Lưu Giới lòng nóng như lửa đốt chạy tới phòng ngủ của Tôn Hải, chỉ hy vọng cậu ta có ở đây.
Lúc nãy anh hỏi thăm hai người, có một nữ sinh làm cho anh vô cùng khẩn trương.
Tương Tân Duyệt rất yêu Tôn Hải, từ lần đầu nhìn thấy cô đã bị cậu ta hấp dẫn. Tôn Hải không cao ráo không đẹp trai, tính cách còn kì quặc, các nữ sinh khi nhìn thấy đều trốn tránh, nhưng Tương Tân Duyệt là người duy nhất sau vẻ yếu ớt bên ngoài của cậu nhìn ra nội tâm tịch mịch.
Tôn Hải hẳn rất khốn khổ khi phải cô độc.
Tính cách trước kia của Tương Tân Duyệt không như hiện tại, thời thơ ấu của cô có thể xem là một hồi bi kịch. Cha là công nhân bình thường, mẹ làm nội trợ, thu nhập hơn nửa là nhờ người cha khéo tay, còn lại là nhờ người mẹ hằng ngày nhận chút việc vặt ở xưởng làm, đổi được vài đồng lương.
Lúc còn nhỏ cô chưa từng thấy qua áo váy xinh đẹp, túi sách mới tinh, đồ dùng học tập dễ thương. Một nhà ba người sống trong căn phòng sâu nhất trong hẻm, một căn phòng không đến 20 mét vuông.
Trong quãng thời gian bần cùng của tuổi ấu thơ, chuyện cô xem trọng nhất là học. Cha mẹ luôn lặp đi lặp lại, chỉ có học hành mới có đường thoát, khi đó mới có thể ở trong một căn nhà lớn, mặc áo váy dễ thương.
Cô rất nghe lời, ngày đêm dày công học tập. Chỉ có học mới có thể giúp cô thoát khỏi nghèo khó.
Cô cái gì cũng hiểu, có lẽ ứng với câu, trẻ nghèo sớm trưởng thành. Cô hiểu chỉ có việc học mới cho cô hy vọng, cha, mẹ lẫn thầy giáo đều nói vậy.
Từ đó về sau, cô rất ít khi ra ngoài chơi, ngay cả bạn nhỏ nhà bên rủ xem hoạt hình cô cũng không đi. Mỗi ngày của cô gắn liền với sách giáo khoa và vô số bài tập.
Lớn lên rồi tất nhiên sẽ có rất nhiều hoạt hình để xem mà.
Ngày qua ngày, cô không ngừng cố gắng, thành tích học tập yên ổn ở vị trí đầu, cả cấp tiểu học giáo viên coi trọng, cha mẹ tươi cười nhìn cô. Cô là niềm kiêu hãnh của cha mẹ.
Hết thảy thật tốt đẹp. Nhưng mà, cô cảm thấy rất cô độc, cô không có ai để bày tỏ cùng. Cha mẹ lẫn giáo viên đều chỉ quan tâm đến điểm số, bạn học tuy rất ngưỡng mộ nhưng cũng không ai tới gần cô. Cô luôn một mình lên lớp, cự tuyệt toàn bộ tụ họp vui chơi. Tương Tân Duyệt trở nên ít nói, không có khả năng giao tiếp với người khác.
Chỉ cần là con người sẽ không ai không muốn có bạn bè. Nhưng phần nguyện vọng này bị cô đè sâu trong lòng, không lộ ra nửa phần.
Một ngày kia, cha bị thương ở công trường, không thể khiêng vật nặng được nữa, đốc công lập tức đuổi việc. Thất nghiệp.
Người không có học vấn mà thất nghiệp hoàn toàn không có con đường nào khác, mỗi ngày đi xin việc không có kết quả, cuối cùng thì ở nhà mượn rượu giải sầu, may mà cha cô không như những lão nát rượu trong TV, uống say thì quát mắng, đánh người. Mẹ thì mỗi ngày mượn lệ rửa mặt.
Dựa vào chút tiền lương của mẹ căn bản không đủ lo cho chi tiêu trong nhà, cuối cùng cô cũng không mua sách nữa, cô không muốn vì sách vở mà tăng thêm gánh nặng cho cả nhà. . Chap 𝓶ới l𝐮ôn có tại + 𝖳RÙ M𝖳RU𝒴ỆN.Vn +
Cô nghĩ thầm, mau lớn lên, sớm ngày thoát khỏi bần cùng.
Nhưng mà, chuyện xấu cứ nối đuôi nhau tới.
Có một lần cha say rượu mơ thấy mình giàu to rồi, một mình chạy ra ngoài, bị xe tải tông ở đầu đường, bánh xe cán qua thân thể, chết ngay tại chỗ.
Tương Tân Duyệt vốn đang làm đề rất hăng hái, nghe được tin dữ thì ngây người, bút trượt khỏi tay.
Nhà cô đã không còn sức để khóc nổi.
Dựa vào tiền bồi thường thì sinh hoạt của hai mẹ con cũng khá hơn một chút. Qua được đoạn thời gian đau thương, mọi thứ vẫn tiếp tục như vốn có, mẹ cô làm công cho người ta. Chỉ có suy nghĩ của cô thay đổi.
Cô vẫn liều mạng học, nhưng trong thâm tâm lại nhìn thấy được sinh mạng yếu ớt ra sao, tình cảm giữa người với người trân quý tới mức nào. Cô bắt đầu kết bạn, đối xử chân thành với mọi người, có được rất nhiều người tốt xung quanh.
Ai cũng không tưởng tượng nổi Tương Tân Duyệt của hiện tại và lúc trước là một.
Lúc trước cô tự bế, không hiểu tình cảm của người với người. Bây giờ lại sáng sủa, nhiệt tình, thân thiết với mọi người.
Cô rất thích sự thay đổi này.
Cho tới khi gặp Tôn Hải. Cô nhìn thấy trong Tôn Hải là bản thân mình lúc trước, tự bế cô độc, không có khả năng làm quen với người khác.
Cô tiếp cận cậu.
Trong quá trình làm quen, cô càng lúc càng hiểu cậu, để rồi cuối cùng bị hấp dẫn, chỉ cần nhìn thấy Tôn Hải thì nội tâm không kiềm được kích động.
Cô nghĩ, có thể cô đã thích người thanh niên đơn thuần, chất phác này rồi.
Cô theo đuổi cậu. Cô đoán không sai, Tôn Hải cũng thích cô, hai con người mang theo tình cảm đơn thuần thời niên thiếu đến với nhau rất tự nhiên, quấn vào nhau hưởng thụ ấm áp.
Nhưng, tuy Tôn Hải có thể trò chuyện bình thường với cô, với người khác lại không thể.
Tương Tân Duyệt phát sầu. Lúc đó, Vương Kiên Long xuất hiện.
Đối với Vương Kiên Long trong tối ngoài sáng theo đuổi mình, Tương Tân Duyệt xem rõ trong mắt. Cô sẽ không thích Vương Kiên Long. Cô hiểu rõ, hai người bọn họ không cùng một thế giới, chỉ có Tôn Hải mới có thể cùng cô đi suốt cả đời này.
Đối với Vương Kiên Long ngày đêm theo đuổi, không cảm động là nói dối. Nhưng cô đã có Tôn Hải, không thể có thêm Vương Kiên Long, bọn họ có lẽ sẽ thử làm bằng hữu.
Trở thành bạn bè, Tương Tân Duyệt nhận thấy Vương Kiên đúng là một người nghĩa khí. Cô nghĩ nếu cho Vương Kiên Long kết bạn với Tôn hải, có lẽ Tôn Hải sẽ có chút thay đổi.
Cho nên cô đã đưa ra một quyết định, mà rồi về sau cô sẽ hối hận.
Cô hẹn Vương Kiên Long ra, nói rõ đầu đuôi câu chuyện rồi nói ra dự định của mình. Vương Kiên Long lập tức đồng ý, hai người thương lượng với nhau phải làm sao để giúp Tôn Hải tự tin hơn.
Cuối cùng cả hai quyết định, Vương Kiên Long chủ động đi làm quen với Tôn Hải, còn cô thì chọn thời điểm giả vờ chia tay Tôn Hải. Tôn hải được Vương Kiên Long thuyết phục sẽ theo đuổi ngược lại mình. Cứ thế xong bước đầu.
Cô không có tự tin với kế hoạch này lắm. Nhưng Vương Kiên Long cứ kiên trì thuyết phục, cô đành đồng ý. Hai người bọn họ bắt tay nhau cùng diễn một tuồng kịch.
Hiệu quả có vẻ rất tốt, quan hệ của Tôn Hải với Vương Kiên Long càng lúc càng tốt, có chuyện gì cũng nguyện ý nói với hắn ta, lời nói và hành động của cậu cũng có thay đổi so với trước. Đây là chuyện tốt.
Chỉ còn cần một kích thích cực lớn.
Tương Tân Duyệt đã lưỡng lự nửa ngày mới đồng ý thân mật với Vương Kiên Long để kích động Tôn hải,.
Trong tiệm cơm, Vương Kiên Long hẹn Tôn Hải, còn bọn họ thì ôm nhau vờ như đang hôn, không ngoài dự liệu, Tôn Hải chịu kích thích rất lớn. Chỉ còn chờ hành động của cậu ta.
Lúc diễn cùng Vương Kiên Long xong, hai người liền tách ra. Cái làm cho cô không ngờ được là lúc qua đường, một chiếc xe tải lao tới. Hình ảnh cuối cùng Tương Tân Duyệt nhìn thấy trong đời mình là chiếc xe dính đầy bụi lao đến như ngựa phi. Cái kết của cô và cha như nhau, mất mạng dưới bánh xe.
Lưu Giới trong lòng như có lửa. Những chuyện này anh biết qua lời một nữ sinh có quan hệ rất tốt với Tương Tân Duyệt. Tương Tân Duyệt đã sớm không còn rồi.
Trong lòng anh chợt dâng lên một cảm giác bất ổn.
Anh đột nhiên nhận ra, khung cảnh xung quanh có gì đó sai. Anh dừng bước.
Anh nhận ra điều bất thường là từ đâu.
Trên sân trường không còn một bóng người.
Anh quay đầu lại nhìn, khu phòng học đã cách mình rất xa, còn ký túc xá nam đã ở ngay trước mặt.
Hít thở sâu trong bầu không khí lạnh lẽo, chuẩn bị tư tưởng xong thì bình tĩnh bước đến ký túc xá nam.
Lần này, anh bước rất nhanh, trong lúc đi thì cẩn thận quan sát xung quanh. Vô cùng yên tĩnh, ngay cả tiếng bước chân của chính mình cũng nghe không được.
Từ từ.
Tiếng chân của mình sao có thể không nghe được!
Anh dùng sức đạp một bước trên mặt đất, không có âm thanh gì nhưng vẫn cảm giác được nền đất rắn chắc, vì dùng sức quá mà chân còn cảm thấy hơi đau.
Không nghe được gì, chẳng lẽ tai mình có vấn đề?
Ngẩn đầu nhìn bầu trời trên không, mặt trời trên đó lộ ra độ ấm kì dị.
Anh không để ý tới việc âm thanh đột nhiên biến mất, tiếp tục bước đi.
Đột nhiên anh lại đứng lại. Dùng tay áo sơ mi lau đi mồ hôi cứ tuôn ra trên ót.
Anh phát hiện không phải tai anh có vấn đề, mà là khung cảnh xung quanh có vấn đề. Bởi vì anh đi mãi vẫn chưa đến được ký túc xá.
Anh tính thử, khoảng cách giữa anh và ký túc xá không đổi so với lần dừng lại khi nãy. Anh cứ như chỉ dậm chân tại chỗ.
Sao có thể.
Anh đổi hướng khác chạy, chạy gần năm phút vẫn chỉ ở tại chỗ, không xê dịch tí nào.
Lưu Giới mờ mịt, anh giống như bị đóng cột cố định ở đây.
Lưu Giới lấy điện thoại ra, nhìn bàn tay cầm điện thoại mà ngẩn người. Chỉ có một biện pháp cho tình huống này, nếu có thể chuyển lời, có thể kết nối với thế giới bên ngoài...
Đúng. Lưu Giới nghĩ tình huống hiện tại tuyệt đối không thể xảy ra ở thế giới bình thường, chuyện này chỉ có thể xảy ra ở thế giới song song.
Lưu Giới run rẩy nghĩ, chỉ sợ nơi này là thế giới của quỷ hồn.
Anh cất điện thoại. Nếu như anh đoán đúng, vậy gọi điện ở Quỷ Hồn giới thì đầu bên kia nghe máy sẽ ở thế giới cũ sao?
Có lẽ sẽ xuất hiện chuyện đáng sợ hơn.
Cho nên không thể dùng điện thoại.
Vậy nên làm gì, làm sao, mới có thể thoát khỏi tình thế hiện tại?
Lưu Giới ngồi dưới đất tự hỏi. Đi không được thì không cần phí sức, tuy rằng khoảng cách không thu hẹp nhưng sức thì vẫn mất.
Anh lo lắng, nếu anh chết ở đây hẳn Lưu Chiếu sẽ không biết, vậy cậu có buồn hay không? Hay là cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm vì có anh trai trên danh nghĩa này hay không?
Bây giờ Lưu Giới mới hiểu rõ cái ngôi trường này đáng sợ bao nhiêu, sự tồn tại của nó không bình thường. Nơi này ma quỷ đứng đầu thao túng, con người thì chờ bị hành hạ chết.
Buồn cười là bản thân anh còn nhận uỷ thác của hiệu trưởng, người đó kính cẩn hy vọng anh có thể thu phục yêu ma quỷ quái. Sao mà có biện pháp, con người đứng trước bọn chúng vô cùng nhỏ bé, giống như anh hiện tại vậy, mặt cũng chưa thấy đã bị nhốt rồi.
--Hết chương 10--