Lòng Triệu Tường đã không yên từ lúc thức dậy, bước chân ra khỏi cửa nhìn thấy cửa phòng ký túc đóng chặt của Chu Duy càng làm cậu thêm hốt hoảng. Sao lại thế này? Giống như là có gì đó sắp xảy ra, là do ma quỷ sao?
Mục tiêu của ma quỷ lần này là Chu Duy?
Là Chu Duy ư...có hơi khó. Cậu ta không phải loại người sẽ nghe lời người khác, nhưng nếu bỏ mặc...Triệu Tường siết tay, có hơi không cam lòng, cậu không chấp nhận được việc ma quỷ lại đắc thủ ngay trước mắt cậu.
Triệu Tường nghĩ mãi về việc này trên đường đi, thậm chí đến lúc tiếng chuông vào học vang lên cậu vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, không nhận ra bản thân đã trễ. Cho tới khi va phải thứ gì đó cậu mới hồi thần.
Cậu phát hiện mình đụng phải một nữ sinh, không quá xinh đẹp nhưng gương mặt cũng rất ưa nhìn. Đôi mắt cô nhìn chăm chăm vào cậu, ánh mắt chứa đầy e ngại, nghi ngờ. Điều này làm Triệu Tường cảm thấy kì lạ, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.
"Xin lỗi, cậu có việc gì sao?", Trriệu Tường mở lời trước, bình đạm hỏi. Ngại quá, bây giờ phải đến lớp, cậu không rảnh đứng đây đấu mắt với cô gái này.
Dường như hiện tại cô ta mới nhận ra mình vẫn đang dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá cậu, cô mím môi, có vẻ không định giải thích gì.
Đầu năm nay người không bình thường thật nhiều, Triệu Tường nghĩ thầm.
"Bạn học, bạn có việc gì sao.", ngữ khí Triệu Tường có hơi lạnh nhạt, thái độ bạn học này không tốt tí nào.
Nữ sinh do dự một lát mới nói, "Cậu tên là Triệu Tường sao?"
Triệu Tường hơi bất ngờ, không nghĩ tới cô gái này biết mình trong khi mình còn chẳng biết cô là ai. Bởi vì không biết cô gái này có mục đích gì, Triệu Tường chỉ gật đầu không đáp.
"Xin lỗi, lúc nãy chỉ là...ừm, không nghĩ tới là cậu cao như vậy.", nữ sinh ngập ngừng nói.
Triệu Tường cạn lời, cái quỷ gì gọi là "Không nghĩ tới cậu cao như vậy"? Cậu lớn lên thế này có lỗi với thế giới sao? Hảo cảm với nữ sinh này lập tức tụt thêm xuống, cậu nghi ngờ cô gái này cố tình chọc chửi.
Triệu Tường không rảnh để ý cô, vừa nghiêng người định đi tiếp thì tay áo bị kéo lại.
Triệu Tường không dấu vết rút tay áo ra, không vui nói, "Cậu rốt cục là cần gì?", cậu có hơi cáu rồi.
"À, tôi có việc tìm cậu.", nhìn thấy Triệu Tường sắp nổi bão, nữ sinh đó nói rất nhanh, "Có người giới thiệu cậu với tôi, tôi cần sự giúp đỡ của cậu.", nói xong thì chăm chăm nhìn cậu.
"Giới thiệu?", Triệu Tường lặp lại, cậu không tin được đây là dạng người đang đi xin sự trợ giúp.
"Là vầy, mấy hôm trước tôi có gặp một sự việc, lên mạng post một bài viết xin được giúp đỡ thì có người giới thiệu tên cậu, bảo cậu có thể giúp tôi."
"Ai giới thiệu vậy?", Triệu Tường có dự cảm không tốt lắm.
"Một người tự xưng là Yến Giang."
Khoẻ miệng Triệu Tường run rẩy, quả nhiên. Yến Giang biến mất lâu như vậy rồi đột nhiên ném cho mình một rắc rối, rất có nghĩa khí.
Triệu Tường thở dài, bất đắc dĩ nói, "Được rồi."
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, Triệu Tường cũng quyết định trốn học, dù sao cậu cũng đâu phải sinh viên 5 tốt. Yến Giang bảo cô gái này tìm cậu nhất định là việc có liên quan tới ma quỷ, chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã phải tiếp xúc với chung, trong lòng cậu tràn đầy mâu thuẫn.
"Gặp phải vấn đề gì, nói đi.", Triệu Tường hơi gấp gáp, cậu không rõ mình muốn biết chuyện hay không vì một khi đã biết chắc chắn là phải nhúng tay vào, nhưng không biết thì lại không cam lòng, tiến thoái lưỡng nan một hồi cũng phải hỏi.
"Giới thiệu trước đi đã, tôi là Hứa Linh, sinh viên năm 2. Cuối tuần trước tôi đi chơi cùng bạn bè cả ngày, nhưng khi lên taxi thì bọn họ đều biến mất một cách kì lạ."
Triệu Tường nghe thế thì cau mày, kỳ quái chen ngang, "Như thế nào là "biến mất một cách kì lạ"?"
Hứa Linh cũng rất rầu, "Không biết phải giải thích thế nào nữa, trong chớp mắt đã không còn thấy bọn họ đâu."
"Chị nói là đi cùng bạn bè?"
"Tính luôn cả tôi thì là 4 người."
"À, 4 người, trừ chị đứng ở ngoài xe ra 3 người còn lại trong chớp mắt đã biến mất? Đi taxi nội thành sao? Tài xế đâu?"
"Sau khi lên xe tôi có cảm giác rất mệt, vô cùng buồn ngủ nên có nhắm mắt một lúc, nhưng chắc chắn không đến 5 phút, bởi vì tuy là đầu óc trì trệ nhưng tôi không có ngủ. Trừ tài xế và tôi ra, những người còn lại đều biến mất."
"Chị khẳng định taxi không dừng nửa đường?"
"Tôi cam đoan xe không dừng lại một lúc nào, bởi vì tôi không có ngủ! Nếu dừng lại sao tôi không biết được?"
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó tôi hỏi tài xế, tài xế nói ban đầu chỉ có một mình tôi lên xe, không có thêm ai khác! Những lời này làm tôi lạnh cả người, nhưng tôi chắc chắn trí nhớ của tôi không có vấn dề, vì ba lô của người yêu còn ở trên xe!"
Triệu Tường cảm thấy lạnh sống lưng, nếu chuyện này là thật thì chắc chắn có liên quan tới ma quỷ rồi. Triệu Tường ngây người, không tin được con quỷ lần này rất lợi hại, đùng một cái làm 3 người biến mất không còn dấu vết, còn bóp méo trí nhớ của người khác, đặc điểm làm rối loạn ký ức này có giống với các sự kiện xảy ra trong trường học. Hứa Linh vẫn còn nhớ chắc vì cô là người trải nghiệm. Không đúng, nếu cô là một người trải nghiệm vậy người tiếp theo chính là cô rồi.
"Tôi không phải thầy trừ tà, cũng không có năng lực đó, mặc dù chị kể cho tôi nghe nhưng tôi cũng không giúp được, xin lỗi.", ma quỷ trong lời chị ta cực kì khó đối phó, huống hồ cậu cũng không có sức mạnh, càng không có nghĩa vụ phải cứu người, cậu không đủ khả năng gánh một sinh mạng trên vai, cho nên Triệu Tường từ chối.
"Cầu xin cậu! Cậu nhất định phải giúp tôi, cứu một mạng người hơn xây bảy toà tháp không phải sao? Tôi xin cậu!", lời Triệu Tường làm Hứa Linh bối rối, cô siết tay áo cậu khẩn khiết cầu xin.
Triệu Tường không đẩy cô ra, nhưng cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô, "Tôi không có biện pháp nào, cho dù tôi có tham dự cũng là tặng thêm một cái mạng thôi."
Trong nháy mắt gương mặt Hứa Linh tái nhợt, cô lăng lăng nhìn Triệu Tường tựa như không tin được. Triệu Tường gỡ mấy ngón tay của cô ra, xoay người rời đi. Ngay lúc Triệu Tường nhấc bước, Hứa Linh chợt nói, "Cậu không muốn biết bí mật của ngôi trường này sao?"
Triệu Tường khựng lại, xoay người nói, "Sao cơ?"
Giống như tìm được hy vọng, đôi mắt Hứa Linh sáng lên, "Bí mật của nơi này, còn gọi là quy tắc, cậu vẫn chưa biết hết đúng không? Cậu giúp tôi, tôi sẽ nói cho cậu!"
"Yến Giang nói cho chị nghe sao?", Triệu Tường trầm mặc một lát rồi hỏi. Cậu tin Yến Giang thoắt ẩn thoắt hiện kia hơn. Hứa Linh nói Yến Giang bảo cô tìm mình, cậu cũng có thể đoán ra anh ta có chuẩn bị cái gì đó rồi, mà mình là điểm mấu chốt.
Đối với Yến Giang, Triệu Tường cũng không biết phải dựa vào đâu mà phân nhóm anh ta, phe mình hay phe kia. Anh ta cứu mình, cũng luôn điều tra các sự kiện ma quái, thoạt nhìn thì bọn họ không phải kẻ thù, vậy tại sao lại muốn tạo nên sự kiện này? Hành vi của anh ta càng lúc càng khó hiểu, cậu giống như đang đứng trong tầng tầng lớp màng che, bị tách ra khỏi sự thật. Điều này làm cho Triệu Tường rất băn khoăn, không biết phải làm thế nào với anh ta, không phải bạn bè cũng không phải đồng minh. Nhưng mà cậu chắc chắn hai người không đứng ở hai chiến tuyến đối lập là được.
Nếu đã vậy thì tin nhau một lần.
"Được rồi. Kể cho tôi biết đầu đuôi câu chuyện, sao các chị lại dính dáng tới ma quỷ."
"Cám ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu!", Hứa Linh hưng phấn nói.
"Không cần cảm ơn sớm. Nói về nguyên nhân đi, chị làm gì mà lại đụng phải bọn chúng?"
"Đụng phải? Tôi không nhớ là mình đã làm gì đặc biệt, ngày gặp chuyện bọn tối đi công viên chơi, a!", cô xoay người, "Hôm đó có đi vào nhà ma, không những thế đêm hôm trước tôi còn xem phim kinh dị với Diệp Mộng Dương!"
"Vậy kể về hai việc đó đi, có sự kiện gì đặc biệt xảy ra không?"
"Đi nhà ma với xem phim kinh dị hả? Không có gì đặc biệt...", Hứa Linh cố nhớ lại, nhưng cũng không phát hiện ra có gì đặc biệt. À không, hình như là có...
"Đúng rồi!"
"Sao?", Triệu Tường hết hồn.
"Là phim kinh dị!", Hứa Linh khẳng định.
"Chị chắc chắn, không phải nhà ma?"
"Không phải, nhà ma không có chuyện gì đặc biệt hết, phải là phim kinh dị. Tôi nhớ lúc chạy phụ đề cuối phim, một ma nữ đột ngột xuất hiện, nói buổi tối sẽ tới tìm bọn tôi. Là nó sao? Thì ra không phải nhà làm phim trêu nhau, là quỷ thật?"
Triệu Tường suy nghĩ lời cô thật lâu, sau đó phủ định kết luận của cô, "Không đúng! Đó không phải là nó!", nhìn thấy sự nghi hoặc từ Hứa Linh, cậu nói tiếp, "Phim kinh dị đời cũ rất thích chơi những trò đó, lời thoại cũng không mới lạ là bao, chắc chắn là cố ý của nhà làm phim.", cậu giật mình, "Các chị có nói gì lúc đó không, lúc hình ảnh ma nữ xuất hiện ấy?"
Hứa Linh nghĩ một lúc, rồi chợt biến sắc, gian nan nói, "Có, người yêu tôi nói 'tao chờ mày đến tìm', lúc ở nhà ma cũng nói 'Mong là nó đến tìm tôi thật'..."
"Sao lại ngốc như vậy!", Triệu Tường hiểu rồi, sự kiện lần này bắt đầu là do hai câu của người bạn trai kia, hoạ từ miệng mà ra mà, bọn họ chọc quỷ! Trong lòng cậu dâng lên sự bất an, những người chủ động trêu quỷ rất khó thoát ra, phải nói là trước giờ chẳng có ai thành công.
"Vậy sao hai người còn lại cũng biến mất? Hai người họ chẳng nói gì cả!", Hứa Linh kinh hoảng nói, cô hối hận chết được, nếu không phải tại Cao Thế Cường thì đã chẳng có gì xảy ra, không, bọn họ vốn không nên xem bộ phim kia! Nếu không xem đã không có gì xảy ra! Tất cả là tại cô!
Hứa Linh thề, từ này về sau không bao giờ xem phim kinh dị nữa. Trải qua sự kiện lần này đã dập tắt hoàn toàn hứng thú của cô với thứ đó, bạn bè vì bọn chúng mà không rõ sống chết, cô cũng không dám tò mò nữa. Chỉ hy vọng lần này mọi người có thể cùng nhau sống sót.
Sắc mặc Triệu Tường cũng không tốt lắm, "Chuyện này tôi không biết, nhưng mà, tôi biết chắc cô cũng đang gặp nguy hiểm."
Cậu vừa dứt câu đã cảm thấy một cỗ khí lạnh vây lấy Hứa Linh, hơi thở của sự âm u, lạnh lẽo đầy oán độc.
Phải khẩn trương!
"Cho tôi xem bộ phim đó!"
"Gì cơ?"
"Đừng hỏi nữa, khẩn trương đi! Muốn sống thì nhanh lên, nó sắp đến rồi!", Triệu Tường gấp gáp hét lên, cậu cảm giác được hơi thở đó càng lúc càng đậm, đu bám lấy Hứa Linh, nếu không nhanh lên thì mạng cô sắp mất rồi.
Triệu Tường kéo Hứa Linh chạy đến cổng trường, chợt tim đột nhiên đập nhanh hơn, trên đường chạy chỉ kịp quay đầu lại, nhìn lướt qua vẻ mặt không đổi của Chu Duy.
Sao lại thế này, đấy...
"Không phải gấp lắm sao, nhìn gì nữa!"
Hứa Linh thúc giục, Triệu Tường dằn sự ngạc nhiên xuống đáy lòng, bọn họ bắt một chiếc taxi, chạy như bay đến khách sạn chỗ mấy người Hứa Linh trọ.
--Hết chương 10--