“Anh ta phái tôi đi tiếp cận anh, ngày đó ở sân bay tôi đã biết thân phận của anh rồi, nên mới cố ý quyến rũ anh để phá hoại quan hệ của anh và Trang đại tiểu thư, liên hôn giữa Y Trình và Lan Tỉ tan vỡ, đương nhiên người được lợi là Hoa Xán chúng tôi.”
Nhớ lại lời nói của Triệu Ngu lúc ở hành lang trụ sở Hoa Xán, chỉ trong một khoảnh khắc thôi, Hứa Thừa Ngôn đã chắc chắn đó là sự thật.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận một hồi thì vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Nếu đúng là Tiết Tử Ngang phái Triệu Ngu đi tiếp cận anh, thì Triệu Ngu cần gì phải lo lắng Tiết Tử Ngang sẽ phát hiện ra quan hệ của bọn họ? Có một lần vào đêm Giáng sinh, cô đã rất lo lắng khi yêu đương vụng trộm với anh trong WC.
Còn lần bị Tiết Trạm bắt gian, nếu Tiết Trạm đã sớm biết mối quan hệ của anh và Triệu Ngu, thì cần gì phải bỡn cợt như vậy?
Hay toàn bộ đều là màn diễn của Triệu Ngu và hai chú cháu đó? Chỉ là diễn xuất của họ quá tốt, khiến anh không thấy dù chỉ là nửa điểm sơ hở sao?
Cô lo lắng trước mặt anh chỉ là diễn, ánh mắt không giấu được sự tức giận của Tiết Trạm khi bắt gian cũng là diễn?
Bọn họ khổ tâm chuẩn bị trước nhiều âm mưu như vậy, diễn hết trò này đến trò khác, là vì muốn kϊƈɦ thích tâm lý hiếu thắng và ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của anh sao?
Thật giả, giả thật, trong lúc nhất thời, anh hoàn toàn không hiểu nổi chân tướng của sự việc này đến tột cùng là gì.
Nhưng khi ngồi ở ghế sau trong xe, nhìn dòng xe cộ đông đúc và những người đi bộ liên tục không ngừng ngoài cửa sổ, anh lại mơ hồ cảm thấy, tận sâu trong lòng mình, thật sự hy vọng tất cả mọi thứ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Hy vọng Triệu Ngu không lừa anh, anh cũng không bị cô đùa giỡn như một thằng ngốc.
Triệu Ngu đã đoán được, lúc Hứa Thừa Ngôn đọc được tin tức chắc chắn sẽ đến tìm cô, cô cũng đã chuẩn bị để đối mặt với anh, nhưng không ngờ, Hứa Thừa Ngôn còn chưa thấy đâu thì Lăng Kiến Vi đã xuất hiện.
Cô vốn không định cho Lăng Kiến Vi biết việc cô bị thương, nhưng nhìn bộ dạng gấp gáp chạy vào phòng bệnh của anh thì cô đã biết, tóm lại là vẫn không giấu được.
Thấy đôi mắt Lăng Kiến Vi nhìn mình đang dần đỏ lên, không nói câu nào, Triệu Ngu cười mở lời trước: “Biết rồi à?”
Lăng Kiến Vi vẫn không nói gì, nhìn cô một lúc lâu rồi mới nói “ừ” một tiếng xong chậm rãi ngồi xuống bên mép giường: “Vì sao lại gạt tôi?”
Người nào mở miệng ra cũng đều hỏi câu này.
Triệu Ngu cười cười, lại đổi đề tài: “Sao cậu biết được?”
“Anh tôi nói, chuyện Hứa Thừa Ngôn làm hôm qua quá mức tưởng tượng của mọi người, cho dù anh ta tự phụ, nhưng cũng rất khôn khéo và cẩn thận, sẽ không dễ mắc mưu, càng không dễ xúc động. Nhớ buổi tối ngày anh ta kết hôn, em vẫn không nghe điện thoại của tôi, tôi liền đoán được, có khả năng… Là em thật sự bị thương.”
Triệu Ngu cười đùa nói: “Đúng là thiên tài có khác, thông minh như vậy.”
Lăng Kiến Vi muốn nhìn xem cô bị thương ở đâu, nhưng lúc tay vừa chạm vào chăn lại sợ sệt rút về, sợ mình bất cẩn, lỡ động vào vết thương của cô: “Bị thương ở đâu vậy?”
Triệu Ngu liếc mắt nhìn bả vai của mình: “Không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi.”
“Bị thương ngoài da mà Hứa Thừa Ngôn lại tức giận đến như vậy sao?” Lăng Kiến Vi dừng lại trong chốc lát rồi rầu rĩ hỏi: “Có phải anh ta… Thích em không?”
Lúc trước khi Triệu Ngu bảo anh thực hiện kế hoạch thì chỉ nói loại người kiêu ngạo như Hứa Thừa Ngôn tuyệt đối sẽ không chịu được việc Trang Diệc Tình tự ý can thiệp vào chuyện của anh ta, chuyện này sẽ động đến điểm mấu chốt của anh ta, mà bỏ đi ngay tại hôn lễ đã là sự trả thù đủ lớn rồi, nhưng ngày hôm qua sao anh ta lại còn làm ra hành động khiến nhiều người quen kinh ngạc đến rớt cằm như vậy nữa?
“Người như anh ta, sẽ thật sự thích ai đó sao?” Triệu Ngu lắc đầu cười, lại bất cẩn động đến vết thương, đau đến mức cô phải cắn răng, hít sâu một hơi.
“Sao thế?” Lăng Kiến Vi lo lắng nhìn cô: “Vết thương đau à? Tôi gọi bác sĩ giúp em.”
“Không cần đâu, Tiết Trạm đã đi tìm bác sĩ rồi, chắc sẽ đến đây nhanh thôi.” Lăng Kiến Vi bây giờ mới để ý đến cổ áo bộ đồ bệnh nhân của cô đã ướt đẫm: “Đau lắm đúng không?”
Bên ngoài phòng bệnh, tay Hứa Thừa Ngôn vươn ra không trung, rồi không hiểu sao lại cứng đờ, không đẩy cửa ra được.
Sau khi Lăng Kiến Vi đi vào thì cũng không đóng cửa, cánh cửa bị gió đẩy nên chỉ khép hờ, những lời bên trong, anh cũng nghe rất rõ.
Anh thích cô? Anh thích Triệu Ngu?
Lời Lăng Kiến Vi nói quả thật như đang chê cười anh vậy, làm anh hận không thể lập tức bước vào, cười nhạo vài câu.
Nhưng, đột nhiên anh cũng rất muốn hỏi bản thân, vì sao hôm qua anh lại tức giận đến như thế?
Người lớn trong nhà cũng khuyên, đồng nghiệp ở công ty cũng khuyên, nhưng anh lại khăng khăng tự ý hành động, theo cách nói của Lăng Kiến Uyên thì đúng thật là bốc đồng như vậy, vượt khỏi sự tưởng tượng của mọi người.
Tất cả điều đó, thật sự chỉ vì Trang Diệc Tình đã vươn tay quá dài can thiệp vào chuyện của anh sao?
Đến đây với sự tức giận và nghi vấn, bây giờ còn chưa hỏi người ở bên trong, ngược lại còn nghi ngờ bản thân nhiều hơn.
“Hứa tổng đến rồi, sao lại không vào?”
Giọng nói của Tiết Trạm ngay lập tức làm Hứa Thừa Ngôn lấy lại tinh thần sau khi trố mắt ra, lúc xoay người đón nhận ánh mắt của Tiết Trạm, Hứa Thừa Ngôn cuối cùng cũng hoàn toàn tỉnh táo lại và lạnh lùng nhìn Tiết Trạm.
Tiết Trạm mỉm cười đẩy cửa ra, đi vào cùng bác sĩ, nhìn thấy Lăng Kiến Vi cũng không bất ngờ, chỉ nói với Triệu Ngu: “Có thể thay băng được rồi.”
Triệu Ngu ngước mắt lên, Lăng Kiến Vi quay đầu lại, cùng lúc thấy Hứa Thừa Ngôn ở phía sau Tiết Trạm.
Hứa Thừa Ngôn căn bản không nhìn Lăng Kiến Vi, tầm mắt vẫn luôn gắt gao nhìn Triệu Ngu, cảm thấy sự tức giận trong mắt anh càng lúc càng đậm, vẻ mặt Triệu Ngu vẫn bình tĩnh như cũ.
“Lúc thay băng thì nên nằm xuống, ngồi sẽ dễ làm miệng vết thương hở ra.” Nữ bác sĩ ôn nhu đỡ Triệu Ngu nằm xuống, Tiết Trạm và Lăng Kiến Vi cũng nhanh chóng giúp đỡ.
Đồng phục bệnh nhân được cởi ra, dần dần để lộ bờ vai mảnh khảnh và xương quai xanh tinh xảo của cô, vết thương bên dưới được quấn bằng băng gạc, nữ bác sĩ chậm rãi mở ra rồi thật cẩn thận bỏ lớp băng đi.
Trong khoảng khắc thấy rõ vết thương, đôi mắt Lăng Kiến Vi nóng lên, đột ngột xoay người, đưa lưng về phía giường bệnh, không dám nhìn tiếp. Tiết Trạm cũng nhăn mặt, ngồi bên mép giường nắm chặt tay Triệu Ngu.
Lúc trêи đường đến đây, Hứa Thừa Ngôn còn nghĩ rằng, tất cả đều được bọn họ tính toán, toàn bộ chỉ là âm mưu mà thôi, vậy thì vết thương của Triệu Ngu có khi nào là giả không?
Dù gì anh vẫn chưa tận mắt nhìn thấy vết thương của cô, những thứ anh thấy chỉ là vết máu trêи quần áo của Tiết Tử Ngang, thời gian phẫu thuật là lúc tỉ mỉ làm giả con dao đầy máu và lời khai của Mâu Tam.
Nhưng lúc này đây, nhìn vết thương dữ tợn chân thật kia, thấy Triệu Ngu cắn chặt răng, trêи trán chảy đầy mồ hôi, nghe bác sĩ nói: “Đã tiêm tối đa lượng thuốc giảm đau rồi, cố chịu thêm hai ngày nữa là được.”
Hứa Thừa Ngôn đột nhiên cảm thấy ngực mình như bị đâm một dao.
“Chỉ vì tiền mà đến cả mạng sống em cũng không cần sao? Bọn họ đến cuối cùng đã cho em bao nhiêu, mà khiến em phải bán mạng cho bọn họ như vậy?”
Ngửa đầu nhìn Hứa Thừa Ngôn tức muốn hộc máu ở mép giường, Triệu Ngu đột nhiên hơi nhếch miệng cười, nhìn anh trào phúng như cái cách anh nhìn cô lúc trước vậy.
Ánh mắt như thế, không hiểu sao lại làm lưng Hứa Thừa Ngôn như bị kim chích.