Ở trong lòng anh, Đường Hi là loại người như vậy?
Lăng Kiến Vi không còn lời nào để nói.
Vào cái tuổi mới biết yêu, anh căn bản còn không hiểu tình yêu là gì, anh chỉ biết ngay từ ánh mắt đầu tiên anh đã chú ý đến cô, cảm thấy tất cả về cô đều vô cùng tốt đẹp.
Khi đó, trong lòng anh căn bản không còn bất cứ suy nghĩ gì nữa, anh cũng không cảm thấy thân phận bạn gái Trang Diệp này của cô có gì khó tiếp nhận. Anh chỉ đơn thuần là thích nhìn cô cười, thích nghe cô nói chuyện, muốn mỗi ngày đều được ở bên cạnh cô.
Nhưng mà về sau, từ khi nào đã bắt đầu thay đổi?
Chắc hẳn là kể từ sau khi anh thấy được một màn không nên thấy kia, cũng hoặc là bắt đầu từ giấc mộng kỳ quái kia của anh.
Vào buổi sáng ngày hôm đó, anh bước ra khỏi nhà, đến thành phố nơi họ học đại học tìm Trang Diệp và Đường Hi —— bọn họ từ trước tới nay đều chưa từng biểu hiện không chào đón anh. Từ nhỏ đến lớn anh vẫn luôn đi cùng Trang Diệp, cũng chưa ý thức được việc Trang Diệp có bạn gái thì mình nên tránh đi.
Lăng Kiến Vi tới tiệm sách, tiệm sách chưa mở cửa, anh liền theo thói quen mà đi về hướng chung cư của Trang Diệp.
Từ lâu anh đã có chìa khóa chỗ đó, vì thế khi đến cũng rất tự nhiên mà mở cửa đi vào. Phòng khách không có ai, khi anh đang muốn cất giọng hỏi một chút bọn họ có ở đây không thì liền nghe được trong phòng bếp có một vài tiếng động sột soạt.
Đó là phòng bếp, cũng không phải là nơi mà người ngoài không thể đi vào, anh căn bản không nghĩ đến khả năng mình đi qua đó thì có gì không ổn. Chỉ là khi anh đứng trước cửa phòng bếp lại đột nhiên bị một màn bên trong làm cho cả kinh đến trừng lớn hai mắt, ngơ ngốc ngay tại chỗ.
Lăng Kiến Vi cho rằng Đường Hi nấu cơm, nhưng thật ra cô đang ngồi trêи bục bếp, áo đã bị cởi ra, váy bên dưới cũng bị vén lên trêи, toàn thân trêи dưới cũng chỉ có làn váy bên hông che đậy một phần rất nhỏ trêи cơ thể, còn lại tất cả các chỗ khác đều trần trụi hiện ra trước mắt anh.
Đây chính là lần đầu tiên anh nhìn thấy phụ nữ lõa thể, đôi phong nhũ, eo thon, cặp chân dài, đặc biệt là… Đầu Trang Diệp còn đang chôn vào giữa hai chân cô.
Lăng Kiến Vi từ nhỏ đã là một học sinh xuất sắc, môn sinh học cũng học vô cùng nghiêm túc, chẳng qua anh chưa bao giờ gặp qua loại cảnh tượng này, thậm chí còn chưa xem qua hình ảnh và video, nhưng dù vậy anh cũng rất rõ ràng bọn họ đang làm cái gì.
Chỉ là hình ảnh thấy tận mắt như vậy, lực đánh vào vẫn quá mức to lớn.
Chờ khi anh phản ứng lại, lý trí đã giành trước nói cho anh biết, anh hẳn là phải nên nhanh chóng rời đi, nhưng hai chân anh lại như không nghe theo, vẫn đứng yên không động đậy.
Hai người ở bên trong vô cùng nhập tâm nên căn bản không phát hiện bên ngoài có người, mà anh cũng vẫn ngơ ngác đứng ở đó, gần gũi nhìn cảnh tượng mà trước nay anh chưa từng thấy qua. Đường Hi lúc này thật xa lạ so với ngày thường, nhưng cô lại càng thêm hấp dẫn ánh mắt anh.
Đôi tay cô chống trêи bục bếp, hai đùi đặt trêи vai Trang Diệp, từng chút từng chút mà dao động, toàn bộ cơ thể không nhịn được mà run rẩy, đặc biệt hai luồng nhũ thịt trước ngực càng lay động đến đáng chú ý, sắc mặt Đường Hi ửng hồng, hai mắt nhắm nghiền, bộ dạng tựa thống khổ lại giống như vui thích.
“Thoải mái không?”
Giọng Trang Diệp vang lên khàn khàn, Lăng Kiến Vi chấn động toàn thân, sợ tới mức lập tức nấp qua bên cạnh, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Ngay cả chính anh cũng không biết, nhịp tim và hô hấp đã sớm gia tốc của anh đến tột cùng là bởi vì chột dạ do phá hoại việc riêng tư của người khác hay bởi vì nguyên nhân nào khác.
Chỉ là chờ đến khi anh bình phục một chút thì mới phát hiện, giữa háng mình đã nổi lên phản ứng nào đó. Giống như phản ứng mắc cỡ mà đôi lúc sáng sớm anh hay có, nhưng lần này dường như có chút không giống trước kia.
“Ưm… Nhẹ chút… Thật thoải mái…”
Anh nghe được giọng của Đường Hi, còn dịu dàng mê hoặc hơn so với thanh âm nói chuyện thường ngày. Ngữ điệu kia tựa như mang theo móng vuốt, nhẹ nhàng cào vào trong lòng anh, khiến anh cảm thấy lòng ngực đều ngứa ngáy, hạ thể phản ứng dị thường cũng càng thêm mãnh liệt.
“Mỗi lần luôn ướt như vậy, anh đều uống không hết, sao em có thể chảy nhiều nước như thế chứ?”
Rõ ràng chơi cùng nhau từ nhỏ cho đến lớn, cũng ngẫu nhiên nghe qua Trang Diệp nói một vài câu thô tục, nhưng Lăng Kiến Vi vẫn cảm thấy Trang Diệp lúc này như đã thay đổi thành một người khác. Chỉ là khi nghe thấy câu này cũng đã đủ để anh mặt đỏ tai hồng, đầy mặt không thể tin nổi.
“A… Đừng… Đừng ɭϊếʍ nữa… Huhu… Sắp… Tới rồi…”
Mặc dù đã không nhìn thấy tình cảnh bên trong nữa nhưng nghe Đường Hi kịch liệt thở dốc và rêи rỉ đứt quãng khiến trước mắt anh vẫn không ngừng hiện ra một màn vừa mới bắt gặp. иɦũ ɦσα của cô, chân của cô, còn có đầu Trang Diệp nằm ở giữa hai chân cô.
Thậm chí anh đã từng căn cứ vào kiến thức sinh lý có được để tưởng tượng ra nơi nào đó mà anh chưa từng thấy qua, hiện tại môi lưỡi của Trang Diệp chính đang đụng vào nơi đó của cô…
Ngày đó, anh cũng không biết anh làm thế nào để rời khỏi chung cư, chỉ biết là khi anh lặng lẽ lui ra phía cửa vẫn không nhịn được mà trộm liếc vào bên trong một cái.
Trang Diệp đã ngẩng đầu lên từ giữa hai chân Đường Hi rồi vừa hôn môi cô và vừa thẳng lưng thọc vào rút ra ở giữa hai chân cô. иɦũ ɦσα cô bị Trang Diệp gắt gao nắm trong tay, đè ép đến thay đổi hình dáng, sau đó Trang Diệp lại cúi đầu, ngậm đỉnh иɦũ ɦσα run rẩy vào trong miệng, hút đến phát ra tiếng tấm tắc.
Mà âm thanh của cô mặc dù mang theo tiếng khóc nức nở nhưng Lăng Kiến Vi lại có thể phán đoán ra được cô hẳn là cực kỳ vui thích.
Ngày đó, anh từ trong số ít lời nói thô tục kia lại nhận thức một Trang Diệp khác.
Ngày đó, cơ thể phụ nữ căng mọng mê người kia, những tiếng rêи rỉ nũng nịu kia, đột nhiên thấm đầy trong lòng anh, làm sao cũng không vứt đi được.
Mà cũng chính đêm hôm đó, những chuyện ban ngày phát sinh lại một lần nữa xuất hiện nguyên trạng ở trong giấc mơ của anh. Chỉ là trong mơ, người vùi đầu vào giữa hai chân cô, người ôm cô và không ngừng thọc vào rút ra đều không phải là Trang Diệp, mà biến thành anh.
Kể từ sau ngày hôm đó, khi lại đối mặt với Đường Hi, anh đã không bao giờ còn thản nhiên như trước được nữa.
Tuy rằng lúc trước nói chuyện với cô anh cũng sẽ khẩn trương, cũng sẽ đỏ mặt và nói lắp, nhưng đó chỉ là phản ứng tự nhiên của thân thể anh, anh cũng không cảm thấy có bao nhiêu chột dạ.
Nhưng kể từ ngày đó về sau, anh ngay cả dũng khí đón nhận ánh mắt của cô cũng không có.
Càng cảm thấy thẹn hơn chính là, hình ảnh kiều diễm hôm đó, mỗi ngày sau này đều sẽ xuất hiện ở trong giấc mơ của anh. Anh cũng không còn chỉ nổi lên phản ứng sinh lý khi ở trong mơ nữa, mà rất nhiều lúc, dù là ở nơi chỗ đông người, chỉ cần nghĩ đến cô, anh đều sẽ không thể hiểu được mà nhớ tới ngày hôm đó để rồi không tự chủ được mà cứng lên.
Lăng Kiến Vi vì thế nên ảo não không thôi, anh cảm thấy cực kỳ mắc cỡ, chuyện này không thầy dạy cũng hiểu, học xong vừa nghĩ đến cô lại vừa tự mình giải quyết ɖu͙ƈ vọng.
Anh căm hận bản thân anh vô sỉ và xấu xa, rồi lại lần lượt không khống chế được mà chìm đắm trong đó.
Anh cảm thấy thẹn với Đường Hi, cũng thẹn với Trang Diệp, nhưng anh cũng càng tinh tường cảm giác được, thân phận bạn gái của Trang Diệp này, làm anh càng khó có thể chấp nhận được.
Lăng Kiến Vi thật hâm mộ Trang Diệp, hâm mộ cậu ấy có thể có được những thứ tốt đẹp của Đường Hi.
Một bên hâm mộ, một bên lại không nhịn được mà ghen tị.
Trong lòng anh vô cùng rõ ràng, Đường Hi thuộc về Trang Diệp, trong mắt hay trong lòng cô đều chỉ có một người là Trang Diệp. Ánh mắt của cô dành cho anh và Trang Diệp rõ ràng không hề giống nhau.
Nhưng như vậy thì sao?
Anh vẫn như lúc trước, mọi lúc mọi nơi muốn nhìn thấy cô, nụ cười của cô, âm thanh của cô, tất cả của cô, ở trong lòng anh đều không gì sánh bằng.
Tuy rằng xa xôi nhưng vẫn hoàn mỹ vô khuyết.