Xe không tắt đèn, điều hòa mở cũng không lớn, nhưng gió ấm thổi lên người hai người đang phối hợp nhịp nhàng lên xuống, thật nhanh liền nổi lên một lớp mồ hôi mỏng.
Bông tuyết lả tả rơi xuống vừa đến trêи kính chắn gió thì liền tan ra, chảy thành từng dòng nước nhỏ tí tách nhỏ giọt xuống, vừa hay hình thành một tấm chắn tự nhiên che dấu đi cảnh xuân đang diễn ra ở bên trong xe.
Giữa hai chân Triệu Ngu phun trào ɖâʍ dịch theo từng tiếng thọc vào rút ra mờ ám, chảy xuống giữa hai chân cô, làm dính ướt quần tây của Thương Lục, còn chảy hết xuống cả ghế.
Thương Lục không để ý hỗn độn giữa háng, đôi tay gắt gao kéo eo cô, ƈôи ȶɦịt thô tráng dùng sức đâm mạnh bên trong nộn huyệt, mỗi một lần va chạm đều đi đến chỗ sâu bên trong, cào mạnh thắt lưng nhạy cảm của cô.
Môi anh vẫn dán ở trêи đôi môi ngày càng ướt mềm của cô mà mạnh mẽ ɭϊếʍ ʍút̼ như cũ, dùng hàm răng khẽ cắn, ɭϊếʍ ʍút̼ quấn lấy lưỡi cô, đẩy và xoay tròn, hút đầu lưỡi cô từng cái một.
Trong ấn tượng của Triệu Ngu, bọn họ chưa từng hôn kịch liệt như vậy, giờ phút này, anh dường như hận không thể nhập cả người cô vào thân thể anh, càng như là đang phát tiết một loại cảm xúc nào đó.
Là bởi vì đáp án của cô làm anh không hài lòng? Nhưng đáp án như vậy hẳn là anh đã đoán được trước rồi chứ.
Hay là bởi vì cô nói đã lên giường với rất nhiều người đàn ông đã kϊƈɦ thích đến anh? Anh cùng những người đàn ông khác đều giống nhau, sinh ra ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu đối với cô gái đã từng ngủ cùng mình sao?
“A…” ƈôи ȶɦịt gắng gượng cọ qua điểm G, quy đầu to lớn còn chưa hoàn toàn rút ra đã liền đột nhiên cắm vào, lại lần nữa cọ qua khối thịt đang sưng phồng nhạy cảm kia và thâm nhập vào hoa tâm, Triệu Ngu không thể không rùng mình một lúc, thấp giọng rêи rỉ.
Thương Lục không cho cô cơ hội thở dốc, anh lại một lần nữa ngậm lấy hai cánh môi cô, nuốt tất cả những tiếng rêи đầy cám dỗ kia, tiếp tục lắc hông thọc vào rút ra tiểu huyệt đang liều mạng khép mở của cô.
Triệu Ngu rõ ràng cảm nhận được, toàn bộ xe đều theo tiết tấu của bọn họ mà rung động, vài lần cô thật sự không chịu nổi ngửa thân mình ra sau, còn ở trêи tay lái tạo ra vài tiếng còi ngắn ngủi, giống như là hò hét vì tình cảm mãnh liệt của bọn họ.
Tình cảnh như vậy, bên ngoài nếu có người để ý, tất nhiên có thể phát hiện manh mối, nhưng đối với cô hiện tại mà nói, cảm giác khẩn trương bị người phát hiện ngược lại còn không cảm thấy kϊƈɦ thích bằng việc Thương Lục mất khống chế.
Người đàn ông này trong 3 năm qua rất ít khi mất đi lý trí, hiện giờ tự nhiên có thể bắt lấy cô làʍ ȶìиɦ kịch liệt trêи xe như thế, đối với bất cứ người nào mà nói đều là cảm giác rất thỏa mãn —— cho dù cô cũng không cần người đàn ông này phục tùng ở dưới thân cô.
Di động trong túi bỗng nhiên rung lên, tiếng chuông quen thuộc đột ngột vang lên ở bên trong xe ngập tràn xuân tình, Triệu Ngu dừng động tác vặn eo lắc ʍôиɠ lại, vụng về mà duỗi tay lấy di động.
Thương Lục cũng chậm lại tần suất thọc vào rút ra, cho cô cơ hội nghe điện thoại, nhưng khi di động bị cô lấy ra, anh liếc mắt một cái liền thấy rõ, trêи màn hình hiện lên cái tẻn “Kỷ Tùy”, chắc chắn là tên của đàn ông.
Triệu Ngu sửng sốt một chút, không nghĩ tới Kỷ Tùy sẽ trực tiếp gọi điện thoại cho cô, lại còn nhanh như vậy.
Nhưng Kỷ Tùy chủ động tìm cô vốn chính là kết quả cô muốn, cuộc điện thoại này cô không thể không tiếp, thế cho nên cô thở hồng hộc mà nhìn về phía Thương Lục.
Thương Lục hiểu rõ ý cô, dừng hoàn toàn động tác thọc vào rút ra, thậm chí tắt máy xe, cho cô một mảnh không gian tuyệt đối yên tĩnh.
Triệu Ngu bình ổn lại hơi thở, ấn nghe điện thoại: “Alo?”
Sau vài giây, trong điện thoại mới truyền đến thanh âm của Kỷ Tùy: “Là tôi.”
“Tôi biết.”
Tât cả những câu vô nghĩa này cũng chỉ để che đậy sự xấu hổ và bối rối của cả hai.
Kỷ Tùy lại trầm mặc trong chốc lát, hỏi: “Cô về đến nhà rồi sao?”
“Về rồi.”
“Bên ngoài tuyết rất lớn, đường có chút trơn, tôi lo lắng trêи đường về em xảy ra chuyện, cho nên…”
“Tôi hiểu.”
Bên kia lại rơi vào trầm mặc, Triệu Ngu biết chắc chắn anh vẫn đang do dự, thế cho nên cũng kiên nhẫn mà chờ anh lên tiếng.
Sau một lúc lâu, anh rốt cuộc mới hỏi: “Tôi thấy em lên xe của một người người đàn ông, là… bạn em à?”
Trong xe thật im lặng, dưới thân lại dính liền không có khoảng cách, làm mỗi một chữ Kỷ Tùy nói đều rõ ràng mà truyền vào trong tai Thương Lục, nghe xong vấn đề này, anh cũng tò mò mà nhìn Triệu Ngu, muốn biết cô trả lời như thế nào.
Triệu Ngu vẻ mặt bình tĩnh: “Là bạn trai tôi quen khi ở Mỹ.”
Bạn bè bình thường không có khả năng thân mật đến mức khoác áo cho cô, lại còn nhét cô vào trong xe như vậy, cô tất nhiên không thể trả lời Kỷ Tùy cho có lệ như thế.
Không thấy Kỷ Tùy đáp lại, cô lại bổ sung thêm một câu: “Tôi cùng anh ta đã không còn bất kì quan hệ gì.”
Tay Thương Lục nắm thật chặt eo cô, sau đó lại chậm rãi buông ra.
ɖu͙ƈ vọng sưng to vẫn chôn ở chỗ sâu trong hoa huyệt cô như cũ, trong nháy mắt trong đầu anh đột nhiên hiện lên một ý niệm: Bắt lấy cô rồi hung hăng làm, thọc vào rút ra khiến cô truyền tới đầu bên kia điện thoại âm thanh rêи rỉ ɖâʍ mĩ.
Nhưng nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô, cuối cùng anh cũng không làm, chỉ tiếp tục ngồi im.
Nếu anh không giúp được cô, vậy lại càng không nên tạo thêm phiền phức cho cô.
“Tiết Tử Ngang đâu?” Kỷ Tùy đột nhiên hỏi: “Em cùng cậu ta… Còn có quan hệ không?”
“Đã không còn, đêm nay hoàn toàn nói rõ ràng rồi.”
Kỷ Tùy bên kia lại im lặng, Triệu Ngu nghĩ giờ phút này anh hẳn là nhẹ nhàng thở phào.
“Vậy…” Kỷ Tùy lại mở miệng , giọng điệu tựa hồ xác thật so vừa rồi nhẹ nhàng hơn: “Em nghỉ ngơi sớm một chút đi.”
“Ừm.”
“Đúng rồi, vết dị ứng trêи vai em đã đỡ chưa?”
“Đã đỡ rồi, hôm đó, cám ơn anh.”
“Không có gì, chúng ta là bạn mà.”
Chờ Triệu Ngu cúp điện thoại, Thương Lục mới kéo cổ áo cô ra, theo ánh đèn mỏng manh nhìn nhìn vai cô, sau đó duỗi tay khẽ vuốt: “Dị ứng?”
“Ừ.”
“Cố ý?”
Anh nghe ra được người đàn ông bên kia chính là người cô vừa nói – một trong những người dùng để báo thù.
Triệu Ngu tự giễu mà cười cười: “Thì ra Thương tổng hiểu tôi đến như vậy.”
Thương Lục không nói chuyện, thu tay lại, lại từ vạt áo thâm nhập vào, cầm hai bầu ngực dùng sức vuốt ve, đồng thời động eo tiếp tục liều mạng va chạm ở trong cơ thể cô.
Khi lại lần nữa đưa cô lên một cao trào nhỏ, anh bỗng nhiên như là lầm bầm lầu bầu, trầm giọng nói: “Từ trước đến nay đều không hiểu.”