Hậu quả của việc tuyên ɖâʍ giữa ban ngày tất nhiên là Triệu Ngu không thể đi làm mà trực tiếp xin nghỉ phép.
Bởi vì hôm qua tạm thời nói không ghé qua chỗ của Kỷ Tùy, thế là Kỷ Tùy cho rằng chuyện của Trang Như Vân đã làm cô tức giận, vậy nên anh tự mình đi giải thích rồi xin lỗi cô, cô chỉ có thể nói không sao cả, hôm nay sau khi tan tầm sẽ tới tìm anh.
Chỉ là không ngờ rằng còn chưa đến thời gian tan tầm, cô vẫn đang ở biệt thự của Thương Lục thì Hạ Nam đã gọi điện thoại cho cô.
“Chị Triệu Ngu, Tiết tổng có ở chỗ chị không?”
“Tiết Tử Ngang á?”
Nghe rõ Hạ Nam hỏi Tiết tổng chứ không phải Phó chủ tịch Tiết, nhưng Triệu Ngu vẫn không nhịn được xác nhận lại lần nữa với Hạ Nam.
Dù sao cô và Tiết Tử Ngang hiện tại không còn dính líu gì đến nhau nữa, anh cũng không còn quấn lấy cô, Hạ Nam muốn tìm người thì cũng không nên tìm ở chỗ cô chứ.
“Dạ, Phó chủ tịch Tiết bảo em coi chừng anh ấy, nhưng em… Em căn bản là không trông được mà, hiện tại cũng không biết anh ấy chạy đi đâu rồi, em nên nói như thế nào với Phó chủ tịch Tiết đây?”
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Hạ Nam dùng giọng điệu nghi hoặc nói: “Chắc không phải là chị… Không biết chuyện hôm nay đó chứ? Chị không đi làm, bọn họ lại đúng lúc… Em tưởng chị biết rồi.”
Trực giác nói với cô đã xảy ra chuyện lớn, Triệu Ngu không khỏi nhăn chặt mày: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hạ Nam nhỏ giọng: “Thực ra em cũng không rõ lắm, giữa trưa hôm nay bọn em đều xuống lầu ăn cơm, không thấy rõ toàn bộ, nhưng mà… Tiết tổng đã lao vào văn phòng của phó chủ tịch Tiết và đánh anh ấy (TT).”
“Có nghiêm trọng không?”
“Có chút nghiêm trọng, Phó chủ tịch Tiết bị thương ở tay, chảy rất nhiều máu, bây giờ đang ở bệnh viện truyền dịch, cũng không rõ tại sao Tiết tổng lại ra tay tàn nhẫn như vậy, kể cả Lưu tổng ở đó cũng không ngăn được.”
Nói đến đây, Hạ Nam có chút do dự cùng cẩn thận: “Bọn họ nói… Bọn họ nói là vì chị, chị Triệu Ngu chị đừng tức giận nha, em cũng chỉ là nghe họ nói bừa.”
Triệu Ngu lại chú ý tới câu trọng điểm “Lưu tổng ở đó”, Tiết Tử Ngang và Tiết Trạm nếu thật sự đánh nhau vì cô thì cần gì phải chờ đến bây giờ. Nhưng mối quan hệ không rõ ràng giữa Lưu Linh và Tiết Trạm đó cũng đủ để cho Tiết Tử Ngang bùng nổ.
Chờ cô cúp điện thoại, Thương Lục mới hỏi: “Có việc gì gấp sao?”
Triệu Ngu cũng không tiện nói nhiều, chỉ gật đầu: “Tôi phải đến bệnh viện một chuyến.”
Nhận thấy ánh mắt sáng rực của anh, cô giải thích: “Tiết Trạm ở bệnh viện, tôi cần đến xem anh ta.”
Thương Lục không nói gì nữa, chỉ lấy áo khoác trêи sofa rồi đưa cho cô.
Đột nhiên có biến cố như vậy, Triệu Ngu không thể đến chỗ của Kỷ Tùy được, cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho anh, lại như nghĩ tới cái gì mà mở camera theo dõi ở nhà cô ra, quả nhiên thấy Tiết Tử Ngang đang ở trước căn hộ của cô.
Chờ đến lúc cô chạy về thì đã qua một tiếng, mưa bên ngoài vẫn chưa ngớt, thời tiết se se lạnh. Cô mặc áo khoác còn Tiết Tử Ngang chỉ mặc áo sơ mi mỏng tang đã ướt một nửa, anh ôm gối cuộn tròn ở cửa như trẻ con không nhà để về.
Nghe được tiếng động, anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn cô không nói nửa lời, hai mắt ửng đỏ.
Triệu Ngu mở cửa, nhàn nhạt nói: “Vào đi.”
Tiết Tử Ngang theo cô vào nhà, bởi vì ngồi lâu làm chân anh hơi tê, mới bước hai bước đã có chút loạng choạng, kết hợp với cái quần tây nhăn nhúm dính tro bụi kia, nhìn qua không biết có bao nhiêu chật vật.
Ngồi xuống sofa, Triệu Ngu đưa cho anh cốc nước: “Tôi biết chuyện xảy ra ở công ty rồi.”
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cô, Tiết Tử Ngang bỗng nhiên bật cười: “Sao? Xót cho chú ấy? Vậy thì em càng thêm hận tôi nhỉ?”
Triệu Ngu không nói gì, đặt cốc nước trêи bàn, xoay người vào phòng ngủ tìm quần áo cho anh.
Giọng nói Tiết Tử Ngang từ sau lưng truyền đến: “Em thật lòng yêu chú ấy?”
Triệu Ngu không đáp, coi như là thừa nhận.
Tiết Tử Ngang cười nhẹ, lại cười cười, dần dần biến thành cười to: “Thực sự rất thú vị, thì ra các người đều yêu chú ấy. Chú ấy không chỉ đoạt em từ tôi, mà còn đoạt người phụ nữ của ba tôi, 16 năm trước còn hại chết ba tôi, lúc này sao không giết chết tôi luôn đi?”
Biết anh đã phát hiện ra bí mật đó nhưng Triệu Ngu vẫn giả vờ kinh ngạc: “Anh đang nói hươu nói vượn cái gì thế?”
“Sao hả? Em không biết bộ mặt thật của chú ấy sao?”
Vẻ mặt Tiết Tử Ngang mang ý cười tự giễu: “Em có muốn tôi nói cho em biết, chú ấy vừa dơ bẩn lại vô sỉ đến mức nào?”
Triệu Ngu nhếch miệng cười, bộ dạng hiển nhiên là không tin lời nói bậy của anh, hoặc chính xác hơn, cô tin tưởng nhân phẩm của Tiết Trạm.
Tiết Tử Ngang khẽ cắn môi, nắm đấm siết chặt.
Đi ra từ phòng ngủ, Triệu Ngu cần theo bộ quần áo rộng thùng thình đưa cho anh: “Chỉ có bộ này thôi, anh xem có mặc được hay không.”
Quần áo anh để lại lúc trước đã bị cô đóng gói gửi về biệt thự của anh.
Tiết Tử Ngang không nhận quần áo, ngược lại nắm chặt cánh tay cô: “Em rốt cuộc thích chú ấy ở điểm nào? Thích chú ấy ở chỗ yêu chính chị dâu của mình, hay là thích chú ấy hại chết anh trai ruột của mình?”
Triệu Ngu giãy giụa vài cái vẫn không rút ra được, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn anh: “Buông tôi ra.”
Tiết Tử Ngang nắm càng chặt.
“Vậy tôi báo cảnh sát.”
Bình tĩnh rút điện thoại từ trong túi áo khoác ra, cô ở trước mặt anh mở giao diện gọi điện, ý định chỉ là bắt anh buông tay, ai ngờ anh chỉ nhìn cô cười, đôi mắt đỏ đến nhức mắt.
Triệu Ngu thở dài một tiếng, cất di động đi rồi ngồi xuống bên cạnh anh, để mặc anh cầm tay mình, ngồi im không nói.
Cuối cùng là Tiết Tử Ngang buông tay ra trước.
Anh giống như quả bóng cao su bị xì hơi, vô lực mà nằm vật ra sofa, nhìn trần nhà không hé răng.
Ngồi im trong chốc lát, Triệu Ngu đứng dậy vào phòng bếp nấu cơm, chờ cô bận rộn nửa ngày, lúc quay ra nhìn thì vẫn thấy Tiết Tử Ngang vẫn phát ngốc trêи sofa như cũ, ngay cả tư thế cũng không có chút thay đổi.
Triệu Ngu chuẩn bị kêu anh qua ăn cơm, tính ăn cơm xong sẽ hạ lệnh đuổi khách, nhưng không đợi cô bước đến cạnh sofa thì chuông cửa đã vang lên.
Cô đột nhiên có dự cảm xấu, nghĩ Kỷ Tùy liệu có phải nghĩ cô vẫn còn đang tức giận cho nên cố ý chạy đến đây tìm cô để xin lỗi hay không, cô cảm giác lạnh hết cả sống lưng.
Tỏ vẻ bình tĩnh mà đến gần cánh cửa, cô cũng chưa có đủ dũng khí mà mở cửa, chỉ khẩn trương nhìn qua mắt mèo. Còn may, không phải Kỷ Tùy, mà là Tiết Trạm.
Âu phục và áo sơ mi bên tay phải của Tiết Trạm bị cắt, trêи cánh tay quấn băng vải thật dày, thấy cô cũng không nói gì, chỉ là nhìn thoáng vào bên trong.
Triệu Ngu yên lặng dịch qua một bên, cho Tiết Trạm vào cửa.
Đến lúc Tiết Trạm tới trước mặt Tiết Tử Ngang, Tiết Tử Ngang vẫn không có bất kì phản ứng gì, giống như là không nhìn thấy Tiết Trạm.
“Hai người cứ nói chuyện đi.”
Triệu Ngu ra vẻ muốn đi ra ngoài lại bị Tiết Trạm gọi lại: “Không cần.”
Chắc là Tiết Trạm cũng biết, Tiết Tử Ngang đã nói hết những chuyện mình biết với Triệu Ngu.
Triệu Ngu chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi một bên, bất động thanh sắc lấy điện thoại ra nhắn một tin WeChat cho Kỷ Tùy, hỏi xem anh có đang làm việc hay không. Dù sao cả một đám đàn ông cùng đến thì có chút khó đối phó.
Vài phút sau Kỷ Tùy mới nhắn lại:[ Anh đang trêи đường tới căn hộ của em. ]
Triệu Ngu chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, cẩn thận nhìn hai chú cháu vẫn luôn trầm mặc, dưới tình thế cấp bách cô chỉ có thể nói với Kỷ Tùy: [ Tiết Tử Ngang tới tìm em, anh trước hết đừng tới đây. ]
Dừng một chút, cô lại nhắn thêm một câu: [ Cứ tin ở em, em có thể tự xử lý được, cũng như em tin anh có thể xử lý được chuyện giữa anh với em gái anh, có được không? ]
Nó hiển thị là Kỷ Tùy đã xem tin nhắn, nhưng cuối cùng khi anh nhắn lại, cũng chỉ có một chữ “Được”.