Triệu Ngu vẫn luôn hiểu đạo lý “hay đi bên sông, nào có không ướt giày” , đặc biệt là từ lần trước gặp Trang Diệp ở trung tâm thương mại, cô càng ít xuất hiện ở nơi công cộng, tận lực tránh tiếp xúc với người khác, không ngờ rằng mình cẩn thận đến vậy rồi mà vẫn có thể gặp Hứa Thừa Hòa.
(*) Hay đi bên sông, nào có không ướt giày: Đại loại như câu “đi đêm có ngày gặp ma” bên mình vậy.
Theo bản năng, cô nhìn về hướng căn phòng của Tiết Tử Ngang một cái, thấy hành lang bên kia không có một bóng người, cô mới lấy lại bình tĩnh, nghi hoặc hỏi: “Anh là?”
“Sao vậy? Không quen tôi?” Vẻ mặt Hứa Thừa Hòa ngả ngớn: “Nhưng tôi lại nhớ rõ chị nha, nếu không phải thấy chị là người phụ nữ của anh hai thì tôi đã sớm…”
Nói đến đây, hắn ta lại đột nhiên không có ý tốt mà cười cười: “Đằng nào thì anh hai cũng không thiếu một người phụ nữ như chị, hay là chị cặp với tôi đi?”
Triệu Ngu lạnh lùng mà trừng mắt liếc hắn một cái rồi đứng dậy đi hướng toilet.
Hứa Thừa Hòa cười hì hì chặn cô lại: “Không nỡ buông tay anh hai của tôi? Anh ấy thì có cái gì tốt chứ? Lớn tuổi này, cũng không biết trêи giường còn được không, lại có một vị hôn thê hung dữ, chờ anh ấy kết hôn rồi chị không còn đường ra đâu.”
“Anh ấy ở trêи giường có được hay không, chẳng phải anh tự hỏi anh ấy thì sẽ biết sao?” Triệu Ngu cười cười giơ điện thoại lên, cho hắn ta thấy được màn hình cuộc gọi: “Muốn nghe câu trả lời của anh ấy không?”
Nhìn ba chữ “Hứa Thừa Ngôn” trêи màn hình, sắc mặt Hứa Thừa Hòa biến đổi: “Cô…”
Triệu Ngu tươi cười đầy mặt, đưa điện thoại đến bên tai Hứa Thừa Hòa: “Anh tự nghe đi.”
Cũng không biết Hứa Thừa Ngôn nói với Hứa Thừa Hòa cái gì, khả năng rất lớn là răn dạy hắn ta một trận. Hắn ta nghe xong vẻ mặt nóng nảy, căm giận trừng mắt nhìn Triệu Ngu một cái rồi đi về hướng thang máy.
Triệu Ngu thở ra một hơi, nhìn về phía phòng bao một lần nữa rồi lại nghe điện thoại: “Hứa tổng để bụng chuyện cùng em họ dùng chung một người phụ nữ sao?”
Nghe được Hứa Thừa Ngôn ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng, cô lại cười: “Vậy làm phiền Hứa tổng tự mình giải quyết, tôi chỉ sợ sau này không cẩn thận gặp lại, vị Hứa thiếu gia đó lại bám lấy tôi.”
Hứa Thừa Ngôn hỏi: “Cô đang ở đâu? Vì sao gặp được nó?”
“Tôi hình như không có trách nhiệm phải báo cáo hành tung của mình cho Hứa tổng biết nha.” Nói xong, Triệu Ngu dứt khoát cúp điện thoại, thuận tay kéo số của Hứa Thừa Ngôn vào danh sách đen, miễn để cho anh không gọi đến quấy nhiễu.
Hai chú cháu nói chuyện khá lâu, Triệu Ngu đợi một lúc ở bên ngoài mới thấy Tiết Trạm đi về phía cô, nhưng sau lưng anh không có ai, Tiết Tử Ngang vẫn không đi cùng.
“Đi thôi.” Anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Triệu Ngu một cái: “Nó sẽ tự về.”
Triệu Ngu theo sau lưng anh mới bước được hai bước đã ngoái đầu lại nhìn, anh đột nhiên cười cười, hỏi: “Vẫn quan tâm thằng bé sao?”
Triệu Ngu lắc đầu, trầm mặc không nói.
Mấy ngày sau đó, Tiết Tử Ngang vẫn không tới công ty, cũng không biết có phải vẫn đang mượn rượu mua vui không.
Tâm tình Tiết Trạm ngược lại tốt hơn nhiều, tuy rằng quan hệ với Triệu Ngu vẫn mờ ám không rõ ràng như vậy nhưng Triệu Ngu cảm thấy, quan hệ của bọn họ có chút thay đổi, ít nhất anh không còn cố tình xa lánh cô.
Thứ năm này, Tiết Trạm phải đi công tác, mang theo Cố Thư Dương.
Trước khi đi, anh gọi Triệu Ngu vào phòng làm việc, hỏi: “Tôi không mang em đi, em có ý kiến gì không?”
Triệu Ngu ngược lại bị anh hỏi có chút ngẩn người, rồi liên tục lắc đầu: “Năng lực của tôi chưa chắc bằng trợ lý Cố.”
Tiết Trạm cười cười, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Lần này cần Cố Thư Dương đi cùng tôi, lần sau đi công tác sẽ mang em theo.”
Giằng co lâu như vậy, quan hệ của hai người mới xem như có chút tiến triển, Triệu Ngu rốt cuộc cũng nhẹ thở ra ở trong lòng.
Chiều thứ sáu, Vương Kỷ mệt đến nỗi không còn sức lực nhìn đống công việc được giao mà không ngừng oán thán: “Hầu như lần nào ông chủ đi công tác thì lượng công việc cũng tăng lên, thật đúng là hận muốn chết.”
Nhìn cô ấy bởi vì đau bụng kinh mà mặt tái nhợt, Triệu Ngu nói: “Để tôi giúp cô.”
“Không phải cô còn viết hai bản báo cáo nữa sao? Đó là việc phó chủ tịch Tiết cố ý giao phó, tôi không muốn làm mất thời gian của cô.”
“Thứ hai tuần sau mới nộp, mai viết cũng được.” Triệu Ngu nhìn qua lịch trình công việc của Vương Kỷ: “Nhiều vậy sao?”
Vương Kỷ gật đầu: “Làm thư ký chẳng phải là cần lo toan hết kể cả những việc nhỏ nhặt sao?”
Triệu Ngu lấy đường đỏ* trong ngăn kéo ra đưa cho cô bạn: “Chăm sóc tốt bản thân đi, hôm nay tôi làm thư ký đi.”
(*) Đường đỏ: giúp điều hòa kinh nguyệt, làm mờ các vết nám, tàn nhang, làm mịn, trắng da, hạn chế được dấu hiệu lão hóa, giúp vùng da tối màu do nắng được phục hồi một cách nhanh chóng.
Việc Vương Kỷ phải làm đều là vài chuyện vặt vãnh, cũng không có gì khó đối với Triệu Ngu, chẳng qua có một việc, đó là đưa tài liệu đến Công ty Khoa học – Kỹ thuật Y Trình.
Phản ứng đầu tiên của Triệu Ngu là tránh mặt, dù sao đó cũng là công ty của Hứa Thừa Ngôn, lỡ như Trang Diệp hoặc Trang Diệc Tình đột nhiên xuất hiện ở đó thì sao?
Nhưng nhìn bộ dáng đáng thương đang nằm gục ra bàn của Vương Kỷ, cô lại có chút không đành lòng, chỉ có thể thử thăm dò Kỷ Tùy một chút, hỏi tình huống bên đó của anh.
—— Ngẫu nhiên bộc lộ chút giận dỗi, giả vờ ghen tuông với cô gái khác, Kỷ Tùy liền lập tức tự chứng minh mình trong sạch. Anh không chỉ nói rõ ràng rành mạch anh đang làm gì, còn nói rõ ngọn nguồn hành tung của Trang Diệc Tình cho cô nghe, theo sự dẫn dắt của Triệu Ngu nhân tiện nói luôn chuyện của Trang Diệp.
Xác nhận hai chị em bọn họ không có ở Đông Hải, Triệu Ngu rốt cuộc cũng yên tâm đi giao tài liệu, nhưng vì lý do an toàn, cô vẫn giả vờ như bị cảm, đeo khẩu trang.
Tài liệu cũng không phải là đưa cho Hứa Thừa Ngôn, cô cũng không cần gặp anh. Nhưng còn chưa tới Y Trình, cô đã nhận được điện thoại của Vương Kỷ, nói bên Y Trình đã đổi ý, bảo cô đưa tài liệu trực tiếp cho Hứa Thừa Ngôn.
Trong nháy mắt, Triệu Ngu cảm thấy có chỗ nào không ổn lắm nhưng cũng chỉ là một ý niệm mơ hồ chợt lóe qua mà thôi. Cô vẫn nghiêm túc lái xe, không định suy nghĩ nhiều.
Hứa Thừa Ngôn thấy cô cũng không giật mình, ngược lại tỏ vẻ hiểu rõ: “Gấp đến mức không chờ nổi mà muốn gặp tôi rồi?”
Nhìn dáng vẻ tự luyến của anh, Triệu Ngu cười ha ha: “Chẳng lẽ không phải Hứa tổng mới là người chịu không được mà muốn gặp tôi hay sao? Bằng không tài liệu rõ ràng là đưa cho phó tổng, sao lại đổi thành đưa đến nơi của Hứa tổng rồi?”
Hứa Thừa Ngôn cười cười tiếp nhận tài liệu trong tay cô, ánh mắt không kiêng dè mà đánh giá thân hình hoàn hảo dưới bộ đồ công sở của Triệu Ngu, sau đó vừa lòng gật đầu.
Hiểu được ánh mắt của anh, Triệu Ngu cố ý cung cung kính kính cúi chào: “Tài liệu đã được giao đến, Hứa tổng cứ từ từ xem, tôi đi trước.”
Mới quay người đi được hai bước, một cánh tay rắn chắc có lực đã kéo cô trở lại, cô thuận thế ngã vào lòng anh, Triệu Ngu ngửa đầu vô tội nhìn anh: “Hứa tổng muốn làm gì vậy? Đang ở văn phòng đó.”
“Làm ở văn phòng không phải cô càng thích sao?” Hứa Thừa Ngôn một tay để cô dựa vào bàn làm việc, đôi mắt khóa chặt trêи người cô, bàn tay thong thả cởi nút thắt trêи âu phục ra.
Triệu Ngu tựa vào phía sau, lười biếng dựa vào trêи bàn làm việc, nhìn anh trong tư thế nhàn nhã: “Kính tôi tặng cho anh đâu? Không phải vứt đi rồi đó chứ?”
Hứa Thừa Ngôn hất cằm về phía bàn làm việc: “Ngăn kéo thứ hai.”
Triệu Ngu xoay người nằm bò ra bàn, chậm rãi kéo ngăn ra tìm kiếm bên trong: “Ở đâu? Tôi không tìm thấy.”
Thấy cái ʍôиɠ kiều nộn bị che lấp dưới làn váy hướng thẳng về mặt mình, vòng eo mảnh khảnh vặn vẹo đến mê người, Hứa Thừa Ngôn ném áo khoác âu phục xuống đất, trực tiếp ức hϊế͙p͙ người dưới thân, hung hăng nắm lấy hai bờ ʍôиɠ no đủ.
Triệu Ngu rêи rỉ ra tiếng, quay đầu ủy khuất nhìn: “Người ta chỉ là tới đưa tài liệu, Hứa tổng sao lại làm ra chuyện không bằng cầm thú này?”
“ɖâʍ đãng.” Mắt nhìn thấy cô cố ý lộ ra khe ngực sâu thẳm ở trước mặt mình, Hứa Thừa Ngôn kéo cô qua, đoạt lấy mắt kính gọng vàng trong tay cô rồi lấy gọng kính chậm rãi kéo cổ áo cô xuống.