Hiện tại Lâm Ly không bày ra bộ mặt gớm ghiếc kia nên nhìn cũng không đáng sợ lắm. Mặc Thanh hiếm khi thấy mình có thể giúp sức được một chuyện, không có lý do gì để từ chối. Y miễn cưỡng tiến đến gần cầm lấy một quả nho trên bàn.
Lâm Ly vừa nhìn thấy Mặc Thanh tiến về phía mình, hai mắt lập tức sáng lên. Chờ đến khi thức ăn đưa đến tận miệng mới hé môi ra cắn nhẹ lấy, đôi mắt vẫn dán chặt trên người Mặc Thanh. Nàng ta cố tình dùng lưỡi quyệt nhẹ lên đầu ngón tay làm Mặc Thanh hoảng sợ nhanh chóng lùi về sau.
Lâm Ly thỏa mãn cười khúc khích, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, tiếp tục sai khiến:
“Tiểu bảo bối ngoan, lại đây xoa bóp cho ta đi… Xoa ở phía trước này này.” Lâm Ly mơ hồ nhìn phía trước ngực, sau đó thích thú cong môi lên. “Không thì hôn nhẹ ta một cái cũng được…”
Lần này Dư Phong hết nhịn nổi, hắn đập mạnh tay xuống bàn. Trước sự hốt hoảng của bao người, Dư Phong cầm lấy đầu sợi dây màu đỏ đang trói chặt trên người Lâm Ly siết chặt lại. Hắn gằn giọng đe dọa:
“Ta cho ngươi cơ hội để nói ra nguyện vọng cuối, chứ không phải cho phép ngươi bày trò làm loạn. Đừng tưởng ta không dám giết ngươi!”
Hứa Vinh nhìn nương tử của mình đau đớn kêu lên thảm thiết, hắn hấp tấp chạy lại can ngăn. “Đạo trưởng… đạo trưởng mong ngài nể tình…”
“Ngươi câm miệng lại!” Hứa Vinh chưa kịp nói hết câu đã bị Dư Phong quát. Tuy trong không cam lòng nhưng cũng không dám nói thêm.
“Á.. Đau! Đạo trưởng tha mạng.” Lâm Ly bị đau vội vàng hét lên: “Ta… ta nghiêm túc là được chứ gì. Đừng đánh nữa mà!”
“Không giở trò nữa?” Dư Phong vẫn chưa tin, siết chặt dây trong tay cảnh cáo lần nữa.
“Tuyệt đối không!” Nghe Lâm Ly đảm bảo, Dư Phong mới bực bội ném dây trong tay ra.
Sợi dây này của Dư Phong có tên là Khốn Linh, một khi trói lên người yêu ma, mỗi một lần bị siết đều đau đớn như giày xéo. Lâm Ly đau khó chịu nhăn mặt lại, hiện tại nàng đang trong thân xác của người thường, mọi đau đớn đều cảm nhận rõ ràng hơn. Giây phút Dư Phong siết chặt dây, Lâm Ly còn nghĩ mình sắp đi đầu thai luôn rồi.
Lâm Ly dùng ánh mắt oán hận nhìn về phía Dư Phong: “Ngươi thật là, ta dù là ma cũng là một tiểu cô nương, có cần phải mạnh tay vậy không? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Không cần hỏi cũng biết chắc chắn chẳng có ai ưa.”
“Ngươi vừa nói gì? Lặp lại lần nữa!” Dư Phong đen mặt, giọng vẫn như thường ngày nhưng khiến người ta ớn lạnh.
Lâm Ly vội vàng lắc đầu, ngoan ngoãn im lặng ngồi yên một chỗ không dám làm loạn.
Người trong phòng đều bị khí thế hung hăng của Dư Phong dọa sợ, không ai nói thêm một câu. Ngay cả Mặc Thanh và Lâm Du Nhiên cũng nhận ra hôm nay tâm trạng Dư Phong không được tốt, mọi chuyện đều mặc hắn xử lý.
Trải qua một hồi lâu, đến khi bình tĩnh lại mới thấy trong phòng không ai hé răng nói nửa lời. Dư Phong quay sang Lâm Ly hỏi: “Sao ngươi không nói gì?”
Lâm Ly định mở miệng nói lại thôi. Dư Phong siết chặt tay lại, cố gắng hạ giọng của mình xuống hết mức có thể. “Ta đang hỏi ngươi đấy!”
“Lúc nãy chính ngươi bảo ta không được nói thêm một câu nào…” Lâm Ly cúi đầu xuống lí nhí nói.
Dư Phong xoa trán, hắn cảm thấy quá mức xui xẻo. Dạo này gặp người ngốc thì cũng thôi đi, giờ đến ma cũng một dạng y chang. Không lẽ ngốc cũng có thể lây lan? Lúc mới đầu yêu nữ này xuất hiện cũng ngầu lắm mà, sao giờ lại trở thành như vậy?
Dư Phong vừa nghĩ vừa hằn học nhìn về phía Mặc Thanh.
Mặc Thanh không hiểu chuyện gì ngơ ngác nhìn lại càng khiến Dư Phong bực mình hơn. Hắn quay sang Lâm Ly nói vào chuyện chính. “Giờ mau nói đi, phải làm gì thì ngươi mới chịu thoát khỏi thân xác cô nương này?”
Lâm Ly suy nghĩ một lúc sau đó ngại ngùng nói: “Ta muốn thành thân…”
“Được. Muốn thành thân thì thành thân.”
Lâm Ly còn chưa nói xong Dư Phong đã lập tức đồng ý. Nàng ta do dự một lúc rồi chỉ tay về phía Mặc Thanh: “Ta muốn thành thân với đạo trưởng kia cơ...”
Nhìn thấy sát khí nồng nặc phát ra từ trên người Dư Phong, Lâm Ly vội vàng xua tay nói:
“Tiểu đạo trưởng kia nhìn rất giống phu quân của ta, cho nên… Ta đảm báo bái đường xong sẽ lập tức rời đi, không yêu cầu thêm chuyện gì nữa đâu.”
“Sao ngươi nói ngươi không còn nhớ gì?” Dư Phong gằn giọng hỏi lại.
“Tuy không nhớ rõ nhưng ta cảm giác thực sự rất giống!”
Dư Phong: “…”
“Không được!” Dư Phong dứt khoát từ chối. “Ngươi chọn người khác, người này ta không cho phép!”
Mặc Thanh từ đầu đến giờ vẫn im lặng, y suy nghĩ gì đó rồi tiến lên phía trước khẽ giật tay Dư Phong nhỏ giọng nói. “Dư Phong, nếu đã chọn ta thì cứ để ta làm đi.”
Dư Phong nhìn Mặc Thanh, có chút không đành lòng thở dài. “Ngươi không muốn thì thôi, không cần miễn cưỡng.”
Hứa Vinh nghe vậy vội vàng nói chen vào. “Đạo trưởng, cứu người là trên hết mong ngài giúp đỡ!”
Mặc Thanh kéo tay áo Dư Phong tiếp tục khuyên nhủ. “Dù sao cũng chỉ bái đường thôi mà, ta cũng chưa có người trong lòng, bái thì bái. Chỉ là… ngươi chắc chắn xong chuyện, nàng ta sẽ rời khỏi thân xác của cô nương này chứ?”
“Ta bắt nàng ta thực hiện khế ước, sẽ không có chuyện trở mặt.” Dư Phong vẫn còn hơi lo lắng hỏi: “Ngươi không sợ?”
“Không sợ.” Mặc Thanh lắc đầu. “Chuyện ta có thể nhất định sẽ cố gắng giúp.”
Dư Phong thoáng chốc giật mình. Sao hôm nay Mặc Thanh ngoan thế?
Mọi chuyện đã bàn bạc xong, Dư Phong không thay đổi được Mặc Thanh, đành sai người đi chuẩn bị vài thứ. Yêu ma sống trong thân thể người thường quá lâu sẽ gây hại, không thể kéo dài nên họ quyết định ngày mai sẽ lập tức được tổ chức. Đáng nhẽ hôn lễ này là của Hứa Vinh và Dung Nhi, nay lại phải nhường cho người khác.
Dù biết trong thân thể của Dung Nhi đang có yêu ma chiếm giữ, nhưng trong lòng Hứa Vinh vẫn không được vui. Ai mà ngờ ngày đại hôn của họ lại bị quậy đến mức này. Nhưng hắn cũng chỉ buồn một lúc sau đó lập tức sốc lại tinh thần. Chỉ cần Dung Nhi còn sống là được, hai người sau này lại tìm một ngày đẹp khác, thời gian vẫn còn dài.
Dư Phong phái Lâm Du Nhiên ra ngoài làm gì đó cả ngày không thấy bóng dáng đâu. Thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng mấy chốc đã gần đến giờ. Dù không phải Mặc Thanh thành thân thật nhưng trong lòng vẫn cảm thấy căng thẳng. Mặc Thanh đang ở trong phòng, trên người vận y phục tân lang, y đang loay hoay với đồ đạc trước mặt thì có tiếng gõ cửa.
“Mặc Thanh, ta vào được không?”
Nhận ra là tiếng của Dư Phong, y vui mừng vội vàng chạy ra.
Cửa vừa mở Dư Phong như chết lặng đứng yên tại chỗ. Màu đỏ chói mắt của hỷ phục tôn lên làn da trắng nõn, tuy không phải may riêng cho y nhưng rất vừa vặn. Mặc Thanh tươi cười, dang hai tay ra xoay một vòng trước mặt Dư Phong.
“Ngươi thấy ta mặc có đẹp không?”
Không hiểu sao trái tim Dư Phong đập lên dữ dội, hắn ngơ ngác nhìn Mặc Thanh không rời mắt.
Mặc Thanh nhìn vẻ mặt thất thần của Dư Phong, y cố tình nói trêu. “Ngươi làm sao vậy? Nhìn ta đẹp quá đến mức động lòng rồi à?”
Dư Phong ho khan vội dời mắt sang chỗ khác, đưa tay lên đập một cái lên đầu y. Rõ ràng lực đạo trên tay đã giảm đi so với thường ngày rất nhiều, nhưng Mặc Thanh vẫn phối hợp đưa tay lên xoa trán phồng má lên kêu đau.
Dư Phong bước vào phòng hỏi: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
“Chưa.” Mặc Thanh chỉ vào kim quan nói: “Ta không biết đeo cái này.”
Dư Phong nghe vậy thì mỉm cười, đẩy Mặc Thanh ngồi xuống ghế. Hắn dùng tay vuốt lại tóc y gọn gàng rồi nhẹ giọng nói: “Để ta cài giúp ngươi.”
Mặc Thanh thẳng lưng ngồi yên một chỗ. Y nhìn vào gương đồng mới phát hiện, gương mặt Dư Phong khi chăm chú nhìn cũng rất thú vị. Mặc Thanh khẽ mỉm cười, chăm chú quan sát từng động tác của hắn.
“Xong rồi.” Trong lúc Mặc Thanh còn đang mê man, giọng nói của Dư Phong khiến y giật mình. Mặc Thanh soi mình trong gương, vậy mà hai má đã ửng đỏ cả lên.
Sợ bị hắn phát hiện ra điều bất thường, Mặc Thanh vội đứng dậy, lấy tay quạt quạt lên mặt nói: “Trong này nóng quá!”
Hiện tại đang là mùa đông, không lạnh là may rồi còn đâu ra nóng.
“Ngươi căng thẳng hả?” Dư Phong hỏi.
Mặc Thanh ngơ ngác một lúc, sau mới hiểu ra ý của hắn. Chắc là Dư Phong lại đang nghĩ y sợ. Tính ra thì y cũng đâu vô dụng đến thế.
Mặc Thanh chưa kịp phản bác đã thấy Dư Phong đứng ngay trước mặt mình, trên tay còn cầm thêm đai lưng. Hắn dùng một tay nhẹ nhàng vòng qua eo y, vì chiều cao hai người khá chênh lệch nên hiện tại như là Mặc Thanh đang dựa hẳn vào trong lòng hắn. Mặc Thanh cảm thấy người mình như có thứ gì đó chạy qua, vừa ấm áp vừa dễ chịu, là thứ gì đó rất mới lạ mà trước đó y chưa từng nếm thử.
Mặc Thanh cả người mình như tê cứng đứng yên không dám nhúc nhích, mặc cho Dư Phong chỉnh sửa y phục. Trong lúc đang thất thần lại có một hơi thở nhẹ nhàng phả bên tai. Dư Phong ngập ngừng nói:
“Mặc Thanh hứa với ta, lát nữa dù có xảy ra chuyện gì… cũng đừng đánh người có được không?”