Cùng lúc đó.
Trên đảo nhỏ nở đầy hoa anh đào thuộc nước Uy.
Một người đàn ông trung niên mặc trang phục võ sĩ đang ngồi xếp bằng sau cây anh đào.
Lúc này, mấy viên đạn màu vàng từ xa tấn công đến, viên đạn đột nhiên xuất hiện, lập tức đập cây anh đào trước mặt người đàn ông trung niên thành cái sàng.
Hoa anh đào trên cây bay loạn, giống như có một trận mưa anh đào đang rơi xuống.
Lúc này, người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng trên đất đột nhiên mở mắt, trong mắt như lóe lên sấm sét, chỉ nghe thấy ông ta hừ lạnh một tiếng.
“Ngưng!”
Hoa anh đào trôi đầy trời trong nháy mắt ngưng kết thành một con rắn khổng lồ, chỉ thấy miệng con rắn há to, nuốt toàn bộ đạn bay đến.
Một giây kế tiếp, con rắn khổng lồ kia lại há miệng, đạn trước kia bị cắn nuốt lại từ trong miệng rắn lớn bay ra cực nhanh.
“A a a…”
Cùng với tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, xung quanh lập tức có mấy người đàn ông áo đen thân hình cao lớn ngã xuống.
Trong nháy mắt khi mấy tên áo đen ngã xuống, xung quanh lại xuất hiện mấy tên ninja.
Những người này hành động rất nhanh, mang thi thể mấy tên áo đen kia đi.
Có người vội vàng đi tới.
“Thưa ông, đã điều tra ra, những người này đều là sát thủ gia tộc Carlo thuê!”
“Những người này chắc giống mấy người trước đó, đều đến để báo thù cho người thừa kế gia tộc Carlo!”
Trên mặt người đàn ông không hề quan tâm, bình tĩnh nhắm mắt lại.
Người đến không dám quấy rấy nhiều, vội vã rời đi.
Nhưng đúng lúc này, một bóng người toàn thân mặc áo bào màu đen đột ngột xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên.
“Thưa ông, vừa nhận được tin tức, cậu Dã Tường đã bỏ mạng ở nước Hoa Hạ!”
Tin tức này khiến người đàn ông trung niên vừa mở mặt lại mở mắt ra, trên người lại bộc phát ra một luồng sát khí ngất trời.
“Nói cho tôi biết, là ai giết con trai tôi!”
Giọng nói của người đàn ông trung niên vẫn bình tĩnh, nhưng người mặc áo bào đen ở bên cạnh có thể cảm nhận được trong lời nói bình tĩnh đã tràn đầy lửa giận ngút trời.
“Theo như tin tức Phệ Thiên Giáo truyền tới, là một người tên là Diệp Viễn đã giết cậu Dã Tường!”
Trong mắt người đàn ông trung niên lạnh lẽo.
“Lập tức sắp xếp máy bay đi nước Hoa Hạ!”
Người mặc áo bào đen vội vàng ngăn cản: “E là không được, lần này là cậu Dã Tường chủ động đề xuất trận chiến sinh tử, hơn nữa còn tiến hành dưới sự giám sát của Lục Phiến Môn nước Hoa Hạ, nếu ông đi đến đó, nước Hoa Hạ nhất định sẽ có chuẩn bị”.
“Ngoài ra các trưởng lão cũng đã biết chuyện này, các trưởng lão đã phát ra mệnh lệnh cấm ông đi nước Hoa Hạ, bảo ông đi một chuyến đến nước Tinh Điều xử lý chuyện của gia tộc Carlo”.
“Bây giờ người gia tộc Carlo cứ khăng khăng cho rằng chúng ta giết người thừa kế của bọn họ, hai ngày nay những tên đó như phát điên, cứ điên cuồng tàn sát người của chúng ta”.
“Còn chuyện của cậu Dã Tường, các trưởng lão cũng đã nói rồi, họ sẽ phái người đi xử lý, sau khi đại hội võ giả thế giới kết thúc sẽ đưa Diệp Viễn về cho ông giải quyết”.
Nghe vậy, trên mặt người đàn ông trung niên lóe lên vẻ không cam lòng.
“Người mấy lão bất tử kia phái đi tôi không yên tâm, ông đích thân đến nước Hoa Hạ một chuyến, nhất định phải bắt cái tên Diệp Viễn đó về cho tôi!”
“Dạ!”
...
Giữa trưa hôm sau, Diệp Viễn mơ hồ từ trong cơn buồn ngủ tỉnh dậy.
Đêm qua hai người quá điên cuồng.
Giày vò đến hơn năm giờ sáng, lúc ấy mới ôm nhau ngủ.
Chỉ là khi Diệp Viễn tỉnh lại thì không nhìn thấy tung tích của Lâm Vãn Tình.
Tìm trong phòng một hồi cũng không thấy cô ta.
Cuối cùng, anh nhìn thấy một tờ giấy trên bàn trà trong phòng khách.
Phía trên có chữ viết của Lâm Vãn Tình.
“Diệp Viễn, em phải đi đến vùng khác công tác, hôm nay cũng không theo anh về Giang Châu được!”
Sau khi đọc xong tờ giấy này, Diệp Viễn cũng không nghĩ nhiều.
Bởi vì tối qua Lâm Vãn Tình đã nói với anh, hôm nay cô ta phải đi công tác.
Diệp Viễn cũng không nghĩ gì nhiều, chuyện bên Sở Châu đã xử lý xong, mà vừa rồi anh nhận được điện thoại của Liễu Khánh Phi.
Ông ta nói tối nay tổ chức yến tiệc ở Giang Châu, muốn Diệp Viễn tham dự, Diệp Viễn đồng ý.
Vì vậy, sau khi ăn trưa xong, anh cùng Sở Vân Phi lên máy bay về Giang Châu.