Quy Lai (Trở Về)

Chương 191: Ranh giới sinh tử



Khi Hứa Thừa Ngôn chạy tới bệnh viện thì Triệu Ngu vẫn còn đang ở trong phòng phẫu thuật.

Ngày thường phải mất tới 5 tiếng đồng hồ lái xe mới tới nơi nhưng anh lại ép buộc tài xế phải lái nhanh, rút ngắn gần một nửa thời gian, vậy mà cô vẫn còn đang trong quá trình phẫu thuật.

Tuy nghe vệ sĩ báo lại cô tạm thời giữ được tính mạng nhưng anh cũng biết điều này không có nghĩa là cô không còn nguy hiểm, tưởng tượng đến việc cô dùng những phương thức tàn nhẫn hành hạ bản thân, anh lại cảm thấy lạnh sống lưng.

Tiết Tử Ngang vẫn ngơ ngác ngồi dưới đất, vết máu trêи quần áo đã khô, mồ hôi cùng nước mắt không ngừng chảy trêи mặt và tay nên trông anh càng thêm có vẻ chật vật khiến người qua đường đi lại đều không nhịn được mà quay đầu nhìn.

Nhìn dáng vẻ lúc này của Tiết Tử Ngang, lại nhìn vết máu loang lổ của Triệu Ngu ở trêи người Tiết Tử Ngang, Hứa Thừa Ngôn cảm thấy trái tim mình như muốn ngừng đập.

Giống như một đoạn hình ảnh anh đã từng thấy qua cách đây không lâu trước đây, nếu như trước kia chỉ là hoảng loạn thì giờ khắc này anh mới thực sự cảm thấy sợ hãi, một nỗi sợ thâm nhập đến tận xương tủy.

Lần trước anh chạy đến bệnh viện chỉ vì cô và anh có quan hệ thân thể lâu dài nên anh có chút quyến luyến, không thể bỏ mặc, hơn nữa lần đó là do vợ sắp cưới của anh vì anh mà gây tổn thương đến cô.

Nếu lần trước cô chết, anh nhất định sẽ tìm Trang Diệc Tình tính sổ.

Nhưng lần này, anh không rõ vì sao lại cảm thấy mình cũng là hung thủ khiến mọi chuyện thành ra như thế này, nếu cô chết… Anh thật sự không dám nghĩ đến, từ trước đến nay anh chưa từng cảm thấy sợ hãi như bây giờ.

Hành lang vẫn cứ yên tĩnh như chết, đứng từ đằng xa nhìn cửa phòng phẫu thuật vẫn đang đóng chặt, Lăng Kiến Vi cuối cùng cũng không chịu đựng nổi, hai chân lại lần nữa nhũn ra ngồi bệt xuống trêи ghế.

Lăng Kiến Vi cũng không biết mấy tiếng vừa qua bản thân anh đã vượt qua như thế nào.

Từ lúc nghe được vệ sĩ gọi điện thoại báo Triệu Ngu xảy ra chuyện, anh cứ như kẻ mất trí mà chạy tới bệnh viện, toàn thân cứng đờ đứng ở hành lang, không hề chớp mắt một cái mà chỉ nhìn chằm chằm vào phòng cấp cứu, rõ ràng chỉ ngắn ngủn mấy tiếng thôi nhưng dường như lại dài hơn 24 năm anh sống trêи đời, mỗi một giây mỗi một phút chờ đợi đều là sự dày vò không thể thở nỗi.

Nếu cô thật sự xảy ra chuyện, cứ như vậy rời khỏi thế giới này, vậy anh phải làm sao bây giờ?

Lần đầu tiên anh biết thế nào là hối hận, trách mình lúc trước vì sao lại yếu đuối như vậy, vì sao cứ mãi băn khoăn cái gọi là đạo đức tình nghĩa?

Nếu khi đó anh thật sự có thể cướp cô từ bên người Trang Diệp thì có lẽ cô sẽ không phải chịu đựng nhiều đau khổ như vậy?

Trong bóng đêm lạnh lẽo, Triệu Ngu cảm giác có người đang kêu tên cô.

Nhưng không phải gọi Triệu Ngu, mà là Đường Hi.

Giống như… Là hàng hiên đẫm máu kia, là mẹ đang gọi cô, còn có Tiểu Cẩn, Tiểu Cẩn người đầy máu nhìn cô cười, mẹ và cô ấy đều đang hỏi cô, hỏi cô đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Đã xảy ra chuyện gì ư? Triệu Ngu cố gắng suy nghĩ, nhưng chỉ có thể nhớ được từng âm thanh đứt quãng.

“Nhà chúng ta đâu có cũ, tại sao phải sửa lại cơ chứ?”

“Con đã có bạn trai rồi, năm nay lại sắp tốt nghiệp, chẳng lẽ muốn đợi đến lúc con dẫn bạn trai về nhìn thấy chúng ta đang ở trong một căn nhà cũ hay sao?”

Là giọng của mẹ.

Cô vẫn luôn giấu mẹ chuyện cô cùng Trang Diệp quen nhau, nhưng học kì một năm tư vẫn bị mẹ phát hiện, nhưng cô vẫn không dám nói cho mẹ biết gia cảnh thật của Trang Diệp như cũ.

Một bên mẹ trách cô giấu giếm, một bên lại gấp không chờ nổi mà tìm người tới sửa nhà, bà nói: “Mẹ không thể để con gái của mẹ mất mặt, để con rể tương lai coi thường nhà chúng ta.”

Khoảng thời gian đó, ban ngày trong nhà vẫn luôn có công nhân sửa chữa, hàng hiên chứa đầy các loại gạch đá, củi gỗ. Hết thảy mọi thứ kia đều vì Trang Diệp mà chuẩn bị, nhưng cuối cùng lại trở thành vật đồng loã giết người với chị gái Trang Diệp.

Những hình ảnh mơ hồ hiện ra, Triệu Ngu không nhớ rõ khi ấy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ bụng mình đau đớn dữ dội, lúc cô giãy dụa bò dậy thì mẹ và Tiểu Cẩn đã đụng phải những đống gạch đá cứng rắn kia, dưới đầu họ toàn là máu.

Cô thậm chí còn không nhớ rõ lắm, là cô được mẹ và Tiểu Cẩn bảo vệ ở thời khắc mấu chốt nên cô đã ngã lên trêи thân thể của họ sao? Nhưng ông trời lại quá tàn nhẫn với cô, để mỗi mình cô sống sót rồi trơ mắt nhìn những người thân bên cạnh mình nhắm mắt?

Cô rõ ràng đã cầu cứu rồi, vì sao mà người phụ nữ cao cao tại thượng kia lại không chịu làm bất cứ gì? Vì sao cứ dùng đôi mắt lạnh nhạt ấy nhìn cô, mẹ và Tiểu Câen?

Hình như có thứ gì ở trêи người cô sột sột soạt soạt qua lại, là dao phẫu thuật sao?

Cô đã cầu xin sự giúp đỡ, nhưng sao người phụ nữa kia vẫn không làm bất gì? Tại sao cô ta chỉ đứng đó thờ ơ nhìn cô van xin, nhìn người thân cô đang dần trút đi hơi thở cuối cùng?

Dường như có thứ gì đó đang di chuyển trêи cơ thể cô, có phải là dao mổ không?

Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc, giữa lúc hoảng hốt Triệu Ngu không thể phân biệt rõ có phải cô đang nằm trêи bàn phẫu thuật của 4 năm trước không?

Lúc đó xung quanh cô vô cùng, vô cùng lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến cô muốn đi theo mẹ và Tiểu Cẩn, nhưng cô lại không cam lòng, không cam lòng vì tên hung thủ luôn cho mình là kẻ bề trêи kia vẫn đang vui vẻ sống tốt.

Cô cũng vô cùng sợ hãi, sợ mẹ và Tiểu Cẩn chất vấn cô, trách cứ cô, sợ cô cứ như vậy buông bỏ mà chết đi trong khi hung thủ thật sự thì vẫn cứ ung dung sống tốt ngoài vòng pháp luật.

Chính lần đó, cô muốn chết nhưng lại không dám chết.

Nhưng còn bây giờ thì sao?

Trang Diệc Tình đã bị trừng phạt, nên đến lượt cô, cô mới là chính là tên đầu sỏ tạo ra hết thảy mọi tội lỗi này.

Là cô kiên trì cùng Trang Diệp ở bên nhau mới có thể mang đến mầm tai hoạ này, là cô liều mạng chống cự mới làm mẹ và Tiểu Cẩn nổi lên tranh chấp, giằng co với những người đó, nếu lúc ấy cô ngoan ngoãn đi cùng Trang Diệc Tình, thì làm sao có thể phát sinh những chuyện sau đó?

Trang Diệc Tình chỉ nói muốn mang cô đi phá thai mà thôi, vì sao cô lại sợ hãi? Vì sao phải cự tuyệt? Dù cho Trang Diệc Tình muốn mạng cô, cô cho cô ta là được, vì sao lại từ chối?

“Hi Hi, Hi Hi…”

Giọng của mẹ và Tiểu Cẩn vẫn không ngừng vọng lại bên tai cô, trong bóng đêm Triệu Ngu mỉm cười, từ từ dang đôi tay của mình, chậm rãi đi về phía hai người họ.

Mọi việc đều đã kết thúc, hiện tại cô đã có thể đi cùng với mẹ và Tiểu Cẩn.

“Chi” một tiếng, cửa phòng giải phẫu bị đẩy ra, một đám đàn ông đột nhiên bước vào, làm các bác sĩ sợ tới mức lui về sau một bước.

“Miệng vết thương đã khâu lại thành công, mạch máu đã lưu thông như thường.” Bởi vì ca phẫu thuật này được tiến hành song song bởi hai khoa nên bác sĩ tạm dừng một chút rồi nói: “Do người bệnh mất máu quá nhiều cùng với tiêm lượng thuốc ngủ khá lớn nên trước mắt vẫn chưa qua khỏi cơn nguy hiểm, 72 giờ tiếp theo chính là thời kỳ mấy chốt.”

Trái tim vẫn cứ lơ lửng không buông, mọi người lẳng lặng đứng ở bên ngoài kiên nhẫn chờ đợi bác sĩ và y tá đẩy Triệu Ngu ra.

Cô đã được thay quần áo bệnh nhân sạch sẽ, cổ tay trái được bó bột cố định,khuôn mặt bị bao bọc bởi bình thở oxy, nhìn vẫn nhợt nhạt như tờ giấy, cả người không hề có sức sống.

Yên lặng canh giữ ở mép giường một lúc, Trang Diệp mới đột nhiên ý thức được cái gì, khi anh quay đầu nhìn lại thì mới phát hiện Kỷ Tùy đang gian nan che lấy ngực mình dựa vào tường.

“Anh?” Thì thầm gọi nhỏ một tiếng, Trang Diệp chạy nhanh về phía Kỷ Tuỳ và đỡ lấy anh: “Anh, anh cảm thấy sao rồi?”

Nhìn giường bệnh dần dần được đẩy đi xa, Kỷ Tùy lắc lắc đầu: “Không có việc gì”.

Trang Diệp kéo tay Kỷ Tùy ra mới nhìn thấy trước ngực anh đã chảy đầy máu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv