Quán bar theo phong cách retro đơn giản, ở ban công có đặt vài bộ bàn ghế sắt màu đỏ đậm, trêи sàn nhà cũ kỹ là những chai rượu rỗng nằm tứ tung ngang dọc, rượu trắng cũng có, bia cũng có.
Triệu Ngu hỏi: “Cả một chỗ này đều là do anh ấy uống sao?”
Tửu lượng của Trang Diệp vốn không tốt lắm, uống nhiều rượu như vậy, không say mới là lạ.
Người phục vụ kia nhận ra cô không tới đây để uống rượu nên hơi thất vọng gật đầu: “Anh ấy là khách quen của chúng tôi, loại rượu nào cũng uống cả rồi.”
Khách quen? Triệu Ngu ngẩng đầu nhìn về phía xa xa kia theo bản năng, quả nhiên chỉ cần liếc mắt một cái thì đã thấy được quán cà phê của cô.
“Anh ấy… lúc nào cũng uống thành như vậy sao?” Đương nhiên, cô hiểu người phục vụ kia đang nghĩ gì, vì vậy mới chỉ vào tờ rơi trêи tay cậu ta: “Cho tôi một thùng loại này.”
“Được.” Người phục vụ lập tức mặt mày hớn hở, kêu to một tiếng bảo người pha chế, sau đó tiếp tục trả lời câu hỏi của cô: “Đúng là anh ấy hay đến đây, nhưng không phải lúc nào cũng say, một tháng đến đây chắc cũng phải 5 – 6 lần, thỉnh thoảng anh ấy đến nhưng không uống rượu, chỉ gọi vài chai giữ lại rồi một mình ngồi trêи ban công để hóng gió.”
“Vậy nếu anh ấy uống say như vậy thì các cậu phải làm sao? Để anh ấy qua đêm ở đây luôn à?”
“Đúng vậy, chính anh ấy nói không cần quan tâm đến anh ấy, dù sao chúng tôi cũng bán qua đêm, thường xuyên gặp tình huống như vậy. Thật ra lúc đầu ông chủ có dặn lấy điện thoại của anh ấy để gọi cho người nhà hoặc bạn bè đến đón, nhưng anh ấy nói….” Vẻ mặt của người phục vụ trông rất khó tin: “Anh ấy nói mình không có người thân, cũng không có bạn.”
Có thứ gì đó gõ mạnh vào đáy lòng mình, Triệu Ngu nhìn người đang nằm trêи ghế rồi lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Không có gì, cậu cứ đi làm việc đi, cảm ơn.”
Quán bar vẫn phát nhạc trữ tình, êm ả, nhẹ nhàng, nhưng cũng rất bi thương. Triệu Ngu ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, lẳng lặng nhìn anh, một lúc sau mới duỗi tay vỗ vào tay anh: “Trang Diệp.”
Anh không phản ứng gì, nhắm mắt lại ngủ sâu, dưới mắt có một quầng thâm rõ ràng, chắc tối qua lại thức trắng đêm.
Phục vụ đem rượu tới để lên bàn, còn chu đáo mở một chai ra. Triệu Ngu tiện tay cầm xong đưa lên miệng uống một ngụm, cảm giác chua xót quen thuộc nhanh chóng tràn ra trong lồng ngực.
Cửa hàng ở phía xa đều đã đóng cửa, cả một dãy đều đen xì, nhưng nhờ có đèn đường chiếu xuống, cô vẫn thấy rõ cửa quán cà phê của mình, nơi mà cô rất quen thuộc.
Có lẽ….Dù là ngày hay đêm, anh chỉ cần ngồi đây thì cũng có thể rõ ràng nhìn cô từ trong đám người. Thấy cô bước vào, thấy cô đi ra, biết cô đang làm gì, biết cô ở bên cạnh người đàn ông nào, thậm chí còn biết ai sẽ ở trêи giường cô vào buổi tối.
Lúc nhìn cô, anh đã suy nghĩ chuyện gì?
Nghĩ cô thân mật với người đàn ông khác ra sao? Cô cười vui vẻ đến mức nào?
Nghĩ đến quá khứ đã qua của bọn họ? Là những kí ức vui vẻ, hay là những hồi ức thống khổ đây?
Hay là, muốn thời gian quay ngược để làm lại mọi thứ?
500 ml bia rất nhanh đã thấy đáy cốc, Triệu Ngu cầm dụng cụ mở nắp rồi mở một chai nữa, uống vào cổ họng rồi vẫn thấy không quen, quá đắng, quá chát.
Trang Diệp thay đổi tư thế nằm trêи ghế, gục đầu xuống ngủ tiếp, miệng phát ra tiếng nói mớ mơ hồ.
Triệu Ngu quay đầu nhìn anh, cười cười và vẫn không nói lời nào mà uống tiếp.
Anh gọi tên cô. Cô vẫn biết chuyện đó, dù uống say hay đã ngủ, anh vẫn luôn để tên cô trêи cửa miệng mình.
Có phục vụ đến dọn vỏ chai rượu, thấy bia trước mặt cô gần cạn, hỏi: “Muốn một thùng nữa không? Mua thêm một thùng thì sẽ được miễn phí một thùng nữa.”
Nhìn những chiếc bình rỗng trêи mặt đất, Triệu Ngu lắc đầu cười. Uống nhiều vậy rồi, đầu óc lại càng tỉnh táo, xem ra kiêng rượu là đúng, uống vào còn khó chịu hơn cả lúc không uống.
“Phiền anh gọi người lái xe thay tôi đi.” Lấy chìa khóa xe từ trong ví ra, cô duỗi tay chỉ vào con phố đối diện: “Xe ở bãi đậu sau quán cà phê đó.”
Trang Diệp vẫn không có dấu hiệu tỉnh, cô chậm rãi đứng dậy, loạng choạng một hồi mới đứng vững cạnh anh: “Trang Diệp.”
Thấy anh không phản ứng gì, cô lại giơ tay vỗ mặt anh: “Trang Diệp, dậy đi, em đưa anh về.”
Dùng lực đánh thêm vài cái nữa, Trang Diệp mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy trước mặt mình là cô, vậy mà anh cũng không giật mình, chỉ đơ miệng cười: “Em đến rồi.”
Giọng điệu rất quen thuộc, cứ như ngày nào anh cũng thấy cô vậy.
“Hôm nay có gì đó khác.” Anh vẫn cười ngây ngô, duỗi tay ôm cô, siết chặt eo cô rồi dựa vào lòng cô: “Hôm qua còn nói không quan tâm đến anh, bây giờ lại đến rồi, hôm qua còn nói anh không được uống rượu, thế mà hôm nay em cũng uống.”
Anh ôm cô càng lúc càng chặt, dùng sức cọ đầu vào ngực cô: “Hôm qua cũng không chịu ôm anh, hôm nay ôm anh một cái đi, ôm nhiều chút, nếu không khi anh tỉnh lại rồi….thì sẽ không còn nữa.”
Một giọt nước mắt đột nhiên rơi xuống, Triệu Ngu nhanh chóng ngẩng đầu lên, hít sâu hai cái rồi nâng tay lên vỗ nhẹ đầu anh: “Được, hôm nay ôm nhiều một chút, anh muốn ôm bao lâu cũng được.”
Trang Diệp không nói gì nữa, cũng không động đậy, chỉ có tiếng hô hấp nhỏ xuyên qua lớp quần áo, truyền đến da cô.
Triệu Ngu im lặng đứng một lúc lâu, chờ phục vụ đến báo rằng người lái xe thay đã đến, cô cúi đầu nhìn mới phát hiện, anh lại ngủ rồi.
Lần này không giống trước, trêи mặt anh có chút tươi cười, như một đứa trẻ được thỏa mãn ước muốn vậy.
Đến khi đưa Trang Diệp về căn hộ của cô xong thì trời cũng đã gần sáng.
Triệu Ngu lăn lộn đến mức kiệt sức, đầu đau nhức bởi vì sự kϊƈɦ thích của rượu, đến cả sức đi tắm cũng không có.
Nhưng cô lo Trang Diệp khó chịu nên vẫn đi lấy nước lau mặt cho anh rồi xuống lầu mua thuốc.
“Trang Diệp? Trang Diệp, uống thuốc trước đã, Trang Diệp?”
Trở mình trêи giường, Trang Diệp chậm rãi mở mắt ra nhưng lại bị ánh đèn kϊƈɦ thích nên nhắm mắt lại, sau khi nhắm vài giây, anh mới đột nhiên mở to hai mắt ra và ngơ ngác nhìn Triệu Ngu.
“Uống thuốc trước đi đã.” Triệu Ngu đưa thuốc trong tay lên trước mặt anh: “Bổ trợ đường tiêu hóa đó. Anh uống nhiều quá, em sợ dạ dày anh khó chịu.”
Thấy anh không trả lời, cô chỉ có thể xoay người, dùng tay khác lấy bình giữ nhiệt trêи tủ, nhưng đầu ngón tay chỉ mới chạm vào bình thì cả người đã bị một sức lực rất lớn kéo lại.
“Rầm” một tiếng, bình giữ nhiệt rớt xuống đất, cô cũng ngã xuống giường. Một cơ thể nóng bỏng gắt gao đè lên người cô, hơi thở phà vào trêи mặt cô.
“Trang….”
Anh liều mạng hôn xuống, vừa lo lắng vừa mạnh mẽ, ngực dính sát vào thân người cô, mang theo tiếng thở dốc phập phồng.
Mùi rượu nồng nặc tràn ra trong khoang miệng, cũng không biết là thuộc về ai. Triệu Ngu đưa tay giữ vai anh nhưng không đẩy ra mà chỉ chậm rãi cuộn ngón tay lại và nắm chặt vải áo.
Miệng bị lấp kín, cồn trong cơ thể đã lên men, người cô còn nóng hơn, cả người đã gầy yếu, suýt chút nữa bị đè đến mức không thở nổi.
Từng giọt mồ hôi dày đặc tiết ra từ lỗ chân lông, hơi thở và con tim sớm đã loạn nhịp, ngọn lửa được giấu sâu trong lòng cũng đã dần dần bị châm lên, càng đốt càng bùng cháy mạnh mẽ.
Triệu Ngu buông tay ra rồi chậm rãi vòng tay qua cổ anh, vỗ về lưng anh, ʍút̼ môi anh còn mạnh mẽ hơn.
Cô biết anh đã tỉnh, ít nhất, anh hẳn đã biết rõ đây không phải trong mơ, bởi vì cô cảm nhận được ɖu͙ƈ vọng giữa hai chân anh.
Cô cũng biết rằng mình không say, thậm chí đầu óc cô còn tỉnh táo hơn lúc chưa uống rượu.
Nhưng vậy thì sao chứ? Giờ phút này, cô không muốn suy nghĩ gì cả, chỉ muốn cứ say như vậy thôi.