Bị Triệu Ngu đùa giỡn, Hứa Thừa Ngôn lại cũng không hề tức giận, vẫn bảo trì tư thái bình tĩnh như khi đánh cờ, nâng mắt nhìn cô: “Chỉ có chút bản lĩnh ấy? Đàn ông có thể kéo dài không bắn thì chỉ chứng mình lực hấp dẫn làʍ ȶìиɦ của phụ nữ chưa đủ.”
“Vậy phía dưới của tôi vẫn chưa ướt được nhiều, có phải cũng có thể nói rõ mị lực của Hứa tổng chẳng qua cũng chỉ như vậy không?”
Hai иɦũ ɦσα cô buông ƈôи ȶɦịt của anh ra, Triệu Ngu gọn gàng linh hoạt đứng dậy, nâng một chân dẫm trêи ghế sa lon, xốc làn váy lên lộ ra toàn bộ tiểu huyệt, bắt tay thăm dò vào, ở trước mắt anh không kiêng nể gì mà tự an ủi.
“Đến cuối cùng tôi còn phải dùng tay mình tự giải quyết để làm cho tiểu huyệt ẩm ướt, côn thịt của Hứa tổng, thật vô dụng ah.”
Tầm mắt Hứa Thừa Ngôn chậm rãi chuyển từ vẻ mặt cười vô tội của Triệu Ngu xuống tay phải của cô.
Ngón tay tinh tế trắng nõn đang vỗ về chơi đùa ở bên trong khe tối tư mật.
Bên dưới lông mao thưa thớt, hoa hạch mượt mà đã gấp không chờ nổi mà nhô đầu ra, theo đầu ngón tay cô khảy trở nên càng kiều diễm.
Trong khe thịt hồng nhạt, ɖâʍ dịch càng lúc càng nhiều, hai mảnh hoa môi màu mỡ bị cô xoa bóp nhào nặn vài cái đã sưng lên, miệng huyệt bí ẩn không ngừng hé mở phun ra chất lỏng, thậm chí dưới sự khuấy động của cô mà phát ra tiếng nước nhỏ nhẹ.
“Ưm…” Triệu Ngu ɭϊếʍ môi ngâm nhẹ, ngón trỏ từ âm đế chậm rãi trợt xuống, xâm nhập vào miệng huyệt ẩm ướt rồi bắt đầu thọc vào rút ra, đồng thời tay trái nhào nặn trêи nhũ thịt, lòng bàn tay bao lấy đầu иɦũ ɦσα chậm rì rì mà xoa nắn, hình ảnh ɖâʍ đãng và sắc tình.
Đến khi một giọt chất lỏng trong suốt nhỏ từ giữa hai chân thẳng tắp của cô xuống sàn nhà, Hứa Thừa Ngôn cuối cùng cũng dùng một tay kéo cô qua, ấn lấy thân thể của cô để cô lại một lần nữa nằm ở giữa hai chân anh, sau cầm đôi nhũ thịt đang lắc lư kẹp lấy ƈôи ȶɦịt anh, thô lỗ mà đè ép đưa đẩy.
Triệu Ngu đắc ý cười: “Bộ dáng Hứa tổng tự mình động thủ cũng rất ɖâʍ đãng nha.”
Hứa Thừa Ngôn bắt lấy đầu иɦũ ɦσα Triệu Ngu rồi hung hăng nhéo một cái, nghe được tiếng ưm của cô mới dùng ánh mắt chứa đầy ý cười nhìn cô: “Không ɖâʍ đãng bằng cô.”
“Không ɖâʍ đãng một chút thì làm sao Hứa tổng có thể cứng rắn thành như vậy?”
Triệu Ngu cười duyên dùng ɖâʍ dịch trêи tay phải bôi ở trêи ƈôи ȶɦịt dữ tợn của anh, sau đó lại đưa tay vào tiểu huyệt, moi ra càng nhiều chất lỏng xong lau lên thân gậy, ngón cái phủ quy đầu rồi nhẹ nhàng xoa bóp.
Có chất lỏng bôi trơn, Hứa Thừa Ngôn thọc vào rút ra càng lúc càng nhanh, hô hấp cũng càng thêm dồn dập.
Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa lại một lần nữa vang lên, ngoài cửa truyền đến thanh âm của một người đàn ông: “Anh Hứa, cần hỗ trợ sao?”
Là nhân viên làm việc trong tiệm, lấy thái độ phục vụ chu đáo của bọn họ thì có thể sẽ đi vào giúp Hứa Thừa Ngôn thay quần áo.
Hứa Thừa Ngôn điều chỉnh hô hấp, đang chuẩn bị bình tĩnh trả lời như vừa rồi thì trêи côn thịt phình to bất chợt truyền đến xúc cảm mềm mại ẩm ướt.
Là đầu lưỡi của Triệu Ngu.
Lần này, cô thật sự thè lưỡi ra ɭϊếʍ côn thịt.
Vốn đang kề cận thời điểm cao trào, quy đầu mẫn cảm nhất lại bị ɭϊếʍ như vậy, dưới bụng anh ngay lập tức hơi co lại, Hứa Thừa Ngôn hô hấp dồn dập bắn ra ngoài.
Nồng đậm tϊиɦ ɖϊƈh͙ bao phủ toàn bộ nhũ thịt khiến chúng nhìn lầy lội không chịu nổi, ngay cả váy liền áo đã tuột đến eo cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Cô ngồi quỳ dưới đất, vừa dùng khăn giấy chà lau vừa hờn dỗi nhìn anh: “Hứa tổng sao lại không nhắc nhở tôi một tiếng? Bắn ra cả người tôi khắp nơi đều dính.”
Hứa Thừa Ngôn đương nhiên biết là cô đang cười sức tự chủ của anh chẳng qua cũng chỉ được như vậy, mới bị đầu lưỡi của cô kϊƈɦ thích một lần đã liền không khống chế nổi mà xuất tinh.
Thời khắc mấu chốt lại mất khống chế, anh tất nhiên cũng có chút ảo não, nhưng trêи mặt vẫn không có biểu hiện gì như trước, anh thản nhiên nói: “Chẳng phải cô không muốn dùng miệng ư?”
“Tôi đã nói là đợi anh nguyện ý ɭϊếʍ cho tôi, tôi liền vì anh mà ngậm, mới vừa rồi, tôi không có ngậm nha.” Trêи mặt Triệu Ngu tràn đầy ý cười: “Mới ɭϊếʍ lấy một chút đã liền bắn, nếu mà ngậm vào, còn không biết sẽ như thế nào nha.”
Hứa Thừa Ngôn cười hừ nhẹ một tiếng xong rút khăn tay ra lau hạ thể của mình.
Anh cầm lấy lễ phục còn bị đặt ở một bên chưa chạm qua kia lên, thu thập sạch sẽ rồi liền trực tiếp cởi âu phục ở ngay trước mặt Triệu Ngu cởi, sau đó lại mặc từng kiện lễ phục vào, toàn bộ quá trình không nhanh không chậm, như trình diễn một hồi cởi đồ cùng mặc đồ cực kỳ ưu nhã.
Triệu Ngu kéo váy lên, ôm cánh tay dựa vào tường, không che dấu chút nào mà bắt đầu thưởng thức thân thể của anh.
Đừng nhìn người đàn ông này thời điểm khi mặc quần áo dáng người hơi gầy, nhưng khi cởi quần áo ra lại còn rất gợi cảm, cơ bắp rắn chắc, tỉ lệ cân đối, hoàn toàn xứng với sự tự tin của anh.
Nghênh tiếp ánh mắt của cô, Hứa Thừa Ngôn nhếch môi: “Như thế nào? Nhìn xong ướt?”
Triệu Ngu cười đi lên trước giúp Hứa Thừa Ngôn cài cúc áo, đầu ngón tay nhẹ nhàng mà xoa khóe mắt anh: “Nơi này, còn thiếu một thứ.”
“Thiếu cái gì?”
Triệu Ngu nhón mũi chân ghé sát vào anh, dùng đầu lưỡi mới vừa ɭϊếʍ qua ƈôи ȶɦịt anh nhẹ nhàng cọ xát một chút ở trêи cằm anh: “Mắt kiếng gọng vàng dành riêng cho những kẻ văn nhã bại hoại.”
Hứa Thừa Ngôn cười khẽ, thân thể nghiêng về phía sau kéo ra một chút khoảng cách, ngón cái sờ lên cằm rồi vừa nhìn cô vừa chậm rãi xóa đi vệt nước mà cô lưu lại.
Triệu Ngu cũng cười: “Ngại phía dưới người ta dơ, hình như miệng người ta cũng không sạch sẽ lắm đâu, lỡ như lây cái bệnh gì kỳ quái cho Hứa tổng thì phải làm sao bây giờ?”
Hứa Thừa Ngôn cười đến ôn hòa vô hại: “Nếu như tôi có bị làm sao, kéo cô chôn cùng là tốt rồi.”
“Có thể chôn cùng người có thân phận như Hứa tổng, đó cũng là vinh hạnh của người ta nha.”
Cài cúc áo lên từng cái một, Triệu Ngu lại động tác thành thạo giúp anh thắt nơ, ý vị thâm trường mà xem kỹ bộ dáng áo mũ chỉnh tề của anh: “Thật sự là một chút cũng nhìn không ra, Hứa tổng vừa cùng người ta lén lút làʍ ȶìиɦ a.”
Ánh mắt Hứa Thừa Ngôn rơi xuống dấu vết màu trắng trước ngực cô: “Đáng tiếc, rất nhanh thôi, toàn bộ người trong tiệm đều biết, cô chủ động tới phòng thay đồ của tôi cầu được làm.”
Triệu Ngu hiểu rõ anh đang nói cái gì.
Trong tiệm, khắp nơi đều có camera giám sát, hình ảnh cô chen vào phòng thử đồ tất nhiên sẽ bị sao chép lại, người khác chỉ cần nhìn tỉ mỉ một chút thì nhất định có thể phát hiện ra mờ ám.
Nhưng, vậy thì như thế nào? Dù sao nhân viên trong tiệm sẽ không ăn nói lung tung khắp nơi đắc tội khách quý, về phần bọn họ bí mật nghị luận ra sao, cô hoàn toàn không quan tâm.
Mở cửa ra, Hứa Thừa Ngôn trước sau như một bình tĩnh thản nhiên, giống như bên trong cái gì cũng chưa từng xảy ra, anh thuận tay tắt đèn, tùy ý khép cửa lại, cũng không cố ý đóng chặt.
Triệu Ngu biết, y phục của anh vẫn còn ở phòng thử đồ, nhân viên trong tiệm sẽ không đi vào, cũng sẽ không để cho người khác đi vào, cô ở bên trong rất an toàn.
Chỉ là từ một khắc đèn tắt, nụ cười trêи mặt cô đã biến mất hầu như không còn.
Cửa không hoàn toàn đóng lưu lại một kẽ hở, ánh sáng chói mắt xuyên qua, đâm vào đôi mắt khiến cô đau nhức.
Bên ngoài, một mảnh sáng ngời.
Trang Diệc Tình thân mặc áo cưới hoa lệ, như một nữ vương cao cao tại thượng, kiêu ngạo mà soi gương, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ của nhóm nhân viên cửa hàng.
Nhìn vẻ mặt hưng phấn kia, Triệu Ngu ẩn trong bóng đêm không khỏi siết chặt nắm tay.
Những hình ảnh Triệu Ngu cố gắng không nhớ lại, những hình đã đã sâu sắc xâm nhập vào cốt tủy cô, những hình ảnh cho dù như thế nào cô cũng không quên được, lại từng màn rõ ràng mà hiện ra ở trước mắt cô.
Hành lang tối tăm, máu tươi chói mắt, tiếng khóc than tê tâm liệt phế…
Cùng với, ánh mắt lạnh nhạt của người phụ nữ cao cao tại thượng.