính nói.
“Cảm ơn ân tái sinh của cậu Diệp!”
Đan dược của Diệp Viễn không chỉ giúp ông ta trị thương mà còn giúp ông ta đạt tới cảnh giới Tông Sư đỉnh phong, chỉ còn một chút nữa thôi là lên tới Đại Tông Sư rồi.
Ân tình đó không khác gì ân tái sinh.