Hơn nữa làn sương trắng đó còn có xu hướng lan rộng ra.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ chăn và đệm đã bị sương lạnh phủ kín.
Hơn nữa còn không ngừng lan ra xung quanh.
Đồng thời, độ ấm trong phòng cũng nhanh chóng giảm xuống.
Khiến con người ta rét lạnh như đang đứng trong hầm băng.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lục Viễn tái mặt, vội vàng vọt tới, muốn thăm dò tình trạng của Thư Uyển Nhi.
Nhưng Lục Viễn vừa chạm vào tay Thư Uyển Nhi thì sương trắng cũng đã lan sang tay anh ta.
Sự rét lạnh đến cùng cực đó suýt chút nữa khiến tay anh ta bị bỏng lạnh, sợ tới mức vội vàng rụt tay về trốn đi thật xa.
“Thần y Lục, chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Thư Vạn Thanh đã hoàn toàn choáng váng.
“Không thể nào, sao lại như thế được cơ chứ?”
Bấy giờ vẻ mặt Lục Viễn cũng đầy khó tin, anh ta biết rõ tình trạng của Thư Uyển Nhi.
Bởi vì bệnh của cô ta là do thầy anh ta tạo ra.
Nửa năm trước, có người tìm đến thầy anh ta, nhờ ông ta giúp tập đoàn Hạo Thiên giải quyết nhà họ Thư của Bách Thảo Đường.
Vì thế, thầy anh ta đã luyện chế ra một viên hàn đan, giao cho Chử Tân Vũ để anh ta tìm cơ hội cho Thư Uyển Nhi nuốt vào.
Nửa năm sau, Thư Uyển Nhi phát bệnh, khi đó Chử Tân Vũ lại dẫn anh ta tới để giải hàn đan trong cơ thể cô ta.
Thế thì Chử Tân Vũ có thể kết hôn với Thư Uyển Nhi, Bách Thảo Đường cũng sẽ dễ dàng rơi vào tay tập đoàn Hạo Thiên.
Kế hoạch vốn vô cùng thuận lợi, hôm nay anh ta chỉ cần giải hàn đan trong cơ thể Thư Uyển Nhi thì người sẽ tỉnh lại.
Nhưng tại sao bây giờ lại thành kích hoạt tác dụng của hàn đan.
Khi Lục Viễn đang ngây người thì Diệp Viễn lại mở miệng nói.
“Này ông, suy nghĩ xong chưa, có cần tôi ra tay cứu con gái ông không?”
“Phù phù!”, một tiếng!
Thư Vạn Thanh trực tiếp quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.
“Cầu xin cậu hãy ra tay cứu lấy con gái tôi!”
“Nói sớm đi có phải là xong rồi không!”
Sau khi Diệp Viễn liếc Thư Vạn Thanh một cái thì mới chậm rãi đi tới giường.
Bấy giờ, chiếc giường đã kết một lớp băng khá dày, nhiệt độ cũng lạnh lẽo đến lạ.
Mà Thư Uyển Nhi nằm trên giường thì đã bị băng tuyết bao trùm, chỉ còn chút hơi thở thoi thóp.
“Bây giờ tôi sẽ các người thấy cái gì gọi là Thập Tam Châm của Quỷ Môn!”
Nói xong, mọi người chỉ thấy Diệp Viễn tiện tay lấy ngân châm ra, vung lên, tất cả ngân châm đều đâm xuyên qua lớp băng dày trên người Thư Uyển Nhi.
Vô cùng chính xác rơi vào từng huyệt vị trên người Thư Uyển Nhi.
“Sao lại như thế được? Tại sao mày lại biết Thập Tam Châm của Quỷ Môn?”
Cách đó không xa, Lục Viễn trông thấy cảnh tượng này thì mắt cũng nhanh chóng trợn hết cả ra ngoài.
Anh ta biết rõ năm đó Quỷ Môn đã bị thầy anh ta dẫn các cao thủ của nhiều thế lực khắp nơi đến nhổ cỏ tận gốc rồi.
Mọi truyền thừa của Quỷ Môn cũng bị ông ta và các thế lực các chia năm xẻ bảy.
Trên đời này, ngoài thầy của anh ta thì chắc chắn không còn một người nào biết Thập Tam Châm Quỷ Môn nữa.
Thế mà phương pháp Diệp Viễn vừa thực hiện, có thể nói là giống hệt với cách thi châm của Thập Tam Châm Quỷ Môn.
“Đây… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?”
“Tại sao cậu ta cũng biết Thập Tam Châm?”
Lúc này, mấy ông lão kia cũng vô cùng hoang mang.
Chẳng mấy chốc, Lục Viễn đã nghĩ đến một khả năng.
“Không đúng, thứ mày đang thực hiện không phải là Thập Tam Châm thật, chỉ là mô phỏng theo Thập Tam Châm của Quỷ Môn thôi”.
Bấy giờ, Lục Viễn thấy chỉ có khả năng đó mà thôi, nếu không tại sao Diệp Viễn lại biết Thập Tam Châm của Quỷ Môn được cơ chứ.
Diệp Viễn nghe nói thế cũng chỉ cười lạnh, không hề giải thích thêm gì.
Mà lúc này, lớp băng trên người Thư Uyển Nhi lại nhanh chóng tan ra.
Chưa tới một phút, băng trên người cô ta đã hóa thành nước.
Lúc này, Diệp Viễn tiện tay đỡ Thư Uyển Nhi dậy, vỗ vào lưng cô ta.
“Oa!”, một tiếng.
Thư Uyên Nhi khẽ hé miệng, hộc ra hạt châu trông như đan dược đang tỏa ra thứ hàn khí màu xanh đầy đáng sợ.