CHƯƠNG XIV
"Ầm."
Tiếng nổ vang trời bất chợt vang lên, mọi người ngay tức khắc bước vào trạng thái phòng bị chặt chẽ. Nguyên Khôi nhỏ giọng ra lệnh: "Xem hình ảnh vệ tinh."
Lee Seo Jun nhanh chóng thao tác trên màng hình giả lập, trong vòng năm giây trên màn hình giả lập hiện lên hình ảnh hai con gấu Bắc Cực đang đánh nhau quyết liệt. Ở vùng dã ngoại hoang dã như vầy các con vật đụng độ đánh nhau là chuyện hết sức thường tình.
Thế nhưng, vấn đề nằm ở đây là hai bọn chúng có kích thước thực sự rất khủng. Con gấu đó ít nhất cũng phải hơn 5 tấn, con gấu còn lại ít nhất cũng 4 tấn trở lên. Y nhớ là hình như mấy con này đâu có to lớn đến vậy đâu nhỉ? Thế giới này đảo điên mất rồi sao! Thiên Ân ngỡ ngàn, ngơ ngác nhìn hai con vật khổng lồ trên màn hình.
Nguyên Khôi nhìn qua, nói: "Chỉ là hai con gấu đang tranh dành lãnh thổ mà thôi."
Mọi người cũng gật đầu phụ họa, rồi ngồi lại chỗ cũ cùng nhau ngắm nhìn trận đấu hoang dã giữa hai con gấu Bắc Cực siêu lớn kia. Dường như không ai thấy bất ngờ trước kích thước của bọn chúng, như thể hai con gấu ấy đáng ra phải to lớn như thế mới đúng lý hợp tình. Thiên Ân giấu đi vẻ mặt kinh ngạc của bản thân và bắt đầu tập trung lên mành hình giả lập.
Hai con gấu khổng lồ đánh nhau rất kịch liệt, trên người chúng đã dần xuất hiện từng vết cắn, vết cào xước lớn nhỏ khác nhau. Nhưng vẫn chưa con nào chịu nhúng nhường trước đối thủ.
"Hai con gấu chưa thành niên này cũng rất mạnh đó nha!" Viviana hứng thú dạt dào lên tiếng.
"Ha ha, đúng vậy. Đúng là rất mạnh mẽ, không biết khi đã thành niên rồi thì còn mạnh đến chừng nào nữa đây?" Ho cười nói.
"Nếu để bọn người luyện thú thấy được cảnh này chắc sẽ hưng phấn đến nỗi phóng tới hiện trường vật chúng xuống mà đem về nhà mất thôi." Sarah nói đến đây ai cũng phải phì cười mà tán đồng với cô. Đúng là đám người chuyên luyện thú lúc nào cũng rất nhiệt ình với động vật, đặt biệt là những con vật có tiềm chất xuất chúng.
Họ đều bận nói đùa với nhau mà không ai để ý đến Thiên Ân biểu tình đã sớm trở nên dại ra.
Hả? Chưa Thành niên? Đợi thành niên còn sẽ lớn hơn nữa? Trên bốn tấn mà còn chưa thành niên thì bao nhiêu nữa mới gọi là thành niên đây? Thế giới này, có còn là thế giới mà y biết đến nữa không?
"Khoan đã!" Bỗng một tiếng kêu gấp gáp vang lên vừa kịp đánh thức Thiên Ân khỏi dòng suy nghĩ miên mang.
Mọi người đều nhìn Lee Seo Jun vừa mới đột nhiên la lên thì thấy cậu đang chỉ tay về phái hai con gấu trong màng hình, hay đúng hơn là phía sau hai con gấu ấy. Mặc dù vì điều khiện ánh sáng nên mọi thứ có chút khó nhìn nhưng rõ ràng họ có thể thấy được phía sau hai con thú là một đám cỏ hồ điệp thủy tinh.
"Phía sau hai con gấu đó là..." - Volkov Calin.
"Là cỏ Hồ Điệp Thủy Tinh!" - Đăng Khoa.
"Đúng, đúng rồi!" – Song Ara vui mừng thốt lên.
"Nhanh lưu lại tọa độ." – Nguyên Khôi nhanh chóng nói.
Tất cả mọi người đều không kềm lòng không được mà có chung một ý nghĩ: "Thật may nắm, chúng ta sắp được về nhà rồi!"
Tuy thế, Nguyên Khôi và Đăng Khoa đều cảm thấy có chút không yên lòng. Nhiệm vụ lầ này không hề đon giản như vẻ ngoài của nó. Nếu không thì Hoàng Đế cũng không phải nhờ đến nhiều thế lực như vậy vẫn không thành công lấy một lần, mà công việc này cũng chưa chắc tới tay của bọn họ được.
Thiên Ân ngồi một bên nghe, cỏ Hồ điệp Thủy Tinh sao? Y cũng muốn nhìn thử một lần, khóe môi của Thiên Ân cong lên một đường cung nhẹ nhàng.
***
Sáng hôm sau trời chưa sáng họ đã dở trại lên đường từ sớm.
"Nếu không phải sợ thu hút bọn dị thú tới thì đã có thể đi nhanh hơn một chút rồi." Song Ara phàn nàn.
"Cố gắng một chút, đi bộ một ngày rưỡi là sẽ đến nơi. Trưa mai là đến thôi." Lee Seo Jun cố gắng cỗ vũ em gái.
Nói thật cái lạnh nơi đây có là chiến giáp hạng A cũng khó mà chịu được. Dù đã mặc quần áo đặc chế thì khí lạnh vẫn đang len lõi vào từng kẻ hở ly ti. Đến đây ngày thứ năm họ đã bắt đầu cảm thấy rét lạnh rồi.
Chỉ mong nhiệm vụ nhanh chóng được hoàn thành rồi về nhà thôi.
***
Đến trưa hôm sau, mười một người đi vào một thung lũng tuyết. Khi vừa bước vào lối vào thung lũng thì một mùi hương thanh lãnh theo làng gió Bắc tràn vào khoan mũi.
Mùi hương ấy như có ma lực xoa dịu mọi mệt mõi, những sự khó chịu tích tụ lâu ngày cũng gần như tan biến hết.
Khiến họ không tự chủ được mà hít sau vài hơi mà không biết được những hành động này có thể lấy mạng họ bất kỳ lúc nào.
Ngửi mùi hương dễ chịu ấy, Thiên Ân thờ ơ không nói gì mà chỉ im lặng quan sát họ.
Lại đi thêm năm trăm mét nữa, trước mắt họ dần hiện ra hình ảnh một đồng cỏ Hồ Điệp Thủy Tinh.
Cánh đồng cỏ bao la bát ngát, những ngọn cỏ bốn lá hình trái tim ghép vào nhau trong suốt phản chíu màu sắc của tuyết trắng dưới ánh mặt trời dường như trở nên thật lấp lánh, vi diệu. Nét đẹp ấy mang theo một sự lãng mạn thuần khiết.
Họ như lạc vào một thế giới thần tiên, say mê ngắm nhìn không rời mắt, trong lòng chỉ còn lại là sự rung động.
Sau một hồi ngây ngốc trước cảnh đẹp mê hồn họ dần tỉnh lại, ai nấy háo hức chạy vào đám cỏ Hồ Điệp Thủy Tinh. Chỉ cần hái được đem về thì nhiệm vụ có thể thành công rồi. Sắp được về nhà rồi!
Hết chương XIV.
Tác giả: Xuân Nữ - Xuanck.
Xin lỗi vì đã đăng chương quá trễ. Mãi đến bây giờ mình mới có chút thời gian để viết tiếp, cảm ơn các bạn đã đọc truyện ạ!