[ Tập đoàn Khoáng Thế Kỷ thông báo về việc đổi mới bộ phận Ban quản trị của công ty. ]
[ Bãi bỏ chức vụ thành viên Ban quản trị của ông Thương Sâm, bầu ông Thương Lục lên làm thành viên Ban quản trị, ông Thương Sâm sẽ không còn đảm nhiệm bất kỳ chức vụ nào trong công ty nữa. ]
Nhìn thấy nội dung mấu chốt từ thông báo trêи máy tính, Triệu Ngu không khỏi nhếch môi cười.
Mới về nước hơn một năm, Thương Lục đã thành công gia nhập Ban quản trị, chỉ với một động tác đã cướp lấy vị trí của anh cả Thương Sâm. Nhìn qua thì có thể nói, kế hoạch mà Thương Lục cẩn thận trù tính nhiều năm giờ cũng đã hoàn thành được bước đầu tiên.
Thật ra không phải vì Thương Lục như vậy sẽ càng có lợi trong việc trợ giúp cô mà Triệu Ngu chỉ đơn thuần cảm thấy vui vẻ cho anh từ tận đáy lòng.
Dù gì trêи đời này cũng không thể kiếm được người thứ hai nào có thể thấu hiểu được tâm tình của Thương Lục trong mấy năm qua như cô.
Mở điện thoại lên nhắn cho Thương Lục một câu: [ Chúc mừng. ] xong, khi cô đang muốn thoát ra khỏi WeChat thì lại nhận được tin nhắn, là Hứa Thừa Ngôn gửi tới: [ Đừng suy nghĩ nhiều. ]
Nếu nhìn qua, bốn chữ này dường như là đang an ủi người ta nhưng nếu kết hợp với tin nhắn bên trêи thì có thể nhìn ra được rõ ràng là ông chủ lớn họ Hứa kia là đang chế giễu cô theo thói quen.
Vừa rồi khi đang dọn dẹp lại căn nhà, nhìn thấy bộ trang sức mà Kỷ Tùy đưa, cô liền nhanh trí tìm kiếm trêи trang web chính thống của Lan Tỉ một hình ảnh sản phẩm bản limited rồi gửi cho Hứa Thừa Ngôn, còn kết hợp với câu: [ Tôi thích cái này, kim chủ có muốn mua không? ]
Mà lúc này Hứa Thừa Ngôn nhắn lại, quả nhiên không khác là mấy so với suy nghĩ của cô.
Triệu Ngu: [ Chưa từng gặp qua tổng tài bá đạo keo kiệt như vậy bao giờ. ]
Hứa Thừa Ngôn: [ Tiết Trạm thì không keo kiệt, một lần làm 30 vạn, hào phóng quá đi. ]
Rõ ràng là sợ mất mặt nên mới nhắm mắt ra giá gấp 10 lần để bao dưỡng cô, lúc này lại đem nó ra để khoe khoang bản thân mình.
Triệu Ngu cười một tiếng, tắt di động lười nhắn lại.
Chiều tối, nhắn cho Kỷ Tùy nói muốn tăng ca xong, cô ra ngoài nhìn trước ngó sau rồi đến biệt thự của Thương Lục.
Cái gọi là “cần một tháng mới có thể rời khỏi Hoa Xán” tất nhiên là để lừa Kỷ Tùy, trêи thực tế ngày cô đề nghị từ chức, Tiết Trạm cũng đã thả người, đây coi như là một lời giải thích cho Hứa Thừa Ngôn.
Dù sao Hứa Thừa Ngôn vốn dĩ bận rộn, cũng không phải lúc nào cũng muốn gặp cô. Huống hồ cô lại ra giá cao như vậy, cái tên quỷ keo kiệt kia cũng không muốn làm cô quá nhiều lần, cô hoàn toàn có thể qua lại giữa hai người đàn ông là Kỷ Tùy và Hứa Thừa Ngôn.
Kể cả việc cô đến gặp Thương Lục cũng chỉ là muốn xác nhận thương thế vụ tai nạn xe lần trước của anh một chút.
Lúc cô đến, Thương Lục vẫn chưa tan làm về nhà. Cô biết mật khẩu nên đến chỗ gần đó để mua đồ ăn, sau đó đến phòng bếp chăm chú chuẩn bị bữa tối cho anh, không khác gì 3 năm qua khi ở Mỹ.
Cô cũng đã suy nghĩ rồi. mấy hôm nay chắc chắn Thương Lục rất vất vả lại còn mệt mỏi, nhưng giây phút nhìn thấy anh, cô vẫn không nhịn được sửng sốt một chút.
Thương Lục bây giờ so với trong tưởng tượng của cô còn ốm yếu tiều tụy hơn, khí sắc hoàn toàn không giống với vẻ mà một người bình thường nên có.
“Đi rửa tay ăn cơm đi.” Nhìn người đàn ông mới bước vào nhà nửa buổi, cô cũng chỉ có thể nói được mấy chữ đó.
“Ừm.” Thương Lục cười cười, đến trước mặt cô ôm cô vào lòng một lát xong lúc này mới đi đến nhà vệ sinh.
Ngồi đối diện ăn cơm trong chốc lát, cô hỏi: “Vết thương đã lành chưa?”
“Cũng tạm, chỉ là nhìn qua nghiêm trọng mà thôi, thực chất đều là bị thương ngoài da.”
Đáp xong anh lại như lẽ đương nhiên nói cho cô tình huống trước mắt: “Ba anh đã không còn tin Thương Sâm nữa, Thương Sâm đã rớt đài, Thương Côn và Thương Tuần cũng sẽ ngã theo thôi.”
“Em biết.” Triệu Ngu gật đầu, dừng một chút lại ngẩng đầu nhìn anh: “Ở trêи mạng em thấy được video quay lại vụ tai nạn xe kia, thật sự là… quá nguy hiểm.”
“Không nguy hiểm sẽ không đạt được hiệu quả mong muốn, điểm mấu chốt của ba anh, chính là mạng người.”
Cho nên 4 năm trước 3 người anh em kia chỉ dám đánh gãy chân phải của anh, để anh thoi thóp sống dở chết dở nếm mọi đau khổ chứ không thật sự dám muốn mạng của anh. Mà trận tai nạn xe hiện tại thực sự là do Thương Tuần tuổi trẻ khí thịnh chắc chắn muốn mạng của anh đi.
Đến nỗi vì sao Thương Tuần lại làm ra cái loại chuyện ngu xuẩn như vậy, Triệu Ngu không cần nghĩ cũng đoán được. Nói chung cũng giống như vụ lén đổi nước chanh của cô và Vu Phỉ lần trước, hơn nữa còn bị Thương Lục âm thầm châm ngòi vài lần là đã thiếu kiên nhẫn.
Bốn anh em nhà họ Thương tranh đấu liên miên đã nhiều năm, mà ba người kia lại hợp lại đối phó Thương Lục vì Thương Lục ở bên ngoài là ưu tú nhất khiến cho bọn họ kiêng kị. Nhưng sau khi đánh bại được Thương Lục, ba người kia lại không khác là mấy, nội đấu không ngừng. Đáng tiếc là việc này không một ai biết, mặt ngoài họ vẫn là một thể như cũ.
Thương Sâm lòng dạ thâm sâu khó dò, cũng chỉ có thể ra tay từ Thương Tuần buộc anh ta đứng ngồi không yên, cũng tương tự để Thương Côn không được thông minh cho lắm chui vào bẫy rập, chứng thực chuyện ba anh em đã thông đồng với nhau trong chuyện mưu sát Thương Lục, kéo Thương Sâm xuống nước.
Nhưng những kế hoạch cần mạo hiểm đặt tính mạng vào chỗ chết như vậy chỉ có thể dùng trong tranh đấu nội bộ trong nhà. Triệu Ngu biết, điều thực sự làm Thương Lục có thể gia nhập vào Ban quản trị là do anh liều mạng cố gắng làm việc mấy năm nay.
Có vài người sinh ra đã tốt số, ngu ngốc đần độn như Thương Côn và Thương Tuần vẫn có thể nhậm chức cao trong công ty, muốn gió được gió muốn mưa được mưa.
Lại có vài người sinh ra đã xấu số, mối quan hệ máu mủ đậm hơn người dưng nước lã cũng chỉ có thể dùng để bảo vệ tính mạng. Mặc kệ anh có vì công ty mà lập được bao nhiêu công lao hiển hách thì chỉ cần người ta dùng vài ba câu để ly gián, vẫn có thể nói cách chức là cách chức. Dù anh bị chặt đứt chân cũng không được quan tâm bằng người khác chỉ bị cảm bình thường.
Thấy Thương Lục cúi đầu không nói một lời, Triệu Ngu nhẹ giọng nói: “Là bọn họ ép anh.”
Cho nên không cần vì huynh đệ tương tàn* mà áy náy, đây chỉ là hành vi tự vệ mà thôi. Huống hồ, những chuyện mà người đó làm lúc trước vốn đã không xứng với hai chữ “anh em”.
(*) Huynh đệ tương tàn: anh em một nhà, đồng bào một nước mà giết hại lẫn nhau.
Thương Lục cười cười, gắp thức ăn bỏ vào bát cô: “Đồ ăn em làm lúc nào cũng ngon thật đấy.”
Do anh quá mỏi mệt, Triệu Ngu vừa rửa bát xong thì anh đã dựa vào sofa ngủ mất.
Không có cách nào đưa anh lên giường, cô chỉ có thể lấy một cái chăn trong phòng đắp lên cho anh, cẩn thận nâng người anh lên để anh nằm thẳng xuống, kết quả vẫn là đánh thức anh.
Thấy anh mở mắt ra, Triệu Ngu nhỏ giọng nói: “Lên giường ngủ đi.”
Anh nhìn cô cười cười: “Em ngủ với anh đi.”
“Được.”
Đứng dậy từ trêи sofa, anh nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa rồi lúc này mới vô lực nằm xuống giường.
Triệu Ngu rửa mặt ở phòng tắm khác xong liền đi vào phòng, ngồi xuống mép giường, hai bàn tay rộng lớn liền ôm cô vào lòng, ôm chặt thật chặt.
Triệu Ngu điều chỉnh lại tư thế rồi cứ thế ngoan ngoãn vùi đầu vào trong ngực anh, kéo chăn lên để hai người cùng đắp.
Anh rất nhanh đã nhắm mắt lại, đầu chôn trong cần cổ cô, dán lên da thịt cô mà cọ tới cọ lui.
“Triệu Ngu.” Từ sau lưng cầm lấy tay cô, anh thấp giọng gọi tên cô và nói: “Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”