Âm thanh thang máy truyền đến từ góc hành lang, hẳn là Trang Diệp rời đi, Kỷ Tùy vẫn lẳng lặng đứng ở cửa phòng bệnh như cũ, ngơ ngác mà nhìn người ở bên trong.
Là Triệu Ngu, cũng là Đường Hi? Hay là, là một người khác?
Nhưng mà bất luận là ai, cũng đều là người mà anh chưa từng hiểu được, thậm chí là người xa lạ… chưa bao giờ từng gặp qua.
Thời điểm này, phải nói cái gì đây?
Hỏi cô vì sao lại gạt mình, hỏi cô có từng thật lòng thích mình hay không? Đáp án thực rõ ràng, anh cần gì phải tự mình rước lấy nhục?
Hỏi cô mấy năm qua sống như thế nào, hỏi cô hiện tại có khỏe không? Không cần hỏi anh cũng có thể tưởng tượng được, tất cả những thống khổ mà cô đã phải trải qua.
Hỏi cô có hận anh không, có ghê tởm anh không? Đáp án cũng thực rõ ràng, anh là người nhà họ Trang, cô làm sao mà có thể không hận?
Bốn mắt nhìn nhau hồi lâu, anh rốt cuộc cũng mở miệng: “Em muốn… cổ phần của Lan Tỉ ở trong tay tôi phải không?”
Triệu Ngu bình tĩnh nhìn anh: “Đúng.”
Mờ mịt mà đứng ngơ ngác một lúc lâu, Kỷ Tùy mới nói: “Được.”
Sau đó anh xoay người chậm rãi bước theo hướng Trang Diệp rời đi.
Triệu Ngu biết, anh sẽ đưa cho cô.
Bởi vì anh đã sớm hứa với cô, anh là một người rất coi trọng chữ tín, mặc kệ hiện tại cô biến thành người như thế nào, anh cũng đều sẽ cho.
Chỉ là nhìn bóng dáng thê lương của anh, Triệu Ngu cảm thấy trong lồng ngực mình như bị một cái gì đó đè nặng, đến mức cô cảm thấy bản thân mình không thể thở nổi.
Lăng Kiến Vi nhẹ nhàng cầm tay cô, đỡ cô nằm lên giường, chờ cô một lần nữa ngủ anh mới nhẹ nhàng thở hắt ra.
Xoa xoa đôi mắt khô khốc, anh nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, chuẩn bị đi đến WC công cộng ở phía bên kia hành lang để rửa mặt, kết quả khi anh vừa mới tới thì liền phát hiện ra Kỷ Tùy vẫn chưa đi. Theo bản năng nhìn về hướng phòng bệnh, Lăng Kiến Vi nhỏ giọng nói: “Anh Kỷ Tùy.”
Kỷ Tùy cũng đang nhìn về hướng phòng bệnh: “Có thể nói chuyện không? Về… chuyện của cô ấy.”
Kỷ Tùy thậm chí còn không biết, mình nên gọi cô là Đường Hi hay vẫn gọi cô là Triệu Ngu.
Lăng Kiến Vi gật đầu.
Lăng Kiến Vi chịu đựng một ngày, lại đến phiên Tiết Tử Ngang tới bệnh viện trông coi, hai người trước đây vốn không hợp mắt nhau lắm, lần này khó mà có được sự ăn ý bắt đầu đổi lượt cho nhau.
Mấy ngày nay cực kỳ quan trọng, Tiết Tử Ngang biết Triệu Ngu không muốn nói đến những chuyện khác nên cũng tự động im miệng, không nhắc tới mối quan hệ vẫn chưa được giải quyết của bọn họ và chỉ yên lặng ở phòng bệnh chăm sóc cho cô.
Hiện tại, Triệu Ngu cái gì cũng không cần làm, cô cũng tận lực thả lỏng trí óc, cái gì cũng không suy nghĩ, chỉ kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi từng người báo tin tức tốt tới cho cô, chờ đợi bình minh thắng lợi.
Sau khi Hứa Thừa Ngôn hủy hôn, Y Trình phản bội dẫn đến suy đoán bộ phận tài vụ của Lan Tỉ xảy ra vấn đề lớn, đánh vào cơ cấu của công ty một đòn trí mạng, tiếp theo là làn sóng dư luận về việc Nghệ Nguyên lại phản bội Lan Tỉ, chỉ trong thời gian 3 ngày ngắn ngủi, Lan Tỉ liền bị đẩy vào đường cùng.
Ngày đầu đầu tiên giá cổ phiếu giảm nhẹ, ngày hôm sau trực tiếp giảm liền 30%, ngày thứ ba lại liên tục hạ gần 10%, chẳng còn lo lắng việc Lan Tỉ làm sao để đáp trả, cũng không thể cứu vãn được tình trạng suy tàn của công ty.
Khi mới vừa miễn cưỡng khống chế được cục diện, thì liền lại bị một đòn mạnh mẽ đánh tới: [ Hoa Xán và Nghệ Nguyên – hai công ty trước sau đưa ra công bố thu mua Lan Tỉ. ]
Nhà họ Tiết vốn chủ mưu đã lâu, còn nhà họ Lăng là thuận nước đẩy thuyền, dù sao lợi ích trước mắt, trước nay đều không có đồng minh chân chính. Lan Tỉ sớm đã đoán được kết quả này, đáng tiếc binh bại như núi đổ, cho dù biết được thủ đoạn của hai nhà Tiết – Lăng thì bọn họ cũng không có khả năng ngăn cản.
Sau khi tin tức hai công ty tuyên bố thu mua được công bố, Lan Tỉ ngay tức khắc bị đẩy lên đầu ngọn sóng dư luận, tuy rằng giá cổ phiểu bởi vì có công ty muốn thu mua mà đã tăng trở lại, nhưng hai công ty lớn thế tiến công mạnh, không cách nào chống đỡ, vừa bắt đầu cuộc chiến thu mua thì những người ở bên ngoài đã biết kết quả bại trận của Lan Tỉ.
“Tôi đã sớm nói nhà họ Lăng chính là ngọn cỏ đầu tường*, căn bản không đáng tin cậy.”
(*) Ngọn cỏ đầu tường: Ý chỉ gió thổi chiều nào theo chiều đó.
“Hiện tại nói điều này thì có ích gì? Một đám mã hậu pháo, lúc trước sao không thấy được nhà họ Hứa cũng không đáng tin cậy?”
“Việc với nhà họ Hứa còn có thể trách ai? Còn không phải là do Trang Diệc Tình… Đại tiểu thư tự mình không giữ được mối quan hệ tốt với Hứa Thừa Ngôn…”
Âm thanh cãi vã quen thuộc lại vang lên, Trang Diệc Tình tự động che chắn không nghe những âm thanh nhàm chán ấy nữa mà trở về văn phòng cầm văn kiện để chuẩn bị dự một cuộc họp khác.
Sự tình của công ty hiện giờ quá khẩn cấp, cô chỉ còn thiếu nước phân thân để giải quyết nên đành tạm thời gác chuyện của Trang Diệp cùng Kỷ Tùy qua một bên, ngay cả việc của Triệu Ngu, Trang Diệc Tình cũng chỉ phân phó người điều tra cẩn thận, căn bản không có thời gian rảnh để tự mình xem xét, nhưng cô ta cũng cảm nhận được cái cô gái Triệu Ngu này, tuyệt đối không chỉ đơn giản như vậy.
“Căn cứ vào tài liệu tôi cho người điều tra được, hơn 3 năm trước Triệu Ngu đã tiến vào Hoa Xán.”
Nhân lúc nghỉ ngơi giữa cuộc họp, Diêu Khiêm nhanh chóng tới báo kết quả: “Hơn nữa quan hệ giữa cô ta và Tiết Trạm không bình thường, người bên công ty Hoa Xán đều nói rằng cô ta sẽ là vợ tương lai của chủ tịch công ty.”
Trang Diệc Tình cười nhạt: “Vợ tương lai của chủ tịch công ty mà cần phải hiến thân cho kẻ địch sao?”
Diêu Khiêm cảm thấy tin tức thu được này quả thực quá mức buồn cười nên chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi: “Tư liệu về cô ta chắc là bị người ta cố ý xử lý, không dễ gì tra ra được, tôi sẽ cố gắng hơn nữa.”
Trang Diệc Tình không nói thêm gì, thời điểm quan trọng như bây giờ, một cái Triệu Ngu chưa chắc có bao nhiêu quan trọng.
Liên tiếp nhận mấy cuộc điện thoại, Trang Diệc Tình mới hỏi Diêu Khiêm: “Bên phía Chu tổng nói như thế nào? Ý của Thái Ấp như nào?”
“Lưu tổng của Thái Ấp nói công ty bọn họ doanh thu mấy năm nay không cao, công ty chúng ta quá lớn, bọn họ không giúp được.”
“Không ngoài dự đoán.” Trang Diệc Tình đứng dậy đi về hướng bên cạnh phòng họp.
Diêu Khiêm nhanh chóng đuổi kịp: “Nhưng Viên tổng nói, La phó tổng của Khoáng Thế Kỷ có biểu đạt rằng có lẽ bọn họ sẽ xem xét việc hợp tác, chẳng qua là nội bộ công ty của bọn họ mới trải qua một đợt thanh tẩy lớn, Thương tổng mới vừa nhận chức căn cơ không vững, cuối cùng chưa chắc sẽ đồng ý ra tay.”
Trang Diệc Tình suy nghĩ một lát rồi nói: “Đều đi bàn bạc đi, để chuẩn bị cho bất kỳ tình huống nào có thể xảy ra.”
Vì nguy cơ trước mắt mà trong công ty ai cũng vội vã, mà bên trong nội bộ nhà họ Trang đang tranh cãi, mặc kệ là ở nhà hay ở công ty, cũng đều chưa từng ngừng lại.
Sau khi cãi vã với chồng một trận, Ông Nhược Hoa vừa đi vừa chửi cho tới khi về đến nhà, mới vừa vào mở cửa ra bà liền giật mình: “Trang Diệp? Con trốn ở đây làm cái gì? Sao lại không bật đèn lên?”
Trang Diệc Tình vẫn luôn không có tâm tình để ý đến người mẹ đang oán giận cũng sửng sốt, nhìn về phía người em trai đang ngồi ôm đầu gối trêи thảm phòng khách: “Đã về tại sao lại không bật đèn?”
Ở trong bóng tối đã lâu, bỗng nhiên bị ánh sáng chiếu vào khiến mắt Trang Diệp không thích ứng được mà xuất hiện một tầng hơi nước ướt át, nhưng khi nhìn thấy mẹ cùng chị gái ở cửa, anh lại cười: “Con hôm nay, đã đi làm phẫu thuật cắt bỏ ống dẫn tinh.”