“Chị à, không có gì phải xấu hổ, anh rể đã li hôn rồi”.
“Chị cũng không có bạn trai, hai người lại cùng độ tuổi, hơn nữa chị cũng có cảm tình với anh rể, sao cứ mãi không nói ra!”
Phùng Hạo biết chị mình hay e thẹn, ngại nói ra tình cảm của mình.
Cậu bé đã thừa nhận anh rể Diệp Viễn này.
Vì vậy, cậu bé chủ động lên tiếng nói vấn đề này.
“Tên nhóc thối, em còn nói linh tinh, xem chị có đánh nát mông em không!”
Sắc mặt Phùng Tiêu Tiêu càng đỏ lên, trực tiếp giơ tay đánh lên mông của Phùng Hạo.
Thấy Diệp Viễn không nói gì, Phùng Hạo cũng càng được thể lấn tới.
Trực tiếp hét nói với Diệp Viễn.
“Anh rể, anh rể, cứu em với! Bạn gái anh muốn đánh em!”
Diệp Viễn chỉ mỉm cười, tiện ray rút kim châm, như tiên nữ tung hoa, cắm lên hai chân của Phùng Hạo.
Thấy Diệp Viễn bắt đầu chữa trị chân cho em trai mình, Phùng Tiêu Tiêu cũng không dám đánh vào mông Phùng Hạo thật.
Mà hơi ngượng ngùng nhìn Diệp Viễn một cái.
Còn Diệp Viễn lại nở nụ cười dịu dàng với cô ta.
Mẹ Phùng và Phùng Hạo nhìn thấy cảnh này, hai người hiểu hình như Diệp Viễn thực sự có cảm tình với con gái mình.
Chỉ lúc sau, Phùng Hạo đã cảm thấy hai chân đã nhiều năm không có cảm giác lại có cảm giác hơi đau.
“Mẹ, chị, chân của con có cảm giác rồi!”
Phùng Hạo hưng phấn kích động gọi lớn.
Phùng Tiêu Tiêu và mẹ Phùng kích động tiến lên nắm hai tay của Phùng Hạo, trong mắt lấp lánh sương mờ.
“Cố chịu một chút, chốc nữa chắc sẽ đau đấy!”
Lúc này Diệp Viễn lại lên tiếng.
“Yên tâm đi, anh rể, anh cứ làm đi!”
Diệp Viễn không nói thêm, lại cắm mấy chục kim châm lên hai chân của Phùng Hạo.
“A…”
Cùng với cơn đau dữ dội truyền đến, Phùng Hạo đau đến sắp chảy cả nước mắt.
Tuy chân rất đau, nhưng trong lòng lại vô cùng kích động.
Khoảng mười phút sau, Diệp Viễn rút kim châm ra.
Phùng Hạo lập tức cảm kích nói.
“Anh rể, cảm ơn anh!”
Diệp Viễn nhẹ nhàng xoa đầu của Phùng Hạo nói: “Không có gì”.
Sau đó Diệp Viễn quay đầu nhìn sang mẹ Phùng ở một bên nói:
“Dì à, sau mấy lần châm cứu nữa, và phối hợp trị liệu với thuốc, cháu tin chẳng bao lâu nữa, Phùng Hạo có thể đứng lên được”.
“Nhưng mấy ngày này, tuyệt đối không được cho Phùng Hạo xuống giường, nếu không công sức trước đó coi như đổ biển hết!”
“Được được được, tất cả nghe theo cậu!”, mẹ Phùng mỉm cười, gật đầu.
Lúc này, ánh mắt mẹ Phùng nhìn Diệp Viễn càng có cảm giác như mẹ vợ nhìn con rể.
Sau khi bàn giao một số việc cần chú ý với nhóm người Vương Đông Lâm, Diệp Viễn liền ra khỏi bệnh viện.
Chuẩn bị đến Bách Thảo Đường ở chợ Giang Châu mua mấy vị thuốc chính chữa trị chân cho Phùng Hạo.
Hôm qua Diệp Viễn đã gọi điện cho Liễu Khánh Phi, chỗ của Liễu Khánh Phi có hầu hết các loại thuốc, nhưng lại không có vị thuốc chính.
Liễu Khánh Phi nói với Diệp Viễn, có lẽ Bách Thảo Đường có mấy vị thuốc chính đó.
Diệp Viễn vừa đi ra khỏi cửa, Phùng Tiêu Tiêu liền đuổi theo.
Hơi áy náy nhìn Diệp Viễn nói.
“Diệp Viễn, lúc nãy thật ngại quá, em trai tôi vừa ăn nói bừa bãi, anh đừng để ý!”
Diệp Viễn khẽ lắc đầu và không để ý.
Thực ra Diệp Viễn hiểu ý của em trai và mẹ của Phùng Tiêu Tiêu.
Thậm chí anh cũng có thể nhìn ra Phùng Tiêu Tiêu có cảm tình với mình.
Nhưng anh không thể chấp nhận, bởi vì anh đã kết hôn, anh không muốn làm việc có lỗi với Tô Yên Nhiên.
Vì vậy anh chỉ có thể âm thầm từ chối tình cảm của Phùng Tiêu Tiêu.
“Đi thôi, cùng tôi đến Bách Thảo Đường, mua ít thuốc cho em trai cô!”
“Được!”
Cũng không suy nghĩ gì, Phùng Tiêu Tiêu vui vẻ đồng ý.
Mười mấy phút sau, Sở Vân Phi lái xe chở hai người đến trước cả một khu nhà mang hương sắc cổ xưa vô cùng yên tĩnh ở ngoại ô thành phố Giang Châu.
Bách Thảo Đường là một tiệm thuốc trung y rất nổi tiểng ở Giang Châu, và còn là một cửa hàng trăm năm.
Những loại thuốc được bán trong cửa hàng hầu như đều là hàng quý hiếm rất khó mua được trên thị trường.