Xử nam lớn tuổi ngẹn quá nhiều năm cùng thân thể cường tráng quân nhân xuất ngũ kết hợp với nhau sẽ có hiệu quả gì? Khi xụi lơ ở trêи giường cùng với lúc rời giường khó khăn, rốt cuộc Triệu Ngu cũng cảm nhận được.
Cô không nhớ rõ bản thân đã cao trào bao nhiêu lần, chỉ biết thể lực đáng sợ càng lúc càng cường tráng kéo dài trước mặt, sự ôn nhu của Kỷ Tùy tựa hồ cũng không có ích nhiều lắm.
Đương nhiên, cũng có khả năng, nếu anh không ôn nhu như vậy thì lúc này cô đã vào bệnh viện nằm rồi.
Anh làm xong cơm trưa trở về phòng gọi cô, thấy cô vẫn lười biếng nằm trêи giường không nhúc nhích, Kỷ Tùy có chút ngượng ngùng: “Còn đau không?”
Anh kiểm tra qua, phía dưới của cô không có việc gì, nhưng cô nói eo đau ʍôиɠ đau, đầu иɦũ ɦσα cũng bị anh hút đến sưng lên.
Kỳ thật anh đã rất nỗ lực khắc chế, nhưng nề hà là tư vị bị cô bao vây ʍút̼ vào thật sự quá mức mất hồn, làm anh càng không thể khống chế được bản thân, thẳng đến cuối cùng dùng hết hộp áo mưa mới chịu bỏ qua.
“Ừ.” Triệu Ngu ủy khuất mà lên tiếng, trừng mắt liếc anh một cái: “Ai bảo anh làm lâu như vậy còn không chịu bắn?”
Còn chẳng phải là anh sợ bắn nhanh quá sẽ mất hết mặt mũi và bị cô ghét bỏ, thế cho nên mới liều mạng chịu đựng sao?
“Xin lỗi, anh… Không nhịn được, anh xoa xoa cho em.”
Thấy anh thò tay tới eo cô xoa xoa, Triệu Ngu nhanh chóng di chuyển thân mình né tránh: “Anh đừng chạm vào, em sợ anh xoa xoa lại cứng.”
Gương mặt Kỷ Tùy có chút nóng lên, xấu hổ liếc mắt nhìn phần hông, tuy rằng vật kia hiện tại rất yên lặng, nhưng vừa rồi đúng thật là rất nhanh cứng.
Triệu Ngu u oán nhìn giữa háng anh: “Cũng không biết bởi vì anh nghẹn lâu lắm hay là trời sinh ɖu͙ƈ tính mạnh, lúc động tình thật đáng sợ.”
Rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng bất luận là ngôn ngữ hay biểu tình, đều mềm mại yêu kiều từ trong xương cốt, Kỷ Tùy sao có thể chịu được bộ dáng hờn dỗi này của cô, cúi người xuống thâm tình hôn môi cô, nếu không phải sợ hôn lâu sẽ làm bản thân cứng lên, thật đúng là anh không nghĩ buông đôi môi mềm mại ra như vậy.
“Trước tiên ăn chút gì đi, anh sợ dạ dày của em không chịu nổi.”
Triệu Ngủ dang hai tay ra hướng anh, không kiêng nể gì mà làm nũng: “Vậy anh ôm em đi ra ngoài.”
Kỷ Tùy thấp giọng cười cười, cong lưng vững vàng bế cô lên.
Cơm trưa anh làm rất phong phú, nhìn dáng vẻ chắc là cố ý muốn tẩm bổ cho cô. Ăn được một nửa, bỗng nhiên Triệu Ngu mở miệng nói: “Cái kia… Chuyện của chúng ta, em nghĩ tạm thời nên giữ bí mật, có được không?”
Động tác của Kỷ Tùy dừng lại, khó hiểu mà nhìn cô: “Vì sao?”
Nhìn đến sự ảm đạm trong mắt anh, Triệu Ngu nhanh chóng cầm lấy tay anh: “Không phải như anh nghĩ, không phải em không muốn cùng anh ở bên nhau, nhưng anh cũng biết, Lan Tỉ cùng Hoa Xán vẫn luôn là đối thủ một mất một còn, nếu chúng ta chỉ là nhân viên bình thường thì còn tốt, nhưng hiện tại em là trợ lý của phó chủ tịch Hoa Xán, anh lại là trợ lý của chủ tịch Lan Tỉ, hơn nữa anh còn là cổ đông của Lan Tỉ, nếu chúng ta công khai yêu nhau…”
Nghe đến đó, Kỷ Tùy rốt cuộc cũng thở ra nhẹ nhàng và cười nói: “Ân, anh hiểu rõ, chúng ta công khai ở bên nhau, xác thật có chút không ổn.”
Dừng một chút, anh thử thăm dò hỏi: “Em… Đã hạ quyết tâm vẫn muốn ở lại Hoa Xán sao?”
Triệu Ngu gật đầu: “Hiện tại em không nỡ từ bỏ tất cả, đó là do bản thân em nỗ lực mà có.”
Kỷ Tùy vốn định nói với cô, rằng cô có thể rời khỏi Hoa Xán rồi qua Lan Tỉ, anh có thể giúp cô, nhưng cẩn thận suy xét một lúc liền chặt đứt loại ý niệm này.
Đây là chuyện của cô, anh không có quyền can thiệp, hơn nữa rõ ràng cô không phải loại người nguyện ý dựa vào đàn ông trong công việc.
Chỉ là trầm mặc ăn đồ ăn một lúc lâu, anh vẫn không nhịn được nhỏ giọng nói: “Vậy chẳng phải là em sẽ phải thường xuyên gặp Tiết Tử Ngang sao?”
Triệu Ngu sửng sốt, ngay sau đó buồn cười mà nhìn anh: “Anh ghen tị sao?”
Kỷ Tùy bị cô nhìn đến mức không được tự nhiên, chỉ có thể cúi đầu tiếp tục dùng bữa, không lên tiếng.
Triệu Ngu ho khan một tiếng, sâu kín nói: “Đúng vậy, thời điểm em đi làm có thể thường xuyên gặp bạn trai cũ, nhưng người nào đó chẳng giống cũng giống như vậy sao? Không chỉ có sớm chiều gặp mối tình đầu ở công ty, về nhà còn sẽ ở chung một mái nhà, ai biết có thể hay không…”
Kỳ Tùy nóng nãy, đồ ăn trong miệng còn chưa nhai hết đã bị anh một ngụm nuốt xuống, nghiêm mặt nói: “Giữa anh và chị ấy thật sự chỉ còn tình thân, hơn nữa ở công ty cũng không thường xuyên gặp, anh đã dọn ra ngoài, rất ít khi trở về nhà họ Trang.”
Xem anh gấp gáp như vậy, Triệu Ngu “Phụt” ra một tiếng cười, duỗi tay chọc chọc cái trán của anh, ngữ khí ôn nhu lại mang theo sự sủng nịch: “Đùa anh thôi, em tin tưởng anh.”
Kỷ Tùy thuận thế bắt lấy tay cô xong kéo tới rồi hôn lên môi cô: “Hiện tại anh chỉ thích em.”
Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn anh và cười: “Vậy vì sao anh lại thích em?”
Kỷ Tùy không trả lời được.
Triệu Ngu lại hỏi: “Vậy anh tin tưởng em sao?”
Kỷ Tùy nắm tay cô thật chặt: “Ừm.”
“Vậy… Em còn một thỉnh cầu.”
“Là gì?”
“Chuyện của chúng ta, anh tạm thời cũng đừng nói với người của nhà họ Trang.” Triệu Ngu cắn môi, trêи khuôn mặt lộ ra vẻ chua xót: “Em biết, anh không giống những người đó, nhưng trước sau anh vẫn là người của nhà họ Trang, gia đình như vậy, em… Em không trèo cao nổi.”
Nói đến đây, cô lại dùng vẻ mặt áy náy nhìn anh: “Kỷ Tùy, thực xin lỗi, em biết hiện tại nói với anh chuyện này có lẽ anh không thích nghe, nhưng em… Nói thực ra, mới vừa trải qua chuyện với Tiết Tử Ngang, em không nghĩ có thể theo anh đến cuối cùng, không phải em không tin tưởng anh, mà là em…”
“Anh hiểu rõ.” Một cái tay khác của Kỷ Tùy cũng gắt gao phủ lên trêи tay cô: “Chúng ta cứ từ từ, anh sẽ chứng minh với em.”
Dính ở bên nhau qua ngày cuối tuần, sau đó hai người mới lưu luyến tách ra vào một buổi sáng đầu tuần, từng người đi đến công ty làm việc.
Triệu Ngu cũng đã nói rõ với Kỷ Tùy, không cần thường xuyên đến nhà của cô, có rảnh cô sẽ đi tìm anh, lý do là nhà của cô quá nhỏ, sợ anh ở không quen.
Thời điểm nói như vậy, cô đã biểu hiện ra sự tự ti, cũng thể hiện sự săn sóc đối với anh, tất nhiên lại làm cho Kỷ Tùy đau lòng không thôi, ôm cô vào trong ngực ôn nhu mà hôn hơn nửa ngày.
Nhưng sự thật thì sao? Chẳng qua là cô cảm thấy, có nhân tố Tiết Tử Ngang không nắm bắt được kia ở đây, Kỷ Tùy thường xuyên tới nhà của cô có thể sẽ bị chạm mặt, xác suất cao hơn nhiều so với việc đụng phải người của nhà họ Trang khi cô đi đến nơi ở của Kỷ Tùy. Đương nhiên cô phải chọn phương án có rủi ro nhỏ hơn.
Tới công ty rồi, nhìn lịch ngày cùng hành trình được sắp xếp ở trêи bàn, Triệu Ngu luôn mãi do dự, cuối cùng mở WeChat của Tống Huyền ra, nhắn gửi một tin: [ Có thể giúp tôi một việc gấp hay không? ]
Bọn họ đã 4 năm không liên hệ, nhưng cô biết, chỉ cần đem Ngu Cẩn ra, dù cho cô có yêu cầu gì, Tống Huyền cũng đều sẽ đáp ứng.
Cô muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc Tiết Trạm chỉ là nổi lên sự nghi ngờ và chưa kêu người thâm nhập điều tra cô.
Do đó, tốt hơn là bắt đầu trước.
Bởi vì có cuộc họp trực tuyến, sau khi tan tầm Tiết Trạm bảo những người khác về trước, bản thân ở lại văn phòng tiếp tục công việc.
Cuộc họp tiến hành đến một nửa, đột nhiên điện thoại di động vang lên, nhìn thông báo trêи màn hình, anh chỉ có thể cắt đứt video để tiếp điện thoại.
“Phó chủ tịch Tiết, chuyện lần trước anh hỏi tôi, về Tống Huyền ở công ty của tôi, hôm nay tôi nghe được một chút tin tức, không biết ngài có hứng thú không?”
“Mời Hàn tổng nói.”
“Ngày thường tôi không thường xuyên chú ý đến việc riêng của nhân viên, cho nên ngày hôm đó ngài hỏi tôi, tôi cũng không rõ ràng lắm, ngài lại nói không cần tự mình đi hỏi, tránh làm cho người ta nghi ngờ, cho nên tôi liền… Nhưng hôm nay tôi nghe được Tống Huyền cùng người trong văn phòng nói một câu, nói bạn gái cũ của cậu ta, là bạn học hồi đại học, hai người họ đều học ngành kỹ thuật công nghiệp.
Vừa vặn hôm nay tôi ra ngoài gặp khách hàng, liền gọi Tống Huyền theo, cậu ta tiếp khách hàng uống rượu say đến nằm sấp xuống, tôi nhân cơ hội hỏi hai câu, liền nghe cậu ta nói cái gì mà 'Sao em lại nhẫn tâm như vậy nói đi là đi, vì sao muốn bỏ rơi anh', bộ dáng đau lòng của cậu ta chính là bị người ta bỏ rơi.”
“Phải không?” Tiết Trạm nhàn nhạt cười: “Xem ra cậu ta bị người ta làm tổn thương rất sâu.”
“Không sai, lại còn khóc lóc, làm cho tôi có chút không đành lòng. À đúng rồi, tôi còn nghe cậu ta gọi tên bạn gái cũ, hình như gọi là Tiểu Ngu hay là Tiểu Ngọc, cũng không biết là cái nào.”
“Tiểu Ngu?” Tiếp tục thong thả ung dung mà đùa nghịch cây bút trong tay, khóe môi Tiết Trạm hơi cong lên: “Cái tên này không phổ biến lắm.”