Sinh thần thứ 75 của ông nội Tiết Tử Ngang là một ngày rất quan trọng, do đó Tiết gia cần chuẩn bị tốt để mở tiệc ăn mừng.
Triệu Ngu không muốn tham gia náo nhiệt, vì thế đã làm theo dự định đã nói lúc đầu với Tiết Tử Ngang, tới nhà họ Tiết trước một ngày để gặp mặt người lớn trong nhà, sau đó chúc ông nội Tiết sinh nhật thật vui vẻ.
Hôm nay vừa vặn là thứ sáu, Triệu Ngu quyết định cùng Tiết Tử Ngang đi đến nhà họ Tiết. Cô không hề cảm thấy khẩn trương, nhưng ở trước mặt Tiết Tử Ngang, khẩn trương là việc cần thiết.
Suốt cả quãng đường đi, không biết cô đã dò hỏi bao nhiêu lần: quà tặng có đủ tốt hay không, cô ăn mặc có thích hợp không, trang điểm có đậm quá hay không…
Tiết Tử Ngang bị cô hỏi liên tục đến mức cảm thấy buồn cười nhưng cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vài câu an ủi cô, rằng ông nội rất thương anh, mặc kệ anh muốn làm cái gì thì trong nhà sẽ không có ai ngăn cản, bạn gái mà anh chọn, người nhà tuyệt nhiên cũng sẽ không phản đối.
Nhưng tâm tư Triệu Ngu thật ra đang đặt ở một sự kiện khác – hôm nay là ngày Từ Miểu kết hôn.
Lần trước Tiết Tử Ngang biết tin Từ Miểu sắp kết hôn từ cấp trêи của của cô ấy, lúc đó ngày cưới còn chưa quyết định, lại thêm trạng thái của Tiết Tử Ngang hôm nay, hẳn là anh vẫn luôn không rõ ngày cưới cụ thể của Từ Miểu.
Cũng không biết cái ngày đặc biệt này, tin tức kết hôn của Tử Miểu, thậm chí là ảnh chụp khung cảnh hôn lễ liệu có xuất hiện trêи mạng ở vòng bạn bè của anh hay các trang mạng xã hội khác hay không.
Đương nhiên, nếu không ai dám nói cho anh biết việc này, Triệu Ngu cũng sẽ nghĩ cách làm anh biết được.
Biệt thự nhà họ Tiết mang nét xưa cũ kiểu Tây, ngày thường ngoại trừ ông nội Tiết cùng một vài bác sĩ và bảo mẫu giúp việc thì cũng không ai ở nơi này, nhưng hôm nay bởi vì Triệu Ngu đến, Tiết Trạm và Lưu Linh – mẹ của Tiết Tử Ngang cũng tới. Ngày thường Triệu Ngu thường xuyên thấy hai người này ở công ty, còn về Tiết Viễn Dương, tuy rằng mang danh chủ tịch, nhưng cũng ít khi đến công ty xử lý công vụ, thế cho nên đây là lần đầu tiên Triệu Ngu nhìn thấy ông.
“Chủ tịch, tổng giám đốc Lưu, phó chủ tịch Tiết.”
Thấy cô câu nệ như vậy, Tiết Tử Ngang cười cười ôm vai cô: “Cái gì mà chủ tịch với tổng giám đốc? Kêu ông nội cùng bác gái, còn người này, gọi là chú nhỏ.”
Xem bộ dạng anh thản nhiên như vậy, Triệu Ngu thật sự muốn hỏi anh một chút, có phải anh không nhớ rõ chuyện lúc trước Tiết Trạm đã bắt gặp bọn họ làʍ ȶìиɦ cùng với xem hết thân mình cô rồi hay không?
Câu nệ mà nghe theo Tiết Tử Ngang chỉnh cách xưng hô gọi lại một lần, nghi thức chào hỏi xem như hoàn thành.
Tiết Trạm ở công ty cùng với khi ở nhà cũng không có gì khác nhau, không nói nhiều, cũng không thích cười, trêи người như cũ toả ra một cỗ uy nghiêm lấn áp.
Lưu Linh cũng giống Tiết Trạm ở khoản tính cách, ánh mắt nhìn Triệu Ngu không giống như là đang nhìn bạn gái của con trai mình mà lại càng như là đang soi xét cấp dưới trong công ty.
Nhưng ông nội Tiêu lại đặc biệt hiền hoà, vừa thấy Triệu Ngu bước vào cửa liền cười ha hả, chủ động nói chuyện cùng cô, còn liên tục lấy việc Tiết Tử Ngang mang cô về nhà để giáo huấn Tiết Trạm, cảnh cáo Tiết Trạm phải nhanh chóng thoát kiếp cô đơn, tranh thủ trong hai năm tiếp theo phải có tôn tử để ông bế.
Tiết Trạm trước sau vẫn là thái độ đối phó cho có lệ, tùy ý ứng phó hai câu rồi liền tiếp tục cúi đầu xử lý công vụ trêи máy tính.
Lúc ăn cơm chiều, bầu không khí đang vô cùng hài hoà, đột nhiên Tiết Tử Ngang có một cuộc điện thoại gọi tới. Vốn dĩ anh còn đang nói giỡn cùng lão gia tử và chuẩn bị cho đồ ăn vào miệng thì bỗng nhiên anh thu nụ cười lại, biểu tình ngay lập tức đình trệ.
Thấy anh theo bản năng quay đầu nhìn cô, ánh mắt mang theo chút chột dạ, Triệu Ngu liền có thể khẳng định, cuộc điện thoại này nhất định là có liên quan đến Từ Miểu.
Quả nhiên, anh nói một câu vừa nghe liền đã biết thật giả: “Tín hiệu không tốt lắm, không thể nghe rõ”.
Sau đó anh đứng lên, trực tiếp đi đến ban công tít bên kia nhận cuộc điện thoại.
Ánh mắt Triệu Ngu dõi theo anh nửa buổi, thẳng đến khi không nhìn thấy bóng dáng anh nữa, cô mới thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngoan ngoãn ăn.
Ba phút sau, Tiết Tử Ngang đã quay lại, nhưng anh không có ý định nhập bữa tiếp mà chỉ mở miệng nói: “Mọi người cứ tự nhiên ăn, con có việc gấp cần đi ra ngoài một chuyến.”
Dứt lời, anh lại quay sang xin lỗi Triệu Ngu: “Ngoan ngoãn ở đây chờ anh, anh sẽ nhanh chóng trở về.”
Triệu Ngu kinh ngạc nhìn Tiết Tử Ngang, khẩn trương mà dò hỏi: “Có chuyện gì vậy? Là công ty đã xảy ra việc gì sao?”
Trong lòng cô cũng thật sự kinh ngạc. Cô đã sớm đoán được nếu Tiết Tử Ngang biết tin Từ Miểu kết hôn thì tâm tình anh khẳng định sẽ không tốt, có thể là cảm xúc sẽ lại mất khống chế như lần trước và sẽ phát tiết trêи người cô.
Nhưng cô không nghĩ tới việc, anh tự nhiên lại vội vã ra ngoài, là muốn đi cướp người sao? Hay là tới tham gia hôn lễ, hào phóng mà nói lời chúc phúc?
“Chuyện gì mà gấp đến mức ngay cả cơm cháu cũng không ăn? ”
Ông nội Tiết có chút mất hứng, nhìn Triệu Ngu, ý bảo bạn gái Tiết Tử Ngang còn ở đây, anh cứ như vậy mà đi ra ngoài thì không thích hợp lắm.
Tiết Tử Ngang mặc kệ ở trước mặt mọi người mà hôn lên trán Triệu Ngu, thấp giọng nói câu “Chờ anh về” xong liền nhanh chóng lấy áo khoác, cũng không có quay đầu lại lần nào mà bước ra khỏi cửa.
Nhìn bóng lưng vội vã của anh, Triệu Ngu liền biết, ý nghĩ trước đó của cô có bao nhiều buồn cười. Người đàn ông này chưa bao giờ trưởng thành, tuy rằng từ đêm Giáng Sinh trở đi thái độ anh đối với cô rõ ràng tốt hơn so với trước rất nhiều, nhưng cô ở trong lòng anh, vẫn như cũ không chiếm quá nhiều phân lượng, muốn dựa vào anh để hoàn thành tâm nguyện, quả thật chính là si tâm vọng tưởng.
Cũng may, cô đã tính toán hết mọi thứ, Tiết Tử Ngang đối xử với cô như vậy ở trước mặt người nhà mặt, đó cũng tạo một chút phân lượng cho cô.
Không có Tiết Tử Ngang ở đây, bữa ăn này cô càng trở nên khách sáo, một câu cũng không chủ động nói, chỉ có thời điểm ông nội Tiết gắp đồ ăn cho cô, cô mới nở nụ cười trông miễn cưỡng và nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”.
Hơn nữa cô cũng không vì bản thân mà vươn tới lấy đồ ăn, chỉ lặng lẽ ăn bát cơm, đến cuối cùng Lưu Linh và Tiết Trạm đều nhìn không được, chủ động gắp đồ ăn cho cô, lại cố gắng tìm chút đề tài cùng cô trò chuyện câu được câu không.
Khi bữa cơm chiều kết thúc, Tiết Tử Ngang nói rất nhanh sẽ trở về vẫn như cũ vẫn còn chưa về, Triệu Ngu vài lần muốn nói lại thôi, một bộ dáng muốn tạm biết nhưng lại không dám mở miệng, cuối cùng chỉ có thể giúp đỡ dì nấu cơm đi dọn dẹp bát đũa. Nhưng dì ấy không chịu để cô thu dọn, dì ấy nhanh chóng nói: “Cô là khách, loại việc này sao có thể để cô làm?”
Triệu Ngu xấu hổ mà đứng yên tại chỗ, tiến thoái lưỡng nan , cuối cùng vẫn là Tiết Trạm mở miệng: “Để cô ấy dọn cùng bà đi.”
Triệu Ngu như trút được gánh nặng, đi theo dì vào phòng bếp, chậm rì rì mà kéo dài thời gian, đến khi cô thật sự chịu không nổi nữa mà đi ra từ phòng bếp, Tiết Tử Ngang vẫn còn chưa trở về. Vốn dĩ biệt thự đã quạnh quẽ, lúc này lại càng thêm an tĩnh đến đáng sợ, cô một mình ngồi bên cạnh ông nội Tiết, ngoan ngoãn nghe ông ấy nói chuyện, đứng ngồi không yên, như ngồi trêи đống lửa.
Tiết Trạm ngẩng đầu nhìn nhìn cô, đột nhiên nói: “Tôi có hai bản báo cáo muốn sửa lại, cô tới giúp tôi.”
Triệu Ngu cảm kϊƈɦ gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh anh, nhận lấy máy tính rồi nghiêm túc giúp anh làm việc.
Gần tới 10 giờ, Tiết Tử Ngang rốt cuộc cũng đã quay về, uống đến say không còn biết trời trăng mây đất gì, đi cũng nghiêng ngả lảo đảo.
Ông nội Tiết vốn đã một bụng tức giận, vừa thấy Tiết Tử Ngang mang theo bộ dạng này trở về, ông tức giận mắng hai tiếng, sau đó lại giơ cây chống gậy trong tay lên tiếp tục đánh anh.
Triệu Ngu nhanh chóng xông lên đỡ lấy Tiết Tử Ngang, một bên nghiêng người che trước mặt anh, một bên vì anh mà cầu xin: “Chủ tịch, có thể là Tử Ngang gặp chuyện gì đó khiến tâm tình không tốt, ônh đừng trách anh ấy, anh ấy uống thành như vậy, hiện tại nhất định là rất khó chịu, ông có thể để anh ấy nghỉ ngơi trước, hết thảy chờ ngày mai lại nói, có được hay không?”
Cô càng cố gắng che chở cho Tiết Tử Ngang, ông nội Tiết lại càng tức giận, chỉ tay vào Tiết Tử Ngang, trừng mắt nửa buổi cũng không thể nói ra một câu, cuối cùng cũng chỉ có thể xua xua tay: “Chờ nó tỉnh xem ta có đánh gãy chân nó không.”
Triệu Ngu gian nan đỡ lấy Tiết Tử Ngang đi lên cầu thang được hai bước, liền quay đầu lại nhìn Tiết Trạm như tìm kiếm sự giúp đỡ: “Phó chủ tịch Tiết, phòng anh ấy…”
Tiết Trạm đi lên trước, từ bên kia đỡ lấy Tiết Tử Ngang: “Ở lầu ba, tôi đưa nó đi lên.”
Triệu Ngu gắt gao bám sát phía sau Tiết Trạm đi lên lầu, chờ Tiết Trạm đem Tiết Tử Ngang ném trêи giường, cô lại vội bước vào toilet trong phòng ngủ lấy nước ấm, cầm khăn lông mang ra lau mặt, cởi giày vớ và rửa chân cho anh. Nhìn động tác của cô, Tiết Trạm giật giật môi, cuối cùng là cái gì cũng không nói mà yên lặng rời khỏi phòng.