Qua bao ngày, cuối cùng Mặc Thanh cũng âm thầm chấp nhận sự thật rằng sư huynh của y thay đổi. Nhưng ngàn vạn lần Mặc Thanh không nghĩ đến, Doãn Tình không những bớt quan tâm mà còn lạnh lùng hẳn với y.
Nếu như trước kia Doãn Tình ở bên cạnh y lảm nhảm cả ngày, lo lắng cho y từng việc nhỏ nhất thì hiện tại, Doãn Tình không chỉ hờ hững, mà còn nhìn y không khác gì một người xa lạ. Ví dụ như vài hôm trước, Mặc Thanh không cẩn thận bị oan hồn làm bị thương, cả bàn tay rách toạc máu chảy đầm đìa nhìn không cũng thấy sợ.
Mặc Thanh cứ nghĩ Doãn Tình sẽ gấp gáp lo lắng cho y, vậy mà hắn chỉ đứng một bên, nhìn y lạnh nhạt mỉm cười nói: “Mặc Thanh đã lớn rồi, vết thương nhỏ này cũng không chết được.”
Lúc đó y chỉ biết mím môi, không dám phản bác nửa lời, nhưng những lời đó còn khiến y khó chịu đau xót hơn cả vết thương trên tay. Đến tận khi Dư Phong ở bên cạnh an ủi, y mới thu hồi tầm mắt không dám nhìn thẳng sư huynh nữa.
Nếu sư huynh vì Lâm Du Nhiên mà xa cách với y thì còn có thể giải thích, nhưng kỳ lạ là có những lúc ngay cả Lâm Du Nhiên, Doãn Tình cũng không để ý.
Cho đến một hôm, Mặc Thanh có việc cùng Dư Phong đi ra ngoài, nửa đường y phát hiện mình quên cầm theo ngân lượng đành phải quay về lấy. Không ngờ vừa đến gần, Mặc Thanh vô tình nhìn thấy cửa phòng của y mở toang.
Mặc Thanh im lặng đứng sang một bên không dám lên tiếng, đợi đến lúc người đó từ trong phòng đi ra, Mặc Thanh đi đến gần chắn trước mặt hắn. Dù trong lòng đã căng thẳng đến mức giọng nói cũng run rẩy, y vẫn cố gượng cười đối diện với người trước mặt.
“Sư huynh, huynh là đang đến tìm ta?”
Nhìn thấy Mặc Thanh, Doãn Tình thoáng kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng thay bằng nụ cười, bình thản nói: “Thì ra là sư đệ ra ngoài, thảo nào không có ở trong phòng.”
Mặc Thanh không trả lời chỉ chăm chú nhìn hắn, Doãn Tình thấy y không có phản ứng, ngập ngừng nói: “Chắc đệ đang bận… vậy ta đi trước?”
Trên môi Doãn Tình vẫn nở nụ cười, hắn vừa đi được vài bước Mặc Thanh chợt hỏi: “Huynh không biết ta đi ra ngoài sao?”
“Hả?” Doãn Tình bất ngờ quay người lại.
Mặc Thanh lại nói tiếp: “Trước khi đi ta đã nói qua với sư huynh rồi mà…”
Nụ cười trên mặt Doãn Tình chợt nhạt đi, sau đó lại thay thế bằng một nụ cười tươi khác, “Đệ xem ta này, vậy mà quên béng đi mất.”
Mặc Thanh khóe mắt khẽ run rẩy, y ngừng lại một lúc sau đó mới khẽ nói: “Huynh đến tìm ta có chuyện gì?”
Doãn Tình vẫn giữ nguyên nụ cười: “Dư Phong còn đang ở ngoài đợi, để sau rồi nói đi.”
Sau khi Doãn Tình đi xa, Mặc Thanh mới như trút hết sức lực dựa lưng vào tường, đến chuyện quay về phòng lấy đồ gì y cũng quên mất. Khi đi ra ngoài y như một người mất hồn, Dư Phong không khỏi hốt hoảng lo lắng hỏi: “Mặc Thanh, ngươi làm sao vậy?”
“Dư Phong…” Mặc Thanh cũng không biết y trở ra ngoài như thế nào, khi mở miệng mới phát hiện thế mà giọng đã khàn cả đi, mặc cho Dư Phong hỏi vài câu y mới lắp bắp nói: “Ta… lúc nãy ta…”
Mặc Thanh muốn nói, lúc nãy y nhìn thấy Doãn Tình ở trong phòng của mình lục lọi như đang tìm kiếm vật gì đó, thế nhưng lại không biết phải diễn tả chuyện này thế nào. Dư Phong luôn ở một bên chờ đợi, nhưng cuối cùng Mặc Thanh nửa lời cũng không nói thêm, lắc đầu kiếm bừa một lí do.
“Không có chuyện gì đâu, ta chỉ là cảm thấy hơi mệt.”
Dĩ nhiên Dư Phong không tin những lời này, nhưng nếu nói ra khiến Mặc Thanh khó chịu, hắn cũng không muốn gượng ép. Dư Phong thở dài vỗ nhẹ lên vai y. “Vậy thì chúng ta trở về nghỉ ngơi, không đi nữa.”
Mặc Thanh ngoan ngoãn mặc cho Dư Phong kéo về phòng, nhưng nói là nghỉ ngơi y lại không thể nào nằm yên. Biết Mặc Thanh tâm trạng không tốt, Dư Phong ra ngoài để y yên tĩnh một mình. Nằm trên giường Mặc Thanh liên tục lăn đi lăn lại, đến khi đằng sau vang lên tiếng mở cửa y cũng không buồn quay người lại xem.
“Lúc nãy ta nghe Dư Phong nói đệ không khỏe, Mặc Thanh, đệ bị ốm sao không nói với ta?”
Bỗng chốc Mặc Thanh cảm thấy cả người căng thẳng hẳn lên, nhưng ngay sau đó y lấy lại vẻ mặt bình thường, quay qua đối diện với Doãn Tình khẽ cười nói: “Ta chỉ mệt một chút thôi, không có chuyện gì đâu sư huynh đừng lo.”
Doãn Tình ngồi xuống cạnh giường đặt tay lên trán y sờ thử, thấy người không nóng hắn mới thở phào một hơi nói: “Ta biết dạo này xảy ra nhiều chuyện khiến đệ không vui, nhưng vẫn phải tự chăm sóc bản thân cho tốt có được không?”
Mặc Thanh cắn nhẹ môi gật đầu không trả lời, y chưa từng nghĩ qua, sẽ có một ngày y và sư huynh lại khó nói chuyện với nhau như vậy, cứ như hai người xa lạ.
Bỗng nhiên Mặc Thanh kiếm chuyện nói: “Sư huynh còn nhớ không, hồi nhỏ có một lần ta và thập cửu đều bị ốm, ta và nó đều muốn sư huynh chăm sóc thế là cãi nhau loạn cả lên, làm sư phụ mắng cho một trận, còn bị phạt nữa, khiến ta và nó đều ốm liền hai tuần.”
Doãn Tình nở một nụ cười nhẹ xoa đầu Mặc Thanh, khẽ mắng: “Còn không phải là do hai người các ngươi giỏi gây chuyện! Sau đó hại ta phải lén lút đi chăm từng đứa một thật là mệt hết hơi.”
Nghe giọng nói oán trách của hắn, Mặc Thanh cũng khẽ mỉm cười, nhưng sau đó y lại nghe thấy một tiếng thở dài.
“Vậy mà đều đã lớn cả rồi, Mặc Thanh cũng không còn như trước nữa.”
Mặc Thanh giật giật khóe môi, “Phải rồi… sư huynh cũng rất khác.” Giọng nói của y hơi trầm xuống, lúc nói còn cố ý ngẩng đầu lên quan sát sắc mặt Doãn Tình, nhưng lại không nhìn được trên gương mặt quen thuộc kia có gì kỳ lạ.
Doãn Tình kéo lấy tay Mặc Thanh khẽ vỗ nhẹ lên mu bàn tay y, nhưng nhanh chóng bị Mặc Thanh thu về, hắn đứng dậy nói: “Mặc Thanh, có phải từ trước đến nay ta đối xử với đệ đều rất tốt hay không?”
“Ngoài sư phụ ra huynh đối với ta là tốt nhất, từ trước đến nay ta chưa bao giờ quên.” Mặc Thanh thành thật đáp, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác khó chịu không nói thành lời. Chính vì người đứng trước mặt là người đối xử với y tốt nhất, nên càng khiến y căng thẳng.
Doãn Tình ngừng lại một lúc sau đó lại nói tiếp: “Cũng phải, đệ từ nhỏ đã một tay ta chăm sóc, nhìn đệ từng ngày từng ngày trưởng thành. Tuy sư phụ mới là người đưa đệ về Sương Phong nhưng đệ là do ta một tay nuôi nấng, ta coi như là ca ca của đệ nói như vậy cũng không sai.”
Không biết lòng bàn tay Mặc Thanh đã thẫm đẫm mồ hôi từ lúc nào, y theo bản năng lùi lại về phía sau, cố kiềm chế run rẩy trong cổ họng lạnh lùng nói: “Sư huynh, nói vòng vo làm gì, huynh có chuyện thì nói thẳng ra.”
“Sao sư đệ của ta lại đột nhiên căng thẳng như vậy?” Doãn Tình bật cười, muốn đưa tay lên lau mồ hôi trên trán Mặc Thanh nhưng bị y lạnh nhạt né tránh. Hắn thu tay về cũng không phản ứng gì quá lớn chỉ khẽ cong môi lên.
“Trước đó ta kể cho sư đệ nhiều chuyện về Dương gia như thế, chắc hẳn là sư đệ cũng rất rõ về Thiên Ma Nhãn đi?”
Mặc Thanh cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng đã khó chịu đến không thể thở nổi, y nhìn Doãn Tình cố tìm ra hình bóng sư huynh của y trước kia, vẫn vẻ mặt đó, giọng nói vẫn ân cần như trước, nhưng từng lời nói ra lại khiến y chết lặng.
“Thiên Ma Nhãn quả thật lợi hại nhưng nếu giữ nó bên người chỉ khiến bản thân gặp nguy hiểm thôi. Mặc Thanh, đệ yếu ớt như vậy nếu gặp nguy hiểm, bản thân còn không tự bảo vệ được nói gì đến thứ khác.”
Mặc Thanh khẽ cười: “Huynh muốn ta đưa nó cho huynh.”
Doãn Tình cũng không chối, hạ giọng xuống giải thích. “Ta mấy ngày gần đây rất lo lắng cho đệ, nếu để người ngoài phát hiện đệ là Dương Niên phải làm thế nào đây? Nếu đệ nhớ ra mình thật sự cầm Thiên Ma Nhãn, chi bằng đưa nó cho ta, ta sẽ mang đến cho sư phụ để ông ấy giải quyết giúp đệ có được không?”
Mặc Thanh hỏi lại: “Huynh… thật sự sẽ mang cho sư phụ?”
Doãn Tình mỉm cười, cúi đầu xuống nhìn chằm chằm Mặc Thanh, nhưng giọng nói lại lạnh lùng khiến người khác phát run.
“Sư đệ đây là không tin ta?”