Quy Lai (Trở Về)

Chương 120: Dây dưa



Nhà họ Tiết ít con cháu nên nhà cũ rộng lớn thường xuyên trống vắng bóng người, ngoại trừ một tài xế, hai bảo mẫu thì cũng không có ai ở lại chăm sóc ông nội Tiết.

Đúng lúc hôm nay là thứ bảy, mới sáng sớm mà Tiết Trạm đã bị ông già ở nhà gọi về, nghiêm khắc răn dạy một trận.

“Bận bận bận, một đám người ai cũng bận, kể cả về nhà ăn bữa cơm cũng không có thời gian, sao trong công ty không thấy ai bận rộn như mấy đứa?”

Tiết Trạm lười nhác dựa vào sofa, vì tối qua ngủ không ngon nên hiện tại cũng không có tinh thần mấy. Ông già cứ thường xuyên lặp đi lặp lại mấy lời này, anh nghe đến mức lỗ tai cũng mọc kén, lúc này càng không có ý định phản bác.

Thấy dáng vẻ này của anh, ông nội Tiết thậm chí càng thêm tức giận: “Tối hôm qua lại đi lêu lỏng ở đâu hả? Ta đã hỏi qua Cố Thư Dương rồi, con căn bản không cần tăng ca, lớn còn như vậy thì làm sao dạy được nhỏ hả? Đã bao lâu rồi tên nhóc Tiết Tử Ngang chưa đến thăm ta? Ta nghe lão Trương nói nó ngày nào cũng cùng với đám bạn ra ngoài uống rượu, tên nhóc đó cho rằng mình có gia tài bạc triệu thì có thể ngồi không hưởng thụ mà không sợ miệng ăn núi lở*?”

(*) Miệng ăn núi lở: chỉ ăn mà không làm thì có bao nhiêu cũng sẽ hết.

Tiết Trạm thờ ơ nhìn ông một cái: “Thằng bé đã 26, đã là một người trưởng thành rồi, không cần con phải dạy dỗ, có gì thì ba tự nói với nó đi.”

“Chẳng phải là ngay cả cái bóng của nó ta cũng không thấy hay sao?” Ông nội Tiết tức giận đến nỗi phải dùng gậy chống lưng đánh anh, lại như nghĩ tới cái gì mà lắc đầu thở dài: “Đứa nhỏ Tử Ngang này, cũng thật là đáng thương, anh trai của con ra đi quá sớm, ta lại đến tuổi sắp phải xuống mồ, cũng chỉ có thể dựa vào con chiếu cố thằng bé thật tốt.”

Tiết Trạm cũng không quá thích khi nhắc đến vấn đề này nên vẫn duy trì trầm mặc.

Ông vẫn tiếp tục nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với thằng bé vậy? Thất tình liền biến thành như vậy, tôi nhớ hồi học đại học nó cũng không sa sút đến như vậy, vì sao mà càng lớn lại càng không chịu được chút thất bại vậy? Nó có phải thực sự thích cô bé Triệu Ngu kia không?”

Nghe thấy cái tên này, Tiết Trạm không khỏi nhăn mày, nhưng vẫn không hé răng như cũ.

“Cô bé đó ta nhìn cũng thấy không tệ, lớn lên xinh đẹp, tình tình lại tốt, mới nhìn liền biết khôn khéo, thích hợp làm mẹ hiền vợ đảm, tuy rằng xuất thân có hơi kém, nhưng nếu Tử Ngang thích, cưới con bé vào cửa cũng không phải không được. Lúc trước không phải ta bảo con giúp thằng bé sao, hoặc là hoàn toàn chặt đứt toàn bộ ý định này của nó, hoặc là giúp hai đứa nó ở bên nhau, vì sao đến bây giờ vẫn chưa có kết quả?”

Tiết Trạm xoa xoa mi tâm, đứng dậy lên lầu: “Con đi ngủ một lát.”

“Nhìn bộ dáng này của con đi, cuối tuần mà cứ ở nhà suốt, tuổi con cũng đã lớn rồi, đừng học người trẻ tuổi sống về đêm, cần phải bảo vệ sức khỏe mình một chút, bằng không lại giống như anh hai của con, tuổi còn trẻ mà đã…”

Cái đề tài này ông cũng không muốn tiếp tục nữa, lại đổi đối tượng để nhắc nhở: “Sao gần đây Lưu Linh cũng bận rộn như vậy? Gọi cho nó vài cuộc điện thoại mà cũng không về, là không để ông già này vào trong mắt hay sao?”

Tiết Trạm đã bước một chân lên bậc cầu thang lại đột nhiên quay đầu nhìn ông: “Ba, lúc trước ba biết anh hai sẽ ra tay đánh đập chị dâu, vì sao ba không ngăn cản?”

Ông nội Tiết bị hỏi thì ngây ra một chút, dừng lại vài giây mới nói: “Ta có ngăn cản mà?”

Tiết Trạm cười khẩy: “Thuận miệng nói hai câu cũng tính? Con trai của ba là bảo bối, con gái người khác gả đến thì không đáng giá một đồng sao, gả vào nhà họ Tiết của chúng ta nên xứng đáng bị đối xử như vậy?”

Ông nội Tiết “xoạt” một tiếng đứng dậy, mặt đầy tức giận: “Con hôm nay bị làm sao vậy? Tính tình quái gở? Nóng trong người thì tự mình dập lửa đi.”

Tiết Trạm xoay người, tiếp tục bước lên lâu.

Nếu ba kịp lấy thân phận trưởng bối ngăn chặn mọi chuyện thì có lẽ năm đó cũng không xảy ra chuyện gì với một thiếu niên 18 tuổi như anh, càng không phát sinh một đống chuyện phía sau, làm anh vẫn luôn áy náy với người đã khuất, vĩnh viễn nợ Tiết Tử Ngang.

Thậm chí, nếu không phải bởi vì Tiết Tử Ngang bị người khác nhục mạ vì bố mất sớm thì anh cũng đã không rảnh đến nỗi tới hộp đêm quản chuyện, càng không vô tình phát hiện đoạn video kia và phát hiện bộ mặt thật của cô gái đó.

Lên tầng hai, anh lại đột nhiên lắc đầu —— vì sự logic buồn cười của mình hồi nãy.

Đối với kẻ lừa đảo tâm cơ khó lường đó, anh phải không chút lưu tình mà vạch trần bộ mặt thật của cô mới đúng, vì sao lại còn buồn cười đến mức xuất hiện ý nghĩ cứ để cô ta vĩnh viễn lừa mình?

Kéo mở cổ áo, Tiết Trạm bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, chuẩn bị để đầu óc mình trống rỗng, ngủ một giấc thật ngon.

Đến tầng ba, nhìn hành lang trống rỗng, trước mặt lại không tự chủ mà hiện ra tình cảnh 4 tháng trước.

Đêm đó, cô khóc lê hoa đái vũ*, nhìn thấy mà thương, cũng là lần đầu tiên, anh động lòng trắc ẩn.

(*) Lê hoa đái vũ: nước mưa dính trêи cành hoa lê; dùng để tả vẻ kiều diễm của người con gái khi khóc.

Chỉ là không ngờ rằng mọi thứ đều là giả. Anh tự xưng là có thể nhìn rõ lòng người nhưng vẫn bị người khác lừa như một tên ngốc.

Đẩy cửa phòng ra, ngồi xuống ghế, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, anh đột nhiên nghĩ tới mấy ngày ở Ngô Thành.

Khu mộ chìm đắm trong cơn mưa, cô khóc đến mức cả người vô lực, cô dùng một gói thuốc lá để hóa giải nỗi thống khổ của mình, cô mỗi ngày đều treo một nụ cười trước mặt cha mẹ nuôi, còn có lúc trước ở công ty cô khóc đến ngất đi…

Những việc đó, cô đều đã tính toán kĩ lưỡng rồi sao?

Nhưng mộ phần là thật, nguồn gốc cái tên Triệu Ngu này là thật, gia đình cha mẹ nuôi là thật, sự đau khổ của cô, cũng là thật.

Cô rốt cuộc là người như thế nào? Làm người khác thương xót, cũng làm người khác hận thấu xương.

Hạt mưa đập vào cửa sổ, vang lên tiếng lộp bộp lộp bộp, Tiết Trạm bực bội đóng cửa sổ lại rồi vào phòng tắm rửa.

Mới vừa cởi áo sơ mi, di động liền đổ chuông, nhìn thông báo hiện lên, anh không khỏi có chút ngạc nhiên.

Là mẹ nuôi.

Đây là lúc còn ở Ngô Thành, nếu anh để “chú dì” ở trong danh bạ thì khá dễ nhầm lẫn, nên thuận tiện để cái xưng hô này.

Học theo Triệu Ngu xưng hô như vậy.

Do dự trong chốc lát, anh vẫn quyết định nhận điện thọai: “Dì à.”

“Tiết Trạm à, Hi Hi có ở cùng con không?”

Mi mắt không báo trước mà giật một cái, Tiết Trạm nắm chặt di động hỏi: “Sao vậy dì?”

“Tối hôm qua dì gọi video cho nó mà không ai nghe, dì nghĩ là nó đang bận tăng ca hoặc là ngủ sớm, chỉ để lại lời nhắn cho con bé. Nhưng đến hôm nay nó vẫn chưa trả lời lại, dì lại gọi cho nó, vẫn không ai bắt máy, dì lo không biết có phải nó gặp chuyện gì rồi hay không.”

Nhớ đến cảnh chia tay ngày hôm qua, Tiết Trạm xuất thần vài giây rồi mới cười an ủi: “Dì đừng lo quá, tối hôm qua cô ấy ra ngoài đi chơi với bạn đến khuya, chắc là giờ vẫn chưa dậy. Chờ cô ấy tỉnh lại rồi sẽ gọi cho dì. Dì yên tâm đi, cô ấy ở cùng với đám bạn đàng hoàng, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Cúp điện thoại, Tiết Trạm lại ngẩn người chốc lát, mới tiếp tục cởi quần.

Một cô gái mưu mô như vậy, nội tâm chắc chắn phải mạnh mẽ hơn người bình thường nhiều, cô thì có thể xảy ra chuyện gì chứ?

Nước ấm từ trêи đầu chảy xuống, anh lấy tay vuốt mặt, xuyên qua làn khói mỏng trước mắt tựa hồ lại thấy được cảnh tượng trong khách sạn ở Ngô Thành kia, cô vừa gợi cảm mê người, cũng đang ở bờ vực sụp đổ.

Nước vẫn ào ào chảy xuống, nghe tiếng sấm ầm ầm bên ngoài mơ hồ truyền đến, Tiết Trạm ngẩn người hồi lâu, cuối cùng lấy khăn lông lau qua loa thân mình, sau đó mặc quần áo vào rồi vội vã xuống lầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv