[ Tin tức thu mua giúp giá cổ phiếu của Tập đoàn trang sức Lan Tỉ tăng 6.3%. ]
[ Giá cổ phiếu bắt đầu phiên giao dịch Hoa Xán cố ý thu mua Lan Tỉ hôm nay đều tăng. ]
[ Nghệ Nguyên thu mua 20% cổ phần của Lan Tỉ, khiến giá cổ phiếu tăng cao thêm 5%. ]
Ngồi trong phòng sách đọc những tin tức liên tiếp trêи máy tính, Hứa Thừa Ngôn không hiểu vì sao lại cảm thấy bực bội, nhịn không được mở ngăn kéo lấy điếu thuốc ra hút.
Cửa “kẽo kẹt” một tiếng liền bị người đẩy ra, một bé gái ăn mặc váy công chúa hồng nhạt lặng lẽ chạy vào: “Bác bác bác ơi, cháu muốn trốn ở chỗ này của bác, bác đừng lên tiếng.”
Nhìn người đàn ông đang ngồi trêи ghế đang nhả khói thuốc, bé gái liền ngay lập tức tỏ ra vô cùng nghiêm túc: “Bác đã đồng ý với cháu không hút thuốc, sao bây giờ lại hút?”
Vừa dứt lời liền nhanh chân chạy đến trước mặt Hứa Thừa Ngôn, vươn tay đoạt đi điếu thuốc của anh.
Hứa Thừa Ngôn sợ làm bỏng tay cháu mình, tay phải kẹp điếu thuốc đưa qua bên cạnh, kết quả là cháu gái động tác lưu loát nhanh chóng vịn vào bàn làm việc bò lên đùi anh, còn muốn tiếp tục lấy điếu thuốc của anh.
Hứa Thừa Ngôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đem nửa điếu thuốc còn lại bỏ vào gạt tàn: “Được, bác không hút.”
Bé gái ghé sát vào người anh ngửi ngửi, ngay sau đó vẻ mặt tỏ ra ghét bỏ mà đem đầu tránh ra thật xa: “Hôi muốn chết, nếu bác còn tiếp tục hút thuốc thì sẽ không có chị gái nào thích bác đâu.”
Hứa Thừa Ngôn bị biểu tình của cô bé khiến cho dở khóc dở cười, cũng theo bản năng mà cúi đầu xuống ngửi ngửi.
Mấy ngày nay quả thực anh hút thuốc có hơi nhiều, trêи người đúng là có mùi vị như vậy.
“Cháu nói đúng phải không? Cực kỳ khó ngửi.” Bé gái tỏ vẻ mặt vô cùng khoa trương: “Răng của bác trắng như vậy, nếu hút nhiều thuốc thì liền sẽ bị biến thành màu đen không còn đẹp trai nữa, nếu bác không đẹp trai, cháu về sau sẽ không gả cho bác.”
Hứa Thừa Ngôn không biết nói gì mà nhéo nhéo mặt cô bé: “Cháu mới chỉ 6 tuổi, sao lại nói bậy nói bạ như vậy?”
“Cháu đâu có nói bậy đâu, các bạn học nam của cháu đều xấu muốn chết, tất cả đều không ai đẹp trai như bác, bác của cháu là người đẹp trai nhất trêи đời này, đợi cháu trưởng thành đương nhiên phải gả cho bác a.”
Cô bé vốn phấn điêu ngọc trác, hiện giờ còn nói ra những lời này, lại càng đáng yêu đến mức khiến người ta không nhịn được mà hung hăng xoa nắm gương mặt nhỏ của cô bé.
Hừa Thừa Ngôn vỗ vỗ đầu cô bé cười cười, trong đầu lại vô thức hiện lên một ý nghĩ: Nếu con Triệu Ngu vẫn còn, cũng sẽ có bộ dáng đáng yêu như vậy sao?
Mẹ xinh đẹp như vậy, chắc chắn con cũng không kém.
Bốn năm trước… Nếu lúc đó cô ấy không sinh non, đứa trẻ hiện giờ hẳn cũng đã hơn 3 tuổi.
“Cũng chỉ dám cọ sát ở bên ngoài, không dám cắm vào, Hứa tổng sợ tôi sẽ không cẩn thận mang thai rồi dùng đứa con uy hiếp anh sao?”
“Đừng nghĩ nhiều, cho dù có thai, cô cũng không sinh được.”
“Phải không? Quả nhiên không hổ là cậu chủ Hứa. Cậu chủ Hứa, xin khuyên anh một câu, đừng bao giờ tự cho mình là đúng, cho dù sau này có một ngày anh cầu xin tôi vì anh mà sinh một đứa con thì tôi cũng không làm theo ý anh.”
Đối thoại lúc trước lại một lần nữa quanh quẩn bên tai anh, Hứa Thừa Ngôn cũng không biết là vì sao, rõ ràng lúc trước anh không có ấn tượng gì, vậy mà gần đây lại luôn rất rõ ràng mà hiện ra ở trong đầu anh.
Không tự giác lại vươn tay lấy điếu thuốc lá, cô bé trong lồng ngực vội vàng ngăn cản: “Bác ơi, người đã lớn vậy rồi, tại sao nói chuyện lại không giữ lời?”
Ngón tay anh cứng đờ ở trêи không trung rồi chậm rãi thu hồi lại, Hứa Thừa Ngôn đặt cô bé trêи đùi xuống mặt đất: “Khuya rồi, cháu mau đi ngủ đi.”
Cô bé nắm lấy ổng quần của anh làm nũng: “Cháu muốn ngủ cùng với bác.”
“Cháu là bé gái, bác là đàn ông, không thể ngủ với nhau.”
“Có phải sau này chờ khi cháu lớn lên gả cho bác thì mới có thể ngủ cùng với nhau hay không?”
Nếu là lúc trước, Hứa Thừa Ngôn sẽ kiên nhẫn mà giải thích việc không thể gả cho bác của mình cho cháu gái nghe, nhưng bây giờ anh đang rất phiền lòng nên chỉ có thể xua xua tay đối với cô bé: “Nhanh chóng trở về phòng cháu đi, nếu không bác sẽ tức giận.”
Cô bé ủy khuất mà nhìn anh, không dám nhúc nhích cũng không muốn trở về phòng, cuối cùng vẫn là mẹ cô bé tới phòng sách mới có thể đem cô bé trở về phòng.
Nhìn em gái mình bụng khá lớn, Hứa Thừa Ngôn ngây người, xong đột nhiên hỏi: “Được làm mẹ có phải rất hạnh phúc hay không?”
Hứa Nặc đang lôi kéo con gái mình về phòng, nghe anh trai hỏi, bản thân không thể hiểu được mà vừa hỏi lại, vừa xoay người tò mò nhìn anh trai: “Như thế nào? Anh muốn có con? Không phải là anh vừa mới hủy hôn xong lại liền muốn làm cha đấy chứ?”
Nói tới đây, Hứa Nặc hưng phấn trở lại phòng sách rồi ngồi bên cạnh Hứa Thừa Ngôn hỏi thăm: “Chẳng lẽ những tin đồn đó đều là sự thật, anh là vì cô gái kia mà hủy hôn? Không phải là cô gái kia mang thai đó chứ?”
Hứa Thừa Ngôn liếc Hứa Nặc một cái, nhìn nhìn bụng cô, lại nhìn nhìn cháu gái: “Em nói xem, một người phụ nữ nếu mất đi đứa con của mình, có phải sẽ rất đau khổ hay không? Nếu như không có t.ử ƈυиɠ, về sau không thể sinh con thì có phải sẽ càng đau khổ hơn gấp bội không?”
Hứa Nặc nhìn anh trai một lúc lâu, đột nhiên đôi mắt mở lớn, trêи mặt là vẻ không thể tin nổi: “Hứa Thừa Ngôn, đừng nói anh là đã làm những việc không bằng súc sinh đó chứ? Mặc dù biết anh không phải là người tốt đẹp gì, nhưng không ngờ rằng anh… Thật quá khốn nạn, ngày thường không chịu mang bao, gặp việc ngoài ý muốn lại bắt người ta phá thai còn hại người ta không còn t.ử ƈυиɠ, anh con mẹ nó, không sợ giảm thọ à?”
Giảm thọ?
Câu nói này có chút quen tai, lúc trước ở bệnh viện cô gái kia cũng nói với anh như vậy, Hứa Thừa Ngôn không nói gì mà nhìn em gái mình: “Không biết động não à, anh chưa bao giờ làm những việc mất nhân phẩm như vậy.”
“Ai mà tin được?”
Hứa Thừa Ngôn lười tranh luận với Hứa Nặc, anh tiếp tục nói: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”
Hứa Nặc không khách khí trợn to mắt: “Tình huống của mỗi người không giống nhau, anh muốn em trả lời như thế nào? Có người phụ nữ thích có con, nhưng có người lại không thích, có người phụ nữ coi t.ử ƈυиɠ như sinh mệnh nhưng cũng có người mất đi t.ử ƈυиɠ cũng chẳng để ý lắm, em làm sao biết người anh nói là loại phụ nữ nào? Nhưng mà như những trường hợp bình thường, đối với đại đa số phụ nữ mà nói, không có con, không còn t.ử ƈυиɠ, đều là những đả kϊƈɦ rất lớn, nếu là em, khẳng định không thể sống nổi.”
Yên lặng lấy một điếu thuốc từ trong ngăn kéo ra, Hứa Thừa Ngôn vừa muốn châm lửa liền nhận được ánh mắt nghiêm túc của cô cháu gái nên chỉ có thể bỏ ý định, thở dài một tiếng xong hỏi: “Em thật sự cảm thấy anh không phải là người tốt?”
Hứa Nặc thật sự tò mò, người anh trai này của cô hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi không giống với ngày thường, dừng một chút, cô vẫn gật gật đầu: “Thật không phải.”
Nhưng cũng rất mau, cô cười nói thêm: “Nghiêm túc mà nói, gia đình chúng ta… Có người tốt sao?”
Thấy vẻ mặt cô đầy vẻ tự giễu, Hứa Thừa Ngôn đột nhiên nhớ tới một ít chuyện cũ: “Anh nhớ rõ, mối tình đầu của em, chính bởi vì vậy mà chia tay sao?”
Hứa Nặc bĩu môi: “Không phải chia tay, là em bị đá, bổn tiểu thư lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên bị đàn ông đá. Nhưng mà cũng không có gì phải oán giận, ba mẹ cùng với chú thím ngại anh ấy nghèo, anh ấy còn ngại nhà chúng ta dơ. Mục tiêu của anh ấy chính là trở thành một kiểm sát trưởng thanh chính liêm khiết. Chỉ với những chuyện nào đó mà nhà chúng ta làm trong tối, muốn anh ấy kết hôn với em, tấm tắc, thật không dám tưởng.”
Lại nghĩ tới khi ở bệnh viện, những lời mà Triệu Ngu nói với mình đó, Hứa Thừa Ngôn đột nhiên cười cười: “Hai anh em chúng ta, cũng coi như đồng bệnh tương liên.”
“A?” Hứa Nặc nhất thời không phản ứng kịp: “Anh có ý gì? Anh nói là… không phải chứ? Anh cũng bị người ta đá?”
Hứa Thừa Ngôn không trả lời cô, cũng không kiên nhẫn mà phất tay nói: “Nhanh đi ra ngoài đi, trễ rồi.”
“Đúng nha, em phải đi ngủ sớm một chút, ngày mai còn phải cùng đi làm từ thiện với hiệp hội.”
Hứa Thừa Ngôn ngước mắt nhìn quét qua phật châu trêи tay Hứa Nặc: “Cứ tưởng em chỉ nói giỡn, thật đúng là không phải là trò đùa sao?”
“Không còn cách nào khác, em là mẹ.” Hứa Nặc vỗ vỗ lên cái bụng tròn trịa, lại nhéo nhéo gương mặt của con gái: “Muốn tích phúc cho con cái.”
Phòng sách lại lần nữa an tĩnh, lại một lần nữa châm lửa điếu thuốc đang cầm trong tay, Hứa Thừa Ngôn yên lặng hút xong sau đó lại muốn lấy thêm một điếu nữa, do dự một lúc, rồi đột nhiên đứng dạy, cầm lấy áo khoác để một bên xong đi ra ngoài.
Bệnh viện im ắng, nhìn mấy người vệ sĩ vẫn làm hết phận sự đang canh giữ trêи hành lang như cũ, nhìn thấy Hứa Thừa Ngôn bọn họ không hề cản lại, chỉ có lòng tốt mà nhắc nhở: “Cậu Lăng đang ở bên trong.”
Hứa Thừa Ngôn chậm rãi tới gần, đứng một lúc lâu ở cửa phòng bệnh, vẫn cứ là không dám đi vào.
Vào lúc này có lẽ cô đã ngủ rồi. Cho dù là chưa ngủ thì chắc cũng không muốn nhìn thấy anh. Huống chi ngay chính bản thân anh cũng không rõ, bản thân mình nghĩ gì mà lại chạy tới đây. Chắc hẳn là có bệnh. Ở trong lòng mắng một câu, anh xoay người trở về, lại vừa vặn nghe được tiếng la thất thanh đầy thê lương từ trong phòng bệnh truyền ra: “Mẹ!”
Là giọng của Triệu Ngu.
Hứa Thừa Ngôn hoảng sợ, theo bản năng mà đẩy cửa bước vào, tay mới chạm vào ổ khóa, lại nghe được giọng của Lăng Kiến Vi truyền tới: “Gặp ác mộng?”
Tay đặt trêи khóa cửa cứng đờ, sửng sốt hai giây, anh lại chậm rãi buông tay ra.
Hiệu quả cách âm của phòng bệnh không tệ lắm, khúc sau của cuộc nói chuyện anh đều không nghe được, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra, hình ảnh một cô gái bừng tỉnh sau cơn ác mộng, bên cạnh còn có một người đàn ông yên lặng bảo vệ cô sẽ ra sao.
Không quay đầu lại mà đi thẳng vào thang máy, nhìn không gian đóng kín trong thang máy, anh đột nhiên suy nghĩ, cô vừa rồi đã mơ thấy cái gì?
Âm thanh khóc nức nở và tràn ngập sự sợ hãi, là mơ thấy cảnh tượng khi mẹ cô qua đời sao? Cô lúc ấy, chắc hẳn là thống khổ tới mức tuyệt vọng.