Cả mấy người đàn ông đều từng đưa cho Triệu Ngu thuốc trừ sẹo, chỉ là do 2 vết sẹo kia thật sự quá lớn, không có khả năng khôi phục đến hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết.
Trêи thực tế cô cũng không để ý, cũng không cảm thấy xấu xí, nhưng vì tránh cho ngày thường ở trong tiệm dọa đến người khác, cô chỉ có thể che cổ tay của mình mọi lúc.
Nhưng cô chưa từng ngờ tới, chỉ bởi vì bản thân giữ lại 2 vết sẹo kia, ngược lại khiến cả mấy người đàn ông mỗi lần thân thiết với cô đều sẽ làm cùng một chuyện —— đó là hôn lên vết sẹo của cô.
Cô biết, cái bọn họ biểu đạt ra chính là sự đau lòng cùng thương tiếc dành cho cô, nhưng kỳ thật cô không sao cả. Trước đây bởi vì báo thù, cô chỉ có thể dựa vào 2 thứ này để đi quyến rũ và lợi dụng đàn ông, nhưng hiện tại đối với cô mà nói thì bất kì người đàn ông nào cũng đều không phải là nhu yếu phẩm*.
(*) Nhu yếu phẩm: Vật cần dùng cho đời sống hằng ngày; Gạo, vải, muối, thuốc men là nhu yếu phẩm của nhân dân.
“Hứa Thừa Ngôn.” Cô vỗ vỗ vai anh: “Em không sao.”
Anh nói mong thời gian quay trở lại, đơn giản là vì muốn cô không phải trải qua tất cả những chuyện kia, nhưng trừ phi thời gian thật sự có thể quay trở lại lúc cô và Trang Diệp mới quen, nếu không thì những chuyện xảy ra sau đó cô cần thiết phải trải qua, bằng không sao cô có thể được đến giải thoát sau khi trả thù?
Hứa Thừa Ngôn ngẩng đầu, nhìn nhìn cô xong lại lần nữa hôn lên môi cô.
Sô pha rất lớn, Triệu Ngu chậm rãi nằm đi xuống, áo ngủ tản ra hai bên, thân mình trần trụi dán lên ngực Hứa Thừa Ngôn.
Anh vẫn chưa thật sự đè lên người cô mà còn để lại một bàn tay chống đỡ thân thể, một cái tay khác lại nhẹ nhàng mơn trớn trêи người Triệu Ngu, lưu luyến bên hông cô.
Như là có con kiến bò ở trêи người, vừa tô vừa ngứa, toàn bộ thân mình Triệu Ngu đều hơi hơi run lên, nhẹ thở gấp đi sờ giữa háng anh.
Đây có lẽ chính là điểm tương phản kỳ diệu, trước kia anh chưa từng ôn nhu như vậy, cho dù là làʍ ȶìиɦ kịch liệt cô cũng thừa nhận được, hiện giờ ngược lại như là sắp bị nóng chảy, khiến cô hoàn toàn khó có thể chống đỡ.
Hứa Thừa Ngôn cảm nhận được cô hưng phấn, môi dao động dọc theo bên gáy xuống phía dưới, hôn lướt qua da thịt cô rồi ngậm lấy đầu иɦũ ɦσα mà nhẹ nhàng ɭϊếʍ ʍút̼.
Triệu Ngu cong người lên, hai tay cào loạn ở trêи lưng cùng giữa háng anh, trong miệng phát ra từng tiếng rêи rỉ.
Anh tiếp tục mò xuống, hôn qua nhũ thịt cùng eo bụng cô, vỗ về lông tóc tinh mịn, đẩy hai mảnh thịt mềm ra nhìn chất lỏng bên trong xong đưa môi ɭϊếʍ ɭϊếʍ rồi lại ngậm lấy.
Triệu Ngu khẽ gọi ra tiếng, đôi tay nắm chặt khăn trải giường, bàn chân dẫm lên lưng anh, kẹp chặt đầu của anh, nâng nơi riêng tư dưới bụng nhỏ lên phía trêи.
Cô chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường, vẫn còn nhớ rõ sự khinh thường và ghét bỏ của anh trước đây dành cho cô, một con người trước đó cao ngạo như vậy, vẫn luôn không chịu dùng miệng hầu hạ cô, giờ phút này chẳng phải cũng khom lưng uốn gối thật cẩn thận mà lấy lòng cô sao?
“Hứa Thừa Ngôn……” Giữa hai chân vừa nóng vừa tô, cô thở gấp đến lợi hại, cảm giác tùy thời đều sẽ cao trào, rồi lại không muốn nhanh kết thúc như vậy. “Chậm… Chậm một chút, từ từ thôi.”
Cô hưởng thụ quá trình này, đây là điểm khác biệt cho dù bất kỳ phương thức làʍ ȶìиɦ nào cũng khó có thể bằng được.
Hứa Thừa Ngôn hiểu rõ ý tứ của cô, ngay lúc cô phản ứng quá mức kịch liệt thì liền dời môi lưỡi đi, chờ cô lấy lại tinh thần xong lại lần nữa phủ lên đó, ɭϊếʍ ʍút̼ lúc nông lúc sâu.
Chất lỏng chảy ra của Triệu Ngu bị anh ʍút̼ đi hết, toàn bộ nơi riêng tư đều đang tê dại, huyệt khẩu cũng bị đầu lưỡi anh chọt đến ngứa khó nhịn, Triệu Ngu run rẩy dang rộng hai cái đùi ra hơn, ý bảo anh lại tiến vào một chút.
Hứa Thừa Ngôn không phụ sự kỳ vọng, cong đầu lưỡi nỗ lực thăm dò vào sâu bên trong, quét vách tường thịt tứ phía từng chút.
Dòng nước chảy quá nhiều, trực tiếp tràn từ môi anh xuống đến cằm, Hứa Thừa Ngôn duỗi tay lau một chút, thuận thế cắm ngón tay vào bên trong huyệt khẩu, môi lưỡi lại lần nữa hôn lên điểm mẫn cảm, dùng hàm răng cọ xát, tay và miệng đồng loạt được sử dụng.
Triệu Ngu không chịu nổi thế công như vậy, rất nhanh liền thét chói tai xụi lơ ở dưới môi anh, từng dòng chất lỏng nhỏ trong suốt được phun ra cũng trượt dọc theo chân thon chảy tới lòng bàn tay anh.
Hứa Thừa Ngôn rút ngón tay ra, ngẩng đầu nhìn cô, chờ cô rốt cuộc cũng mở to mắt tìm về thần chí, anh mới cười một cái, để ngón tay vào trong miệng ʍút̼ ʍút̼ và hỏi: “Đủ chậm chưa?”
Quả nhiên động tác sắc tình nhất đều không liên quan đến bộ phận sinh ɖu͙ƈ. Triệu Ngu cũng cười, ánh mắt dời xuống chỗ phình lên ở giữa háng anh: “Em sợ nếu chậm nữa thì có người liền không nín được.”
Hứa Thừa Ngôn lăn lộn hầu kết, duỗi tay muốn cởi nút thắt áo ngủ.
Triệu Ngu rất có hứng thú mà nhìn, coi việc này trở thành một màn kịch thoát y tràn ngập ý vị quyến rũ, phải biết rằng người đàn ông từ trước đến nay không ai bì nổi tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Bôn ba ở bên ngoài 3 năm, anh đen thêm một chút, cũng gầy đi một chút, cũng may bụng nhỏ vẫn cứ rắn chắc, không thêm chút thịt thừa nào, nhìn qua còn có vẻ càng thêm gợi cảm.
Hình như anh thực vừa lòng với ánh mắt của cô, lột hết áo ngủ sạch sẽ xong lại bắt đầu cởi quần. Hai đùi vẫn thon dài có lực lượng giống như trước, lông tóc nơi dưới bụng nhỏ rậm rạp, vật cứng trong rừng cây cũng thô to dựng đứng.
Anh thật cẩn thận dán lên người Triệu Ngu, vuốt ve nhũ thịt và nhẹ ʍút̼ xương quai xanh của cô: “Vẫn luôn không dám quên tập thể hình, em không thất vọng chứ?”
Triệu Ngu cười nắm lấy côn thịt của anh rồi nâng eo dùng nơi riêng tư mà cọ xát: “Nếu em thất vọng thì sao?”
Nhưng cũng đúng vào lúc này, di động cô đặt ở trêи bàn lại đột nhiên vang lên.
Những người đàn ông khác biết hôm nay cô sẽ bồi Hứa Thừa Ngôn mừng sinh nhật, hẳn là sẽ không cố ý quấy rầy cô, nhưng ngoại trừ bọn họ thì hình như cũng không có ai sẽ gọi điện thoại cho cô vào thời điểm này.
Hứa Thừa Ngôn bất đắc dĩ mà nhắm mắt lại nhưng vẫn chống thân mình lên, lấy di động qua thì thấy, là nhân viên của quán cà phê gọi đến, nhưng theo như bình thường thì giờ này bọn họ cũng đã đóng cửa quán rồi.
Triệu Ngu tiếp nhận di động mà Hứa Thừa Ngôn đưa, chờ cô nghe xong điện thoại thì Hứa Thừa Ngôn cũng đã biết sơ sơ là có chuyện gì xảy ra, anh chỉ có thể yên lặng đi vào phòng ngủ rồi cầm quần áo của 2 người ra.
Nhìn côn thịt chói lọi treo ở giữa thân mình trần trụi của anh, Triệu Ngu không khỏi buồn cười, cô chưa hề nói nhất định phải tự mình đi xử lý, anh thế nhưng thật biết tự giác. Một khi đã như vậy thì liền thuận theo ý anh đi.
Chờ khi Triệu Ngu kịp tới quán cà phê thì khách hàng gây náo loạn đã không còn mà ngược lại là Tiết Tử Ngang đang ở quầy pha chế nói chuyện gì đó với người khác.
“Sao anh lại ở đây?” Triệu Ngu nhìn về phía nhân viên trong quầy pha chế: “Người kia đâu?”
“Bị đánh đến bỏ chạy rồi.” Tiết Tử Ngang cười cười đắc ý, thấy Triệu Ngu bất mãn nhìn mình thì anh mới sửa miệng lại: “Cảnh sát đưa đi rồi, yên tâm, sau này sẽ không đến đây gây chuyện nữa.” Dứt lời, anh còn quay đầu chỉ vào nhân viên trong quầy pha chế và răn dạy: “Gặp chuyện không biết báo cảnh sát mà chỉ biết tìm chủ quán, cô gây phiền cho cô ấy làm gì? Có việc thì tìm tôi a!”
Nhìn anh đúng thật là bày ra tư thế chủ quán, Triệu Ngu cười cười hết nói nổi, cô xoay người an ủi nhân viên trong quầy pha chế rồi bảo cô ấy nhanh chóng tan làm về nhà.
Đúng lúc Hứa Thừa Ngôn đỗ xe xong tiến vào, Tiết Tử Ngang vừa thấy đến Hứa Thừa Ngôn thì ngay lập tức liền không cao hứng nổi, nhưng ngay sau đó rồi lại như là nghĩ đến cái gì đó, Tiết Tử Ngang bước qua cười hì hì ô. lấy vai Triệu Ngu: “Thực ra gọi em tới cũng không tồi, ít nhất thì có thể nhiễu giấc mộng đẹp của người nào đó.”
Triệu Ngu cũng không đẩy Tiết Tử Ngang ra mà tiếp tục hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Tiết Tử Ngang tỏ bộ dáng đáng thương vô cùng nói: “Không ngủ được nên tới đây mua ly cà phê.”
“Không ngủ được mà còn uống cà phê?” Triệu Ngu trừng mắt nhìn Tiết Tử Ngang một cái, trong lòng còn nghĩ đến chuyện của quán cà phê: “Anh xác định đã giải quyết xong? Người kia rất khó xử lý, mỗi lần cảnh sát đưa hắn ta đi thì cũng không thể làm gì được, chờ khi thả ra còn không phải là lại tới gây chuyện sao?”
“Yên tâm đi, cảnh sát phụ trách ngoài sáng, anh phụ trách trong tối, tuyệt đối khiến hắn ta sau này nhìn đến cửa hàng của em thì đều đi đường vònh.” Nói đến đây Tiết Tử Ngang lại dùng vẻ mặt u oán mà nhìn Triệu Ngu: “Bên cạnh em có nhiều người đàn ông lợi hại như vậy, sao lại không chịu nói với bọn anh? Một nhân vật nhỏ như vậy, giải quyết hắn ta còn không phải là chuyện chỉ trong một giây sao?”
“Không có các anh thì em cũng có thể tự mình giải quyết, chẳng qua là hơi phiền toái một chút.”
Triệu Ngu muốn đẩy anh ra rồi đóng cửa hàng để về nhưng Tiết Tử Ngang ngược lại ôm cô đến càng chặt: “Anh hôm nay đã lập công lớn, em liền không chuẩn bị khen thưởng một chút sao?”
“Khen thưởng cái gì?”
“Khen thưởng cái gì em còn không hiểu sao?” Tiết Tử Ngang được một tấc lại muốn tiến một thước: “Buổi tối hôm nay, bồi anh.”
Tiết Tử Ngang nói rất lớn tiếng, như là cố ý nói cho Hứa Thừa Ngôn ở bên cạnh nghe. Triệu Ngu quay đầu nhìn về phía Hứa Thừa Ngôn, Hứa Thừa Ngôn hơi hơi mỉm cười, giơ giơ chìa khóa xe trong tay lên về phía cô: “Anh đi về trước.”
Kỳ thật đêm nay Hứa Thừa Ngôn có uống chút rượu vang đỏ, không nên lái xe, nhưng anh rất muốn bồi Triệu Ngu, càng sợ một mình cô không giải quyết được phiền toái.
Về điểm này rượu rõ ràng không có khả năng gây ra bất kì ảnh hưởng gì đến anh, lúc chở Triệu Ngu tới quán cà phê, anh cũng vô cùng tỉnh táo, nhưng khi anh một mình trở về thì lại cảm giác cả người đều không thoải mái.
Trong lồng ngực có cái gì đó chặn, buồn đến anh không thở nổi, không biết phải như thế nào thì mới có thể giữ yên tâm thần. Đặc biệt là tưởng tượng đến cảnh khi anh rời đi, Tiết Tử Ngang kia thì cười đắc ý, Triệu Ngu ôn nhu nói chuyện, bộ dáng hai người họ ôm nhau thân mật, lại hoặc là, chuyện bọn họ sẽ làm đêm nay khi ở bên nhau.
Vào biệt thự, ném chìa khóa xe lên trêи bàn, nhìn dấu vết chất lỏng nào đó trêи sô pha, anh càng cảm thấy trong lòng càng lúc càng nghẹn muốn chết.
Di động rung lên ở trong túi, anh theo thói quen tiện tay lấy ra bấm nghe, không đợi đối phương mở miệng thì cũng đã mắng ra tiếng: “Có chuyện gì mà không thể chờ tới ngày mai rồi nói sao? Khuya rồi còn gọi làm gì?”
“Nhưng mà, nếu anh còn không xuống dưới mở cửa thì người ta liền sẽ bị đông chết.”
Là giọng của Triệu Ngu.
Hứa Thừa Ngôn trố mắt vài giây xong lại cầm di động nhìn nhìn tên người gọi hiển thị rồi lúc này mới đứng dậy khỏi sô pha, sau đó ném di động đi và bước nhanh hướng dưới lầu.
Bên ngoài có gió lạnh đang thổi, nhưng tuyệt đối không thể khiến người ta bị đông lạnh. Nhìn thấy anh mở cửa ra, Triệu Ngu liền cười với anh: “Tốc độ nhanh như vậy, chạy xuống sao?”
Hứa Thừa Ngôn cũng cười: “Sao em lại tới đây?”
Triệu Ngu hài hước mà nhìn giữa háng anh: “Sợ người nào đó nghẹn chết.”
Hứa Thừa Ngôn dùng một tay kéo cô vào trong lòng ngực: “Xác thật sắp bị nghẹn chết.”
Không phải cái loại nghẹn chết cô ám chỉ mà là anh buồn bực và lại hối hận, sắp khiến bản thân tức chết rồi.
“Người nào đó thật đúng là giỏi, em chưa hề nói muốn đi quán cà phê, người ta lại một hai buộc em phải đi, em cũng chưa hề nói muốn đi cùng Tiết Tử Ngang, người ta lại đẩy em ra, cũng chỉ có người da mặt dày như em đây mới sẽ tung ta tung tăng mà đuổi theo người ta.”
“Anh sai rồi.” Hứa Thừa Ngôn ôm chặt cô. “Anh sai rồi.”
“Vậy còn không mau vào trong? Em thật sự lạnh quá, trêи đường tới đây Tiết Tử Ngang bật máy sưởi lên mức cao nên vừa xuống xe liền lạnh.”
“Được.” Hứa Thừa Ngôn buông Triệu Ngu ra rồi trực tiếp chặn ngang bế người cô lên.