Hút thêm một điếu thuốc nữa ở trong xe, Triệu Ngu mới xuyên qua kính chắn gió nhìn thấy thân ảnh của Hứa Thừa Ngôn.
Áo sơ mi trắng, quần tây đen, bước chân không nhanh cũng không chậm, hơn nữa còn đến ngay vào một phút cuối cùng.
Sau khi mở cửa rồi ngồi vào ghế lái phụ, anh liếc Triệu Ngu một cái và hỏi: “Cô uy hϊế͙p͙ tôi?”
Những ngón tay thon dài rút điếu thuốc thứ hai vừa mới châm lửa ra khỏi miệng, Triệu Ngu chậm rãi phun vào mặt anh vài luồng khói thuốc xong cười nói: “Chẳng phải anh cũng đã tới rồi sao?”
Hứa Thừa Ngôn nhăn mày. Tuy rằng một lúc nào đó anh cũng sẽ hút thuốc, nhưng chung quy vẫn không chịu nổi người ở bên cạnh nhả nồng đậm mùi thuốc lá như vậy. Đặc biệt lúc này còn ở trêи xe của cô nên không khí cũng không được lưu thông quá tốt.
Triệu Ngu khẽ cười, dập tắt điếu thuốc trong tay rồi mở điều hòa cho dễ thở, tay kia thì ném hộp bao cao su qua trước mặt anh: “Có làm hay không? Không làm thì tôi cút.”
Hứa Thừa Ngôn cho rằng đây là thủ đoạn mới mà cô dùng để quyến rũ anh, nhưng khi anh dùng hai mắt nhìn kĩ bộ dạng cô lúc này lại thấy có gì đó không bình thường.
Dù cô có đổi một cách mới để quyến rũ anh nhưng hẳn vẫn là nên mặc diễm lệ gọn gàng, trang điểm tỉ mỉ, dùng dáng vẻ xinh đẹp nhất để xuất hiện trước mặt anh.
Nhưng cô lúc này chỉ mặc bộ váy liền áo thường ngày, mặt cũng không trang điểm, thậm chí trong mắt còn ẩn ẩn tơ máu, nhìn qua khí sắc không có chỗ nào tốt.
Cô lại tự tin với bản thân mình như vậy?
Không nghe thấy câu trả lời của anh, Triệu Ngu quyết định tự mình ra tay, cô dang rộng hai chân khóa ngồi ở trêи người anh, sau đó ôm lấy cổ anh rồi chậm rãi ghé sát: “Hứa tổng là đang chơi lạt mềm buộc chặt với tôi sao?”
Mùi thuốc lá trêи người cô rất nồng, Hứa Thừa Ngôn nghiêng đầu né tránh, nhưng trong lúc tiếp xúc gần gũi, anh đã kịp nhận ra cô có điểm khác thường.
Cô lúc này cả người đều lộ ra vẻ suy sụp chán chường, rõ ràng đang nhìn anh cười nhưng đáy mắt lại là một mảng lạnh băng.
Nghĩ đến hai tin nhắn cô vừa gửi, Hứa Thừa Ngôn nhếch nhếch khóe môi: “Tâm tình không tốt thì tới tìm tôi phát tiết? Coi tôi như trai bao mà chơi đùa?”
Triệu Ngu cười: “Đúng vậy nha, hơn nữa tên trai bao này vừa chất lượng cao, lại còn… Miễn phí.”
Hứa Thừa Ngôn cũng không giận, chỉ vươn ngón trỏ ra chạm vào môi của cô xong nhẹ nhàng đẩy đầu cô ra: “Quá tự tin cũng không phải chuyện tốt lành gì.”
“Quá tự phụ càng không phải chuyện gì tốt.”
Triệu Ngu vươn tay, cầm lấy ngón trỏ đang đặt trêи môi mình của anh và kéo xuống dưới, xuyên qua làn váy chạm vào hạ thân cô.
Qυầи ɭót của cô đã ướt đẫm, dính sát vào môi âʍ ɦộ. Cô kéo ngón trỏ của anh dùng sức sờ lên trêи làm cho cô sảng kɧօáϊ đến rùng mình, suýt chút nữa chỉ vậy mà đã đạt cao trào.
Hứa Thừa Ngôn nhìn vẻ mặt sung sướиɠ bị kiềm chế của cô, đồng tử hơi co lại: “Cô không định nói với tôi là cô bị nghiện tình ɖu͙ƈ đó chứ?”
“Như thế nào? Nếu tôi nói có, anh sẽ không dám chạm vào tôi?”
Triệu Ngu cười khiêu khích, tay dịch xuống háng của anh, cách lớp quần xoa bóp ƈôи ȶɦịt vẫn đang mềm nhũn.
“Phép khích tướng vô dụng đối với tôi.”
“Vô dụng mà anh còn ở đây giả đứng đắn với tôi? Anh có thể trực tiếp xuống xe mà, tôi nào có ngăn cản được anh.”
Cảm giác ƈôи ȶɦịt trong tay dần cứng lên, trêи mặt Triệu Ngu càng tươi cười rực rỡ: “Hứa tổng thích chơi lạt mềm buộc chặt như vậy, sau này tôi nhất định sẽ chơi với anh thật nhiều a.”
ƈôи ȶɦịt vừa dài vừa cứng làm quần anh căng ra, Triệu Ngu cởi bỏ khóa kéo, thành thạo giải phóng cho ɖu͙ƈ vọng đang kêu gào của anh, cô dùng hai tay lạnh lẽo cầm lấy rồi vuốt ve nhè nhẹ.
Hứa Thừa Ngôn phát ra âm thanh thở dốc trầm thấp, ngón tay thon dài sờ xuống bắp đùi của cô, ở trêи qυầи ɭót ướt át mà sờ nắn vuốt ve.
Triệu Ngu run đến mức không kiềm chế được, ɖâʍ dịch tiết ra như cơn sóng lớn, rất nhanh đã làm ướt cả tay anh.
Nhìn mắt cô đang dần đỏ lên, khuôn mặt tựa sung sướиɠ tựa đau khổ, Hứa Thừa Ngôn hiếm khi có cơ hội tra tấn cô lúc sắp đạt cao trào. Ngón tay càng xoa nắn âm đế đang nhô lên, trong nháy mắt làm cô cắn môi tiết ra.
Cô hô hấp dồn dập, ngay cả tay cầm ƈôи ȶɦịt của anh cũng run run, nhưng xúc cảm vẫn lạnh lẽo như cũ, cả người nhìn qua như đang bị bệnh.
“Triệu Ngu, nếu có bệnh thì đi gặp bác sĩ, tôi không phải thầy thuốc.”
Cô vừa thở dốc vừa nhìn anh mà cười xong phả hơi thở của mình vào mặt anh: “Anh có biết bộ dáng phó mặc cho số phận lúc này của mình, nhìn qua càng giống lưu manh giả danh tri thức không?”
Cô nghiêng mình vươn tay đến chỗ bàn điều khiển, tắt máy điều hòa không khí, thuận tiện với tay lấy vài cái bao cao su, xé ra rồi đeo vào cho anh, sau đó chống tay lên vai anh xong cứng ngắc ngồi xuống theo hướng ƈôи ȶɦịt đang dựng đứng.
Nếu anh không muốn chạm vào cô thì đã không xuống tầng. Thế cho nên bắt đầu từ lúc anh xuất hiện, cô đã thắng.
Anh không phải là bác sĩ, nhưng lại là thuốc giải có hiệu quả nhất của cô lúc này.
Chỉ cần nhớ đến chuyện anh là vị hôn phu của Trang Diệc Tình, lại nghĩ đến một ngày không xa, Trang Diệc Tình biết người đàn ông mà mình vẫn luôn muốn chinh phục lại ngủ với cô gái mà cô ta từng coi thường nhất, bộ dạng cô ta chắc chắn là không thể tin được lại hận đến ngứa răng là Triệu Ngu thấy lập tức có thể đạt cao trào.
Nghe thấy tiếng hô hấp nặng nhọc có phần kìm nén của cô, Hứa Thừa Ngôn bỗng nhiên duỗi tay sang bên cạnh hạ thấp lưng ghế xuống, nâng eo Triệu Ngu đặt xuống ghế, đè sấp người cô xuống rồi từ phía sau thẳng lưng hung mãnh tiến vào.
Vừa rồi dùng tư thế nữ trêи, Triệu Ngu chỉ nuốt được quy đầu cực lớn nhưng lúc này động tác của anh lại nhanh nhẹn, lực đạo mạnh mẽ, gần như lúc tiến vào đều đâm tới chỗ sâu nhất.
Triệu Ngu sướиɠ đến run cả người, hai tay chống trêи lưng ghế, cái ʍôиɠ chổng lên đối diện với anh, không cần cô vặn eo tiếp đón, anh đã đâm thật sâu và rút ra cũng nhanh.
Quả nhiên anh so với bình thường mang lại cho người ta cảm giác khác một trời một vực. Một khi anh đã dính vào tình ɖu͙ƈ thì không khác gì con sói hung ác, mỗi lần cắm vào đều vô cùng mạnh bạo, như là muốn đâm nát tiểu huyệt của cô.
Bị lấp đầy thoải mái bao nhiêu thì khi rút ra lại trống rỗng bấy nhiêu, Triệu Ngu thậm chí cảm thấy thời gian anh rút ƈôи ȶɦịt ra chưa đến một giây nhưng đối với cô cũng là tra tấn cực điểm.
Cô theo bản năng mà co rút mị thịt, tầng tầng nếp uốn ra sức ʍút̼ anh, khiến anh vĩnh viễn cứ như vậy mà chôn trong thân thể mình.
Hứa Thừa Ngôn nặng nề kêu rêи, bàn tay không khách khí đánh một cái lên ʍôиɠ cô: “Thả lỏng.”
Giọng nói anh khàn khàn, lại mang theo cảm giác nghiến răng nghiến lợi, Triệu Ngu nghe xong không khỏi cười ra tiếng: “Thì ra Hứa tổng cũng sợ bắn sớm? Tôi quên không hỏi, năm này Hứa tổng bao nhiêu tuổi nhỉ? Nếu là trêи 30 tuổi thì năng lực cũng sẽ bị suy giảm đáng kể đó.”
Hứa Thừa Ngôn đáp lại cô bằng động tác càng thêm dữ dội. Sau khi cao trào qua đi, Triệu Ngu cả người vô lực, mềm oặt người mà ngã xuống ghế, nước mắt và mồ hôi hòa vào nhau làm cô không thể mở nổi mắt.
Thở dốc một hồi, cô mới hỏi: “Anh đã từng làm Trang Diệc Tình như thế này bao giờ chưa?”
Hứa Thừa Ngôn từ trêи cao liếc xuống cô, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói cho cô biết, cô hỏi có chút quá phận, hoặc nói trắng ra là ý bảo cô không biết tự lượng sức mình.
Triệu Ngu vẫn thỏa mãn cười như cũ, trong lòng lại có vài phần thổn thức về người đàn ông này.
Anh nếu chỉ đơn thuần coi Trang Diệc Tình là đối tượng liên hôn thì còn đỡ, nếu như anh thực sự có tình cảm với người phụ nữ kia, hoặc là cũng muốn chinh phục cô ta, thì không biết đến lúc đó anh còn có thể tự phụ như vậy được nữa hay không.
Bởi vì cô biết rõ, một khi Trang Diệc Tình biết người đàn ông này đã bị cô ngủ rồi thì tuyệt đối sẽ không còn muốn anh nữa.