Mấy năm trước, mỗi dịp Tết Âm Lịch, Triệu Ngu đều sẽ về với cha mẹ nuôi, nhưng năm nay cô không về được, 2 người họ đã đăng ký chuyến du lịch nhóm đến Thái Lan nên không về được.
Thực ra nếu muốn đi du lịch trong dịp Tết Âm Lịch thì đợi qua năm đi là được, cha mẹ nuôi làm như vậy, đơn giản là vì muốn để Triệu Ngu về nhà với Tiết Trạm.
Chung quy tư tưởng của người thế hệ trước là đánh đồng hạnh phúc của con cái với hôn nhân, cha mẹ nuôi đã gặp Tiết Trạm nhiều lần, đối với anh rất vừa lòng. Nhưng lâu như vậy rồi mà cả hai vẫn không có tiến triển thực sự cho nên hai người lớn đương nhiên là sốt ruột rồi.
“Vậy thì em nên thỏa mãn tâm nguyện của bọn họ, theo anh về nhà ăn tết đi.” Khi biết chuyện này, Tiết Trạm đã nói như thế.
Triệu Ngu đương nhiên biết anh không nói giỡn, nhưng cô từng đến nhà họ Tiết với thân phận là bạn gái của Tiết Tử Ngang, bây giờ lại đổi thân phận khác, không biết ông cụ Tiết sẽ bị chọc tức đến mức nào.
“Vậy lấy thân phận là bạn gái của Tiết Tử Ngang đi.” Tiết Trạm vậy mà lại rộng lượng, lập tức sửa lời nói.
Cuối cùng Triệu Ngu vẫn không đi.
Một khi gặp cha mẹ và người lớn, kế tiếp là lo đến việc kết hôn sinh con, đây không phải là điều cô sẽ suy xét.
Tết Âm Lịch đã không có ý nghĩa gì đặc biệt với cô từ lâu, đón tết một mình cũng tốt mà.
Chính phủ quy định cấm bắn pháo hoa ngoài vòng cấm, nhưng Triệu Ngu đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài thì vẫn thấy màu sắc rực rỡ trêи bầu trời.
Nhà hàng xóm bên cạnh hình như có rất nhiều người, trẻ con ồn ào, người lớn cười vui vẻ, âm thanh từ ban công truyền vào tai cô, nghĩ đến giờ phút này người ăn tết một mình như cô cũng không nhiều lắm, đột nhiên cô lấy di động ra định gọi, nhưng nhìn thấy 3 cái tên trong danh sách liên lạc cách đây không lâu, cô dừng lại.
Thương Lục, Trang Diệp và Kỷ Tùy vẫn luôn ăn tết một mình, cho dù cô ở cùng ai thì cũng không công bằng đối với 2 người còn lại, với mối quan hệ vứt bỏ thì không xong khiến nhau khó xử giữa Kỷ Tùy và Trang Diệp, cô càng không thể gọi cả 2 cùng đến.
Cô cất di động ngồi vào sô pha mở TV xem một lát, Triệu Ngu thật sự cảm thấy buồn chán, dứt khoát tắt TV đi vào phòng ngủ cầm quần áo ra, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ, kết quả là chuông cửa bỗng nhiên vang lên.
Chỉ có một mình Tiết Trạm biết cô ăn Tết ở Đông Hải, bởi vì cha mẹ nuôi cố ý gọi điện thoại gợi ý cho anh, cô cũng đoán được có thể là Tiết Trạm đến ăn Tết với cô, cô đã khuyên can anh hết lần này đến lần khác, nhưng không ngờ anh vẫn đến.
“Chẳng phải anh đã đồng ý với em…” Nói được một nửa thì liền ngừng, cô ngẩn người sửa lời lại: “Sao 2 người lại đến vậy?”
Kỷ Tùy mỉm cười, giơ cái túi trong tay về phía cô: “Ăn Tết một mình buồn quá cho nên tìm người ăn tết cùng.”
Nhìn bọn họ xách không ít đồ, Triệu Ngu chỉ có thể nhanh chóng để bọn họ vào: “Vậy 2 người… Năm nay ăn Tết cùng nhau sao?”
Trang Diệp gật đầu: “Anh Kỷ Tùy có việc nên kêu anh đến chỗ anh ấy, tiện thể cùng nhau ăn Tết.”
“Vậy sao lại chạy đến chỗ của em? Làm sao 2 người biết em không về nhà? Tiết Trạm nói cho 2 người biết sao?”
“Tiết Trạm biết à?” Biểu cảm của Kỷ Tùy hơi cứng đờ, ngay sau đó lại mỉm cười: “Là anh thấy trong *Friend Circle của bác gái, bác và bác trai đang ở Thái Lan, vậy nhất định là em không về nhà rồi.”
(*) Friend Circle: tựa như newsfeed ở fb nhưng nó ở WeChat.
Lúc này Triệu Ngu mới mở WeChat ra xem, hơn nửa tiếng trước đúng là mẹ nuôi có đăng một trạng thái mới.
“Cho nên 2 người vừa thấy trạng thái đó thì liền tới đây, cơm cũng chưa kịp ăn mà đã đóng gói xách đến đây sao?” Nhìn những hộp giữ ấm trong túi, Triệu Ngu lại nghĩ đến một vấn đề: “Sao 2 người có được WeChat của bà ấy?”
Kỷ Tùy mất tự nhiên cúi đầu lấy mấy hộp giữ ấm từ trong túi ra, Trang Diệp nhỏ giọng ho một tiếng: “Lục số trong di động của em rồi lén thêm vào, bọn họ không biết là ai, nhưng cũng không từ chối.”
Nhìn bộ dạng có tật giật mình của 2 người, Triệu Ngu đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, nếu bọn họ có thể học được da mặt dày từ Tiết Tử Ngang và Hứa Thừa Ngôn thì cũng không đến mức ngượng ngùng thành thế này.
Triệu Ngu đi vào phòng bếp lấy chén đũa đưa cho bọn họ rồi nói: “Mau ăn đi.”
Kỷ Tùy hỏi: “Em ăn rồi à?”
Triệu Ngu gật đầu.
Trang Diệp rửa tay từ phòng bếp đi ra và hỏi: “Em vừa nấu tô mì phải không?”
Triệu Ngu cười: “Thế mà anh cũng phát hiện ra sao?”
Trang Diệp xoay người lại đi vào trong rồi cầm đôi chén đũa ra: “Ăn thêm chút gì đi, một tô mì Tứ Xuyên nhé?”
Lúc trước khi cô đến gần trường đại học tìm anh, ngay cả tô mì anh còn chưa ăn, cuộc sống một mình của anh còn tệ hơn cô rất nhiều.
“Ăn một chút đi, đồ ăn anh và Trang Diệp làm, chắc là hợp khẩu vị của em.” Kỷ Tùy đẩy hộp cơm tới trước mặt cô: “Món cá mà em thích.”
Triệu Ngu mới vừa ăn hai ngụm thì chuông cửa lại vang lên, phản ứng đầu tiên cô vẫn nghĩ là Tiết Trạm, nhưng sau khi Trang Diệp mở cửa, một đợt im lặng ngắn ngủi cảnh báo với cô rằng, không chắc đó là Tiết Trạm.
Quả nhiên, cô vừa quay đầu nhìn thì liền thấy Lăng Kiến Vi với vẻ mặt xấu hổ đứng ở ngoài cửa, mà Trang Diệp đứng trong cánh cửa cả người cũng biểu hiện không được tự nhiên: “Vào trong trước đi.”
Thấy Lăng Kiến Vi cũng xách nhiều đồ, Triệu Ngu không khỏi nhếch khóe miệng: “Không phải anh cũng nhìn thấy Friend Circle của mẹ nuôi em chứ?”
Lăng Kiến Vi gật đầu rồi để nồi súp nóng lên bàn: “Chị dâu của anh nấu, kêu anh mang một ít đến cho em.”
Ngay cả nói dối cũng giỏi. Anh trai và chị dâu của anh mà biết anh đến tìm cô thì chỉ sợ đến cửa còn không cho anh bước ra, phỏng chừng nồi súp này là do anh trộm đi.
Bị Triệu Ngu nhìn đến mức mặt hơi đỏ lên, Lăng Kiến Vi chỉ có thể dời ánh mắt: “Anh còn đặt vài món ăn ở khách sạn, một lát nữa sẽ đưa tới.”
“Cậu cũng chưa ăn sao?” Kỷ Tùy mỉm cười: “Đúng lúc chúng tôi đang chuẩn bị ăn, cùng ăn đi.”
Trang Diệp đứng dậy đi lấy đôi chén đũa đưa cho Lăng Kiến Vi rồi không nói gì mà đẩy mâm về phía Lăng Kiến Vi.
Trước kia 3 người họ có quan hệ tốt nhất, bây giờ 3 người tụ họp với nhau cũng xấu hổ nhất, bầu không khí này thật đúng là vi diệu đến tột đỉnh.
Triệu Ngu mở lại TV, không để ý nói: “Chương trình Xuân Vãn đã bắt đầu rồi.”
Tuy rằng chương trình mỗi năm đều càng dở hơn năm trước, nhưng những tiếng cười vui sướиɠ đó giờ phút này lại có thể giảm bớt phần nào sự xấu hổ.
Triệu Ngu và bọn họ trò chuyện câu được câu không, hoặc là nói về tiết mục, hoặc là về thức ăn trêи bàn, dần dần bầu không khí cũng bình thường trở lại, đôi khi 3 người đàn ông còn cười với nhau, trái lại giống như quay về trước kia.
Tiếng chuông cửa dồn dập lại vang lên lần nữa, Lăng Kiến Vi nói đồ ăn anh kêu tới rồi, bỗng nhiên Triệu Ngu sinh ra một loại dự cảm, có thể cũng chưa chắc là người ship đồ ăn.
“Sao cậu lại ở đây?” Giọng nói của Hứa Thừa Ngôn vừa phát ra, Triệu Ngu liền biết trực giác của bản thân chuẩn đến mức nào.
Không đợi Lăng Kiến Vi trả lời, Hứa Thừa Ngôn đã tự mình bước vào, nhìn thấy Kỷ Tùy và Trang Diệp ở bên bàn ăn anh lại sửng sốt: “Sao đều ở đây hết vậy?”
“Vậy sao anh lại tới đây?” Triệu Ngu liếc nhìn bàn ăn nhỏ, vốn dĩ chỉ đủ cho 4 người ngồi, nếu thêm anh nữa thì thật sự rất đông.
“Cha mẹ nuôi đều ở Thái Lan, đương nhiên anh muốn tới ăn Tết cùng em.” Hứa Thừa Ngôn đi qua ôm lấy cô, không coi ai ra gì mà hôn lên trán cô, rồi lại ngồi vào chỗ của Lăng Kiến Vi như đúng rồi: “Đồ ăn không tệ, đúng lúc anh cũng đói bụng.”
Người da mặt dày quả nhiên rất khác biệt. Nhìn bộ dạng oán nhưng không giận của Lăng Kiến Vi, Triệu Ngu chỉ có thể đứng dậy đi vào phòng bếp lấy chén đũa cho Hứa Thừa Ngôn, xong lại lấy thêm một cái ghế cho Lăng Kiến Vi.
“À đúng rồi, vừa nãy khi đỗ xe dưới lầu anh có nhìn thấy Thương Lục.” Ăn một ngụm đồ ăn, Hứa Thừa Ngôn mới chậm chạp mở miệng: “Anh không chờ anh ta mà ấn thang máy đi lên trước.”
Vừa dứt lời thì tiếng chuông cửa liền vang lên, lần này là Triệu Ngu mở cửa, ngoài cửa không chỉ có Thương Lục mà còn có cả những món ăn Lăng Kiến Vi đã đặt.
Nhìn cậu em trai đưa đồ ăn tới vẻ mặt tò mò để thức ăn lên bàn rồi nhanh chóng rời đi, Thương Lục đóng cửa lại xong ôm lấy Triệu Ngu: “Có chút việc làm chậm trễ, đã đến muộn rồi.”
“Đúng lúc tới kịp bữa tiệc lớn, không muộn đâu.” Triệu Ngu quay đầu ra hiệu về phía bàn ăn, xong lấy thêm một cái ghế cho Thương Lục, bàn ăn thật sự đã chật cứng rồi, không thêm được người nữa.
Nhưng, hình như còn 2 người nữa.
Thấy cô cầm một lần 3 bộ chén đũa ra, Thương Lục hiểu rõ: “Bọn họ cũng muốn đến à?”
Triệu Ngu nhún vai: Chắc là vậy.”
Ngay cả 5 người cô không hề nghĩ tới đều đến thì sao có thể thiếu 2 người nhà họ Tiết được?
Nhưng lần này dường như Triệu Ngu đã đoán sai, mãi đến khi 6 người ăn xong cơm tất niên thì 2 chú cháu kia vẫn chưa đến.
Ngẫm lại cũng đúng, người nhà họ Tiết đã ít, tim của ông cụ Tiết lại không ổn, đêm giao thừa mà 2 chú cháu còn chạy ra ngoài thì chỉ sợ là ông cụ sẽ không chịu nổi.
Trang Diệp và Kỷ Tùy dọn bàn ăn, Lăng Kiến Vi muốn đi xuống vứt rác, mới vừa mở cửa ra thì anh liền lùi về phía sau hai bước, để Tiết Tử Ngang xách theo túi đồ lớn đi vào.
“Sao lại có người…” Vừa ngước mắt nhìn thấy không chỉ có một mình Lăng Kiến Vi, Tiết Tử Ngang sửng sốt vài giây mới rủa thầm một tiếng, để túi xuống đất rồi vươn tay hướng Triệu Ngu tỏ vẻ đáng thương: “Nặng quá, ông chú Tiết không phải là người, nếu anh không chịu giúp chú ấy xách đồ thì chú ấy liền không cho anh đến đây.”
Trêи tay anh quả thực bị siết chặt dẫn đến xuất hiện vết đỏ, Triệu Ngu đi qua nhìn cái túi cỡ lớn: “Là cái gì vậy?”
Không phải lại là cơm tất niên đó chứ? Mỗi người đều vận chuyển cơm tất niên đến nhà cô sao?
“Chuẩn bị cơm tất niên cho em.” Tiết Tử Ngang tỏ vẻ đắc ý: “Đừng nhìn ít đồ, tất cả đều là do đầu bếp hoàng gia làm, năm vừa rồi cơm tất niên của nhà họ Tiết bọn anh cũng chưa được như vậy đâu, nếu ông nội biết ông ấy hưởng ké ánh sáng của em phỏng chừng sẽ tức đến hộc máu.”
“Đầu bếp hoàng gia?”
“Đúng vậy, chính là loại đầu bếp chuyên nấu ăn cho lãnh đạo quốc gia ấy, mỗi lần lãnh đạo quốc gia đến Đông Hải, vị đầu bếp này đều sẽ tự mình phục vụ, lợi hại không?”
Hứa Thừa Ngôn khinh thường hừ một tiếng: “Đầu bếp như vậy cả nước không đến 10000 thì cũng có 9000, lợi hại nhỉ?”
“Anh không quen nhìn nhưng cũng không thấy anh tìm được một đầy bếp hoàng gia như vậy ha?” Tiết Tử Ngang trừng mắt nhìn Hứa Thừa Ngôn, sau đó bắt đầu giống như tranh công để cả túi hộp cơm giữa ấm lên bàn: “Đều là món em thích, bảo đảm em ăn một lần xong vẫn muốn ăn thêm một lần nữa.”
Hứa Thừa Ngôn nói nhỏ: “Chúng tôi đã ăn rồi.”
“Cũng không phải chuẩn bị cho Tổng giám đốc Hứa.” Tiết Trạm thản nhiên nhìn Hứa Thừa Ngôn một cái rồi mỉm cười với Triệu Ngu: “Ăn no rồi sao? Xem ra anh đã đến muộn, anh phải ăn cơm với cha.”
Triệu Ngu cũng cười: “Đã đồng ý với em là không đến rồi mà, lời anh nói quả thật không thể tin được.”
“Một ngày quan trọng như vậy thì sao có thể để em một mình được?” Quét mắt nhìn đám đàn ông trong phòng, Tiết Trạm cười khổ: “Ăn không nổi vậy thì vứt đi, để hôm nào đó lại mời người ta làm cho em lần nữa.”
“Đồ ăn ngon như vậy, vứt đi rất đáng tiếc, dù sao đêm nay em cũng chưa ăn được nhiều lắm, để em ăn thêm một ít nữa.”
Trang Diệp mới rửa chén xong đi ra từ phòng bếp, nghe thấy lời nói của cô, anh lại trở vào trong lấy bộ chén đũa đưa cho cô.
Trước nay Triệu Ngu chưa từng nghĩ tới bầu không khí trong nhà của mình có thể kỳ lạ đến như thế, sau khi nhận lấy chén đũa xong chỉ có thể cười gượng một tiếng: “Các anh có muốn nếm thử không?”
Hứa Thừa Ngôn và Tiết Tử Ngang ghét nhau như chó với mèo, ngồi ở trêи sô pha hoàn toàn không nhúc nhích.
Kỷ Tùy mỉm cười: “Anh ăn không nổi nữa, em ăn đi.”
Lăng Kiến Vi vứt rác xong trở về, sau đó đi vào phòng tắm rửa tay: “Anh cũng no rồi.”
Trang Diệp ngồi xuống một chỗ khác trêи sô pha rồi cười lắc đầu với cô.
Trái lại Thương Lục không khách khí đứng dậy đi tới bàn ăn: “Được rồi, vậy anh cũng nếm thử.”
Triệu Ngu nhìn chú cháu nhà họ Tiết: “Hai người các anh thì sao? Ở nhà ăn no rồi à?”
“Vẫn có thể ăn thêm một ít với em.” Tiết Trạm quét mắt qua Tiết Tử Ngang: “Đi lấy chén đũa đi.”
“Cháu là người hầu của chú à? Cái gì cũng sai cháu làm.” Tiết Tử Ngang lẩm bẩm, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng bếp.
4 người ngồi bên bàn ăn, 4 người chiếm đóng sô pha, căn hộ chung cư nho nhỏ thế mà đã chật kín, Triệu Ngu bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “Có phải em nên đổi căn phòng lớn hơn một chút không?”