“Diệp Viễn, tao liều mạng với mày!”
Cổ Thông Thiên quát lớn một tiếng, khí trong cơ thể bùng lên mạnh liệt, cả người cũng không ngừng phồng to.
Có thể thấy Cổ Thông Thiên cũng muốn tự bạo, muốn kéo Diệp Viễn chết cùng với mình.
Nhưng Diệp Viễn chỉ cười lạnh, một chưởng tùy ý đánh ra, luồng khí không ngừng tăng vọt của Cổ Thông Thiên cùng với cơ thể đang trương phồng lên như quả cầu xì hơi, lập tức khô quắt.
Tự bạo không thành công, Cổ Thông Thiên hoàn toàn tuyệt vọng.
“Ranh con, sư phụ tao chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
Nói xong, Cổ Thông Thiên trực tiếp cắt đứt kinh mạch, ngã xuống đất chết.
“Hừ, hời cho ông quá!”
Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, tay anh vung lên, xác của Cổ Thông Thiên bỗng bốc lên một ngọn lửa cháy hừng hực.
Chẳng mấy chốc, xác Cổ Thông Thiên đã cháy trụi hết không còn gì.
Sau khi xác Cổ Thông Thiên hoàn toàn biến mất, trên mặt đất lại xuất hiện thêm một cuộn da dê.
Diệp Viễn tiện tay cầm cuộn da dê lên, cẩn thận quan sát một phen mới phát hiện bốn cuộn da dê ghép lại chính là một tấm bản đồ hoàn chỉnh.
Mà vị trí bản đồ ghi lại chính là bản đồ của hòn đảo nhỏ giúp anh có được truyền thừa của Quỷ Môn.
Điều này khiến Diệp Viễn khá kinh ngạc, anh cứ tưởng tấm bản đồ mình có chính là thứ duy nhất ghi lại truyền thừa của Quỷ Môn rồi.
Không ngờ bây giờ lại có được tấm bản đồ hoàn chỉnh.
“Cậu Diệp, cậu không sao chứ?”
Lúc này, Liễu Hạo Long đã đi tới.
Diệp Viễn lắc đầu: “Không sao, đội trưởng Liễu, chuyện ở đây phiền ông xử lý một chút!”
“Yên tâm!”
Liễu Hạo Long vỗ ngực bảo đảm.
Ngay sau đó, Diệp Viễn đi tới chỗ Sở Trung Nam, sau khi anh vung tay lên thì ông ta lập tức điều khiển được cơ thể.
“Cảm ơn cậu Diệp!”
“Chú Sở khách sáo quá, chú không sao chứ?”
“Không sao, không sao!”
Sở Trung Nam vội vàng lắc đầu.
Ông ta chỉ bị Cổ Hạo Phi khống chế cơ thể, không chịu thêm bất kỳ tổn thương nào.
Chuyện ở đây đã giải quyết xong, Diệp Viễn không muốn ở lại lâu bèn xoay người đi tới chỗ bọn Thẩm Tiểu Tiểu.
Thấy Diệp Viễn đi tới, lòng Hứa Gia Di và Tô Minh đầy sợ hãi, không dám đối mặt với Diệp Viễn.
Dù sao thì trước đó họ cũng đã sỉ nhục một cao thủ cực mạnh như Diệp Viễn rất nhiều.
“Anh Diệp, anh lợi hại quá!”
Chỉ có Thẩm Tiểu Tiểu là hai mắt sáng ngời, má cũng ửng hồng lên vì kích động.
Cô ta vốn đã có ấn tượng rất tốt với Diệp Viễn, lúc nãy lại thấy anh thể hiện tài năng, đánh bại tất cả mà không tổn hao gì như một chiến thần bất bại.
Lòng cô ta lại càng hướng về anh nhiều hơn nữa.
Diệp Viễn mỉm cười, nhẹ nhàng sờ đầu Thẩm Tiểu Tiểu nói.
“Không sao chứ?”
Hành động có đôi chút thân thiết của Diệp Viễn khiến Thẩm Tiểu Tiểu sửng sốt, sắc mặt lại đỏ hơn.
Mà các võ giả ở đó, nhất là mấy cô gái trẻ.
Vừa trông thấy thế đã vô cùng hâm mộ, hận không thể đuổi Thẩm Tiểu Tiểu đi để thay bản thân mình vào.
Một cao thủ cực mạnh, vừa trẻ lại điển trai như Diệp Viễn thì chính xác là đối tượng các cô gái hướng tới.
Tô Minh bên cạnh thấy thế thì lòng vô cùng khó chịu, nhưng anh ta biết, sau này mình đã không còn cơ hội.
“Tôi không sao!”
Thẩm Tiểu Tiểu hơi thẹn thùng lắc đầu.
“Không sao là được rồi, đi thôi, chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi, chúng ta đi xuống thôi!”
“Được!”
“Tiễn bước anh Diệp!”
Lúc này, tất cả võ giả đều quay người khom lưng, giọng nói vang vọng.
Diệp Viễn khẽ gật đầu, dẫn theo Thẩm Tiểu Tiểu và Sở Nam Trung nhanh chóng rời đi trong ánh mắt cung kính của mọi người.
Nhìn theo bóng lưng Diệp Viễn, mọi người đều biết rất rõ.
Từ nay về sau, thanh danh anh Diệp chắc chắn sẽ tạo nên cơn địa chấn trong giới võ đạo.
Sau khi vào trong nội thành Sở Châu, Sở Nam Trung đã chuyển sang một hướng khác.
Diệp Viễn thì dẫn mấy người Thẩm Tiểu Tiểu đi ăn khuya.
Sau khi ăn khuya xong, quan hệ Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu lại thân thiết hơn một chút.
Không phải Diệp Viễn có ý gì với Thẩm Tiểu Tiểu, mà là do nhìn cô ta khiến anh bất giác nhớ tới em gái mình.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì có lẽ em gái anh cũng trạc tuổi Thẩm Tiểu Tiểu.
Sau khi tạm biệt nhóm Thẩm Tiểu Tiểu, Diệp Viễn bèn trở về khách sạn.