Mặc Thanh cũng biết ngồi đây không có tác dụng gì, nhưng y chỉ muốn gần sư huynh thêm một chút. Đáng nhẽ y nên đưa sư huynh về Sương Phong mới phải, nhưng đường xa như vậy, chỉ sợ về đến cũng mất rất nhiều thời gian. Mặc Thanh vừa đốt tiền vàng vừa thì thầm nói:
“Sư huynh, ủy khuất huynh ở nơi đất khách quê người này, chờ ta báo thù cho xong sẽ quay lại đón sư huynh nha?”
Cơn gió lớn thổi qua làm từng mảnh tro tàn bay tán loạn, đến khi tiền vàng đã cháy hết, Mặc Thanh mới như mất hết sức lực ngồi xuống, đầu gục vào bia mộ lạnh lẽo mắt nhắm lại, khẽ cong môi lên cười.
“Ngày trước suốt ngày không nghe lời sư huynh, giờ nghĩ lại mới thấy ta thật phiền phức, chẳng hiểu sao huynh lại chịu được ta nữa, các sư huynh khác nhìn thấy ta tránh còn không kịp.”
“Sư huynh nhớ có một lần ta nghịch ngợm chạy vào trong rừng chơi không? Vốn dĩ muốn dọa sư huynh sợ, ai ngờ lại bị lạc không biết đường về thật, cuối cùng làm huynh mất công nửa đêm đi tìm còn phải cõng ta từ trên núi về.”
Như nhớ lại khoảng thời gian vô lo vô nghĩ đó Mặc Thanh khẽ mỉm cười.
“Có một lần ta và bát sư huynh đánh nhau, ta đánh không lại huynh ấy khóc ầm ĩ ăn vạ, huynh đau lòng ta nên mắng cho bát sư huynh một trận. Thật ra lúc đấy ta lừa tiền của bát sư huynh nên mới bị huynh ấy đánh đấy, sư huynh cũng thật là, lúc nào cũng bênh ta như vậy chẳng màng đúng sai.”
“Thật ra ta hay gây chuyện với thập cửu là do nhìn thấy huynh quan tâm đến nó, ta đã phiền phức rồi nó còn phiền phức hơn, hại huynh lúc nào cũng chạy đi chạy lại, thật sự rất đáng ghét.”
“Mỗi lần ta bị sư phụ phạt cũng là sư huynh lén mang đồ ăn cho ta, tuy huynh hơi nhiều lời, ta hay chê huynh phiền nhưng thật ra… thật ra ta một chút cũng không cảm thấy phiền đâu, ta biết sư huynh đều là muốn tốt cho ta.”
Mặc Thanh càng nói giọng càng nghẹn lại. “Nếu có cơ hội lựa chọn ta thà rằng mình không quen sư huynh, huynh sẽ không vì ta mà chịu liên lụy, càng không vì ta mà…”
Mặc Thanh lau nước mắt trên mặt, ôm chầm lấy bia đá coi nó không khác gì người thật. “Chỉ mới không gặp sư huynh hai ngày ta đã nhớ huynh rồi, sau này không bao giờ được gặp lại huynh nữa, ta nên làm sao đây?”
Không biết Mặc Thanh ngồi đấy bao lâu, đến tận khi y kiệt sức mà thiếp đi lúc nào cũng không hay, khi tỉnh lại Mặc Thanh đã thấy y nằm trong một căn nhà tranh nhỏ. Mặc Thanh chớp chớp mắt không vội ngồi dậy chỉ thất thần nằm đó nhìn trần nhà, ước gì những chuyện y vừa trải qua đều là một cơn ác mộng thì thật tốt, khi đó tỉnh lại vẫn là sư huynh nhìn y trách mắng: “Sao lại dậy muộn như vậy?”
“Cả ngày chỉ biết ngủ, sách ta đưa cho đệ đã đọc hết chưa?”
“Đệ còn ngủ nữa là ta đuổi đệ xuống núi luôn đấy!”
Tuy lần nào cũng vậy nhưng sư huynh vẫn lén để dành thức ăn cho y, cũng không nỡ đánh thức y dậy.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Nghe thấy tiếng của Dư Phong nhưng Mặc Thanh chẳng có tâm trạng trả lời, y nhắm chặt mắt không muốn mở ra. Mặc Thanh nghe thấy tiếng thở dài sau đó là một bàn tay nâng người y dậy, Dư Phong để y tựa vào trong lồng ngực hắn, tay với lấy bát cháo cầm lên khẽ thổi rồi cẩn thận đưa đến gần miệng y.
“Ngươi bất tỉnh ở đấy nên ta mang ngươi về, đã vài ngày rồi không ăn uống gì, ta biết ngươi không muốn nhưng vẫn nên cố ăn một chút đi.”
Tuy Mặc Thanh không hề có khẩu vị, ăn vào còn khó hơn uống nước lã nhưng y vẫn hết sức hợp tác. Y còn phải trả thù cho sư huynh, y chỉ được phép yếu đuối một vài ngày thôi, tuyệt đối không thể vì chuyện này mà gục ngã.
Mặc Thanh cố ăn từng chút lại từng chút, cuối cùng cũng đem bát cháo ăn hết, thấy y ngoan ngoãn như vậy Dư Phong cũng an tâm thở nhẹ ra một hơi. Dư Phong nhìn y giải thích: “Ta thấy hiện tại cũng không thích hợp đi tiếp nên tìm căn nhà ở tạm một thời gian, ngươi cứ ở đây an tâm tĩnh dưỡng.”
Mặc Thanh im lặng không nói gì, y nhìn xa xa ra phía cửa, cũng may đây không phải là nơi đông đúc, nhưng nhớ đến phần mộ của sư huynh y khẽ hỏi: “Chỗ này có cách nơi đó xa không?”
“Ở ngay đây thôi.”
Mặc Thanh không nói nơi đó là ở đâu nhưng Dư Phong cũng hiểu, biết y tỉnh dậy kiểu gì cũng lại chạy đến nên hắn cố tình kiếm một nơi gần nhất có thể. Mặc Thanh bước xuống giường nhìn hắn nói: “Ngươi đưa ta đến đó một lúc.”
Dư Phong thở dài có chút không muốn. “Ngươi vừa mới tỉnh dậy thôi…”
“Đưa ta đến đó đi.”
Giọng nói của Mặc Thanh giống như là đang cầu xin, đôi mắt vì khóc nhiều vẫn hơi sưng lên, nhìn Mặc Thanh như vậy hắn từ chối sao cho nổi, đành miễn cưỡng giúp y lấy ra bộ y phục hắn mới mua mặc vào.
Mặc Thanh cùng Dư Phong đi sâu vào trong rừng, đi được một đoạn mới thấy nơi này thật sự không có người, có khi ngôi nhà mà họ đang ở tạm cũng đã bị bỏ hoang từ rất lâu. Như vậy cũng thật tốt, dù sao hiện tại y cũng không có tâm trạng đối diện với người khác.
Có rất nhiều chuyện khi xảy ra rồi mới khiến người ta hối hận, nhưng hối hận thì có được gì, tất cả đều đã không thể vãn hồi.
Hai người sánh vai bên nhau, qua hồi lâu Dư Phong ngập ngừng nói: “Mặc Thanh đừng tự trách mình nữa, đều là do ta không tốt, ta không nghĩ đến bùa của ta có khả năng bị phá giải.”
Nói đúng hơn là hắn không ngờ được, nên khi không tìm được manh mối Doãn Tình bị không chế, hắn liền cho rằng Doãn Tình thay lòng đổi dạ. Bởi vì người trên đời này phá giải được bùa hắn có mấy ai, nhất là hết lần này đến lần khác, đâu thể suốt ngày ở một bên canh chừng chỉ cần hắn hành động là ra tay.
Nhưng kẻ đó là Lâm Du Nhiên thì mọi chuyện lại dễ giải thích, vì sao họ đi đến đâu cũng gặp chuyện lạ, tại sao kẻ kia nắm rõ hành tung của họ, đến giờ thì đều hiểu rồi. Nhưng lý do gì mà Lâm Du Nhiên không trực tiếp ra tay với Mặc Thanh mà phải giả vờ giả vịt, cũng chỉ có bản thân gã mới biết nguyên do.
“Không phải tại ngươi.” Mặc Thanh lắc đầu, “Chuyện đến mức này ai cũng không ngờ được.”
Dư Phong thở dài cũng không nói gì thêm, chẳng mấy chốc hai người đã đi đến phần mộ. Hiện giờ Mặc Thanh đã bình tĩnh hơn mấy ngày trước rất nhiều, không phải Mặc Thanh không còn đau lòng, chỉ là y cố gắng nén lại đau thương. Mặc Thanh ngồi xuống thẫn thờ phần mộ hơi nhô lên, không biết là nói với Dư Phong hay là chính bản thân y.
“Cho ta nốt hôm nay thôi, từ ngày mai ta sẽ không như vậy nữa.”
Dư Phong không trả lời đứng một bên lẳng lặng nhìn, Mặc Thanh cúi đầu xuống xoa nhẹ lên bia mộ thì thầm nói: “Ta nhất định sẽ trả thù cho huynh.”
Đột nhiên Mặc Thanh ngồi bật dậy, hai mắt hiện rõ sự hoảng hốt quay đi quay lại vài vòng, rồi bỗng nhiên nhào đến bới đất loạn xạ. Dư Phong vội vàng giữ tay Mặc Thanh lại, lo lắng hỏi: “Mặc Thanh ngươi làm cái gì vậy?”
Mặc Thanh cố gắng giãy dụa khỏi tay Dư Phong nhưng không sao thoát được, y run giọng nói: “Rõ ràng hôm trước ta đặt ba viên đá ở đây nhưng giờ không thấy đâu nữa…”
Dư Phong theo hướng tay y chỉ, ở đây rất ít người đặt chân đến, mà dù có đến cũng không ai rảnh rỗi đi nhặt mấy viên đá trên phần mộ người khác ra, tuy hắn cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn cố gắng trấn an Mặc Thanh:
“Chắc là… chắc là trời mưa nó lăn đi mất thôi, ngươi bình tĩnh lại đã.”
“Không phải đâu, quanh đây đều không thấy!” Hơn nữa đá lớn như vậy trời mưa cũng không trôi đi được.
Mặc Thanh lấy hết sức vùng ra dùng tay không bắt đầu bới đất lên, Dư Phong lại nhào đến giữ chặt y lại, hắn vừa định mắng vài câu Mặc Thanh đã nức nở cầu xin.
“Ta thật sự thấy lạ lắm, Dư Phong ngươi giúp ta xem thử đi, giúp ta đi…”
Dư Phong mấp máy môi cuối cùng cũng đành thỏa hiệp giúp y đào đất lên, vì chưa chôn cất được bao lâu nên đất còn khá tươi xốp, qua nửa canh giờ cuối cùng cũng lộ ra nắp quan tài.
Dư Phong ngập ngừng, nếu là Mặc Thanh lo lắng nhiều thì làm kinh động đến người đã khuất, mà hiện tại đào cũng đào rồi, hắn do dự một lúc vẫn là dùng kiếm cạy nắp quan tài ra.
Cạch một tiếng, nắp qua tài nhích hẳn sang một bên.
Cùng lúc đó trên bầu trời xuất hiện mây đen, kéo theo đó là sấm chớp rền vang xé tan cả một vùng yên tĩnh, Dư Phong dùng sức đẩy hẳn nắp quan tài ra, hắn lùi lại vài bước, sắc mặt liền trắng bệch.
Bên trong quan tài trống rỗng... thi thể của Doãn Tình biến mất rồi.