Không còn bị ảnh hưởng bởi chút chuyện nhỏ này, Diệp Viễn tiếp tục đi dạo cùng Phùng Tiêu Tiêu.
Mãi đến trưa, hai người có hơi đói, lúc này Phùng Tiêu Tiêu mới chuẩn bị tìm nhà hàng mời Diệp Viễn ăn cơm.
Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Phùng Tiêu Tiêu vang lên.
Phùng Tiêu Tiêu nhận điện thoại xong, sắc mặt biến đổi.
“Sao vậy?”
“Hàng xóm vừa gọi cho tôi, có người phá nhà của chúng tôi rồi!”
Nghe xong, trong lòng Diệp Viễn đột nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu.
“Đi, chúng ta quay về!”
Lúc Diệp Viễn chuẩn bị bắt taxi, xe của Sở Vân Phi vừa vặn lái tới, dừng ở trước mặt hai người.
“Mau đến Tây Giao!”
Dọc theo đường đi, Sở Vân Phi phóng với tốc độ nhanh nhất, không biết đã vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ.
Mười phút sau, cuối cùng đã chạy đến nhà của Phùng Tiêu Tiêu.
Vừa đến nơi liền nhìn thấy cửa lớn nhà Phùng Tiêu Tiêu bị người ta dùng lực phá hủy.
Trong sân có hơn hai mươi thanh niên trai tráng vạm vỡ tay cầm gậy bóng chày, điên cuồng đập phá nhà của Phùng Tiêu Tiêu.
Ở một góc, Vương Tử Dương đang dẫn theo mấy người hung hăng chà đạp một cậu bé trai chừng mười mấy tuổi, bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ nên vóc dáng có phần gầy yếu, hơn nữa hai chân giống như bị tàn tật.
Nhìn thấy cảnh này, Phùng Tiêu Tiêu giống như phát điên xông vào sân.
Cô ta đẩy Vương Tử Dương đang hành hạ em trai mình.
“Con khốn này…”
Vương Tử Dương nhìn thấy Phùng Tiêu Tiêu, lập tức chuẩn bị ra tay trừng trị Phùng Tiêu Tiêu, chỉ là lời gã còn chưa nói xong, người đã bay thẳng lên.
Hung hăng đập vào vách tường cách đó không xa, lực xung kích cực lớn, khiến cơ thể gầy yếu của Vương Tử Dương không thể chịu nổi.
Vương Tử Dương còn không kịp hừ một tiếng đã ngất xỉu.
“Đồ khốn, giết hắn cho tao!”
Lúc này, một tên đầu trọc đứng đầu quát lớn, đám trai tráng xung quanh lập tức giơ gậy bóng chày trong tay, nhào về phía Diệp Viễn.
Nhưng mấy giây sau, tất cả mọi người đều ngã xuống đất, không một tiếng động.
Tên đầu trọc nhìn thấy thuộc hạ trong tay mình bị Diệp Viễn giết, sắc mặt lập tức thay đổi.
Mà lúc này, Diệp Viễn mặt đầy sát khí xông về phía tên đầu trọc.
Tên đầu trọc biết hôm nay mình đụng phải rắc rối lớn, hắn móc từ bên hông ra một cây súng lục.
Trực tiếp ngắm về phía Diệp Viễn rồi bóp cò.
“Ầm!”
Một tiếng súng giòn giã vang lên.
Nhưng Diệp Viễn vẫn hoàn hảo không chút tổn hao gì xông về phía tên đầu trọc, viên đạn dường như cũng không trúng Diệp Viễn.
Thời điểm tên đầu trọc chuẩn bị bóp cò, đột nhiên phát hiện trên tay mình truyền đến một trận đau nhức.
Theo bản năng cúi đầu nhìn, hắn kinh hãi phát hiện tay cầm súng của mình không biết từ lúc này đã bị đứt lìa khỏi cổ tay.
“A…”
Một tiếng kêu thảm thiết thê lương bao trùm cả bầu trời.
“Ầm!”
Lúc này Diệp Viễn cũng đến trước mặt tên đầu trọc, trực tiếp tung cú đá vào ngực hắn.
Ngực tên đầu trọc trực tiếp lõm xuống thành một cái hố, trong miệng phun ra lượng lớn máu tươi xem lẫn vụn nội tạng.
Làm xong tất cả những thứ này, Diệp Viễn cũng không thèm quan tâm tên đầu trọc.
Mà vội vàng đi tới bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu.
Nhìn về phía bé trai bên cạnh Phùng Tiêu Tiêu.
“Hạo, em tỉnh lại đi, đừng hù dọa chị, em tỉnh lại đi!”
Phùng Tiêu Tiêu điên cuồng lắc lắc Phùng Hạo sắc mặt đã biến thành màu xanh, dường như không còn hơi thở, nước mắt cô ta không ngừng chảy.
Nhìn Phùng Hạo toàn thân trên dưới không có chỗ nào ổn, toàn thân máu chảy dầm dề.
Sát khí trên người Diệp Viễn không tự chủ trở nên cuồng bạo, những người này quá độc ác, vậy mà lại ra tay tàn độc với Phùng Hạo chưa thành niên, hơn nữa còn bị tàn tật.
Quả thật là ác ma.
Nhẫn nhịn kích động muốn chà đạp mấy thi thể kia, Diệp Viễn ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói.
“Tiêu Tiêu, để tôi xem!”
Phùng Tiêu Tiêu cuối cùng đã phản ứng lại, liên tục cầu khẩn.
“Diệp Viễn, cầu xin anh, nhất định phải cứu sống em trai tôi, tôi dập đầu lạy anh!”
Diệp Viễn cản lại Phùng Tiêu Tiêu sắp quỳ xuống.
“Yên tâm!”