“Anh Diệp, là người của tôi tự cao tự đại đã xúc phạm đến anh, mong anh Diệp thứ lỗi, tôi xin nhận lỗi với anh và bạn gái anh!”
Nói xong, giám đốc mặt đầy mồ hôi cúi người với Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Không cần, tôi chỉ là một tên giao hàng nhỏ bé, không nhận nổi lời xin lỗi của anh!”
“Người của anh nói tôi không mua nổi quần áo ở đây, hôm nay tôi muốn cho cô ta xem cuối cùng tôi có mua nổi quần áo ở chỗ các anh hay không”.
Nói xong, Diệp Viễn lấy ra một tấm thẻ ngân hàng.
Lúc lấy thẻ ra, tấm thẻ VIP của Lâm Vỹ Phong bị rơi xuống đất.
Tên quản lý đang cúi người lập tức nhìn thấy chữ “VIP” lấp lánh ánh vàng trên tấm thẻ.
Sau khi nhìn thấy chữ đó, tên quản lý sợ đến quỳ thẳng xuống đất.
Bởi vì buổi sáng, tất cả nhân viên quản lý cấp quản lý trở lên của các chi nhánh bọn họ đều được Lâm Vỹ Phong triệu tập mở cuộc họp.
Trong cuộc họp, ông cụ Lâm, gia chủ nhà họ Lâm nhiều năm không xuất hiện đích thân chủ trì cuộc họp và dặn dò tất cả mọi người.
Bắt đầu từ hôm nay, tất các các chi nhánh, khi gặp người có thẻ VIP, đặc biệt là người họ Diệp.
Tất cả bọn họ đều phải nghênh đón với thái độ lịch sự tiêu chuẩn nhất.
Sau khi anh ta họp xong, lập tức quay về, muốn thông báo chuyện này cho tất cả nhân viên.
Không ngờ mình vừa quay về đã nhìn thấy tấm thẻ VIP, hơn nữa người này còn họ Diệp.
Không cần nghĩ, quản lý liền biết, người này chính là anh Diệp mà ông cụ Lâm nói.
Còn bây giờ, người mà ông cụ Lâm cũng phải đối xử cung kính bị nhân viên cấp dưới của mình chọc giận.
Nghĩ đến đây, toàn thân quản lý không nhịn được run lên.
“Anh Diệp, xin lỗi, là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi, là tôi dạy bảo không nghiêm khắc, xin anh thứ lỗi cho tôi!”
Quả lý vô cùng sợ hãi không ngừng dập đầu trước Diệp Viễn.
“Trời ơi, đó là… đó là thẻ VIP của nhà họ Lâm!”
Lúc này có người nhận ra tấm thẻ VIP của nhà họ Lâm rơi dưới đất.
“Thẻ VIP nhà họ Lâm? Thế là sao?”
Đương nhiên, cũng có những người không hiểu thẻ VIP của nhà họ Lâm nghĩa là thế nào.
Lúc này có người giải thích công dụng và ý nghĩa của thẻ VIP nhà họ Lâm xong, tất cả mọi người đều hiểu ra.
Ánh mắt nhìn Diệp Viễn cũng không còn có ý chế nhạo như trước đó, mà biến thành cung kính và ngưỡng mộ.
Đương nhiên nhân viên phục vụ đó cũng đã nghe thấy lời giảng giải ý nghĩa về thẻ VIP, rồi nhìn thái độ của quản lý nhà mình, liền sợ đến ngất xỉu.
“Không thể nào chứ?”
Sau khi Hồ Vĩ và Từ Văn thấy Diệp Viễn lại có thẻ VIP của tập đoàn Lâm thị, hai ngươi như bị điểm huyệt, hoàn toàn ngẩn người tại chỗ.
Trước đây bọn họ còn nghi ngờ tại sao cậu ấm hào môn như Sở Vân Phi lại hay đi cùng Diệp Viễn, còn rất cung kính với Diệp Viễn.
Bây giờ cuối cùng bọn họ đã biết tại sao.
Lúc này, Vương Vũ Hàm cũng chấn hãi đến không khép được mồm, tuy trước đó cô ta đã đoán ra Diệp Viễn không đơn giản, không ngờ lại không đơn giản đến mức này.
Sở Vân Phi ở một bên cũng kinh ngạc, không ngờ Diệp Viễn lại có thẻ VIP của nhà họ Lâm.
Lúc này, Diệp Viễn đưa tay ra đỡ tên quản lý sợ đến mất mật đứng lên.
“Không liên quan đến anh, tôi không trách anh, làm cho cô ta tỉnh lại đi, hôm nay tôi phải để cô ta thấy tôi có mua nổi mấy bộ quần áo không”.
Tên giám đốc như được đại xá, vội vàng bò lên, đạp một cái cho nhân viên phục vụ tỉnh lại.
Nhân viên phục vụ vừa tỉnh lại liền xin lỗi Diệp Viễn.
Nhưng Diệp Viễn lạnh lùng nói.
“Đừng, người đẳng cấp như cô đừng xin lỗi một kẻ thấp hèn như tôi, tôi không nhận nổi!”
Diệp Viễn nói xong lại nói với giám đốc.
“Mấy bộ này bao nhiều, tôi mua!”
“Anh Diệp, làm sao chúng tôi thu tiền của anh được, mấy bộ này và tất cả quần áo trong cửa hàng, anh đều có thể lấy!”
“Đừng, tuy tôi là người giao hàng, nhưng mỗi một đồng tiền đều là tôi tự kiếm được, nếu không trả tiền, thì lại bị người khác cười nhạo!”
Bất đắc dĩ, giám đốc đành run rẩy cầm máy quẹt đến.
Vô cùng cung kính quẹt thẻ giúp Diệp Viễn.