Lúc này, điện thoại của chú Lý chợt reo lên.
Chú Lý nghe điện thoại xong thì vội vàng quay sang Diệp Viễn nói.
“Thưa cậu, theo yêu cầu của cậu, công ty giao hàng Hoàng Thị đã bị xóa sổ khỏi Giang Châu, người liên quan cũng sẽ sống nửa đời sau trong lao tù vì một số vấn đề!”
Câu nói của chú Lý khiến Hoàng Vạn Kim đang ngồi dưới đất than thở đã hoàn toàn chết ngất đi.
Bởi vì mấy năm nay hắn ta đã làm rất nhiều chuyện phạm pháp, rối loạn kỷ cương trong công ty.
Nếu chuyện này bị điều tra, có lẽ nửa đời sau của hắn ta thật sự phải trôi qua trong tù.
“Làm rất tốt!”, Diệp Viễn tỏ vẻ hài lòng gật đầu.
Anh cũng không ngờ chú Lý lại là người của tập đoàn Lâm Thị.
Trước đó thấy ông lão kia khí thế bất phàm thì anh đã biết thân phận của họ không hề đơn giản, nào có ngờ được nó lại ghê gớm đến thế.
“Thế mong cậu hãy đến xem ông cụ nhà tôi với!”
Diệp Viễn cũng không làm khó chú Lý nữa, chuẩn bị theo chú Lý đi xem tình trạng của ông cụ.
Nhưng đúng lúc này, thanh niên họ Chu kia lại đột nhiên ngăn cản ba người Diệp Viễn.
“Má mày, đánh người của bang Hạo Thiên tao rồi còn định chạy hả!”
“Rầm!”
Chú Lý trực tiếp đánh ra một chưởng đánh bay thanh niên đó.
Sau khi vào tới nhà hàng Tinh Huy kế bên, chú Lý nhanh chóng dẫn Diệp Viễn đến một phòng bao xa hoa trên lầu hai.
Bấy giờ, trong phòng có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đẹp đẽ, có lẽ đều là người nhà họ Lâm.
Ngoài ra, còn có vài bác sĩ mặc blouse trắng đang kiểm tra cho ông cụ.
Nhưng bọn họ đã kiểm tra rất lâu nhưng vẫn không thể biết được rốt cuộc ông cụ đã xảy ra chuyện gì.
Kiểm tra mãi vẫn không được gì khiến trán của mọi người bắt đầu toát mồ hôi.
Họ biết rõ ông cụ là ai, ông ta chính là ông cụ nhà họ Lâm, hơn nữa nửa đời trước ông cụ còn là người chiến đấu bảo vệ cho đất nước.
Mấy năm nay, ông Lâm vẫn luôn đánh giặc ngoài biên giới, là người đi đầu trong việc lập công bảo vệ tổ quốc.
Nếu hôm nay họ không thể chữa trị được cho ông cụ, thì tội có thể nói là to bằng trời.
Khi các bác sĩ đang khó xử.
“Mọi người mau tránh ra, thầy đã tới rồi!”
Chú Lý ra lệnh một tiếng, mọi người xung quanh vội vàng nhường đường.
Sau khi các bác sĩ nhìn thấy Diệp Viễn trẻ như thế thì đều sửng sốt.
Diệp Viễn nhìn về phía ông cụ Lâm, bấy giờ hơi thở của ông cụ rất mỏng manh, cả người đen thùi, nhất là mặt, đen như nhọ nồi vậy.
Diệp Viễn vừa liếc mắt cái đã nhận ra, tử khí bao trùm ông cụ đã sớm ăn mòn cơ thể, lúc này đang ăn mòn vào trong trái tim.
Nếu tim bị thứ tử khí đó cắn nuốt hết, thì thần tiên cũng khó cứu.
Khi Diệp Viễn chuẩn bị ra tay, thì thanh niên được gọi là Phi trước đó đột nhiên mở miệng nói.
“Chú Lý, chú thật sự gọi tên lang băm này tới hả? Tên khốn này chỉ biết lừa tiền thôi, chú tưởng tên này biết cứu người thật ư?”
“Còn nữa, tình hình của ông nội bây giờ còn chưa rõ, chẳng lẽ chú thật sự muốn để tên lừa đảo này ra tay ư, nếu tên lừa gạt này làm gì khiến ông xảy ra chuyện thì phải làm sao?”
Thanh niên kia vừa nói thì người nhà họ Lâm đểu rơi vào tình thế khó xử.
Mà chú Lý thì nhìn sang người đàn ông trung niên với khí chất bất phàm, mặc bộ tây trang được cắt may vừa người bên kia.
Người đàn ông trung niên đó chính là người đang quản lý tập đoàn Lâm Thị, Lâm Vĩ Phong.
Bây giờ ông cụ ngã xuống, người có thể quyết định được tất nhiên là Lâm Vĩ Phong.
Lâm Vĩ Phong thoáng do dự một chút mới hỏi Diệp Viễn: “Thưa cậu, cho hỏi cậu thật sự có thể cứu bố tôi thật ư?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ngoài tôi ra thì trên đời này không ai có thể cứu ông ấy được nữa!”
Diệp Viễn vừa thốt ra thì mọi người ở đó đều giật mình.
Lời Diệp Viễn nói quá là ngông cuồng.
Dù là bác sĩ hàng đầu của đất nước e là cũng không dám nói năng như vậy.