Trong lúc ba người Triệu Tường đang nói chuyện, em gái của Trần Kiệt, Trần Bình tìm được cậu ta.
"Anh, em phải về."
Lúc Trần Bình đến tìm, Trần Kiệt đang ngẩn người nhìn sách vở, nghe tiếng em gái mới mờ mịt ngẩng đầu nhìn nó, mãi sau mới dần hồi thần.
"Đang yên lành, về nhà làm gì?"
Ai ngờ được, Trần Bình đột nhiên kích động đứng lên, "Em mơ thấy Khâu Tiểu Hằng! Anh ấy rất đáng thương, anh..."Cô đau lòng khóc lên.
Trần Kiệt rất thương cô em gái này, cha mẹ hằng năm không ở nhà, anh em nương tựa lẫn nhau lớn lên. Bình thường Trần Kiệt thấy em gái không vui rất bỏ công dỗ, hôm nay không biết làm sao, có lẽ là vì chuyện Khâu Tiểu Hằng mà tâm tình gần đây không tốt, nghe em gái nói lập tức nổi giận.
"Im miệng! Không được nhắc tới Khâu Tiểu Hằng!"
Trần Bình bị quát sợ ngây người, trước giờ anh trai chưa từng hung dữ với cô, nói chuyện cũng là ôn hòa nhỏ nhẹ, anh trai giận dữ như bây giờ cô chưa từng thấy qua, nhất thời im lặng.
Có lẽ ý thức được khẩu khí của mình không ổn, Trần Kiệt hạ giọng nói, "Trần Bình, không được nhắc tới Khâu Tiểu Hằng, cậu ấy đủ tội nghiệp rồi, không cần nhắc lại."
Trần Bình ngoan ngoãn nói, "Anh, em không nhắc tới nữa, em chỉ là muốn về nhà."
"Đi đi, nói với anh làm gì. Em muốn đi đâu thì đi, chẳng lẽ anh có thể lấy dây cột em lại? Về nhà cũng tốt, so với sống ở đây đều tốt hơn.", Trần Kiệt có chút vô lực nói.
Trần Bình không dám nói thêm gì, yên lặng rời đi.
Em gái đi rồi, Trần Kiệt vẫn ngồi đó ngẩn người, nhớ lại lời của em gái, cả người lạnh run. Trần Bình mơ thấy Khâu Tiểu Hằng, cậu sao có thể không mơ thấy cậu ta được.
Đã nhiều ngày rồi, cậu không chỉ thường xuyên thấy Khâu Tiểu Hằng trong mơ mà còn ngẫu nhiên sinh ra ảo giác, trên người Khâu Tiểu Hằng máu chảy đầm đìa, bộ dáng vô cùng đáng sợ. Cậu không hiểu được, chẳng lẽ giữa bọn họ không có ký ức tốt đẹp gì lưu lại sao? Tại sao lại là cảnh máu me đó?
Nghĩ đến giấc mơ đêm qua, Trần Kiệt rùng mình, từ trong ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ đứng lên.
Giấc mơ bắt đầu là cảnh hai người như bình thường cười nói ôn bài, khóe môi Khâu Tiểu Hằng nhếch lên vui vẻ, nhưng chậm rãi, khóe môi tươi cười đó cứng lại, con mắt vô thần, miệng hé lớn, tựa như người lúc gần chết không tiếng động gào thét.
Trần Kiệt muốn chạm vào cậu, nhưng căn bản không thể, không chỉ vậy còn phát hiện ra bản thân càng lúc càng rời xa Khâu Tiểu Hằng, tuy có thể thấy rõ ràng trước mắt nhưng thủy chung không thể chạm. Tựa như xuất hiện một bức tường vô hình chắn ngang trước mặt, cách ly hai bọn họ sang hai thế giới tách biệt.
Cậu mờ mịt chứng kiến tất cả, như một khán giả xem một bộ phim câm.
Bên trong màn ảnh, Khâu Tiểu hằng vặn vẹo cổ đứng lên, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt dại ra, hai tay vung vẫy khắp nơi, sách vở trên bàn bị cậu hất tung nằm rải rác dưới chân.
Trên bụng Khâu Tiểu Hằng nứt ra một cái khe nhỏ, quần áo bị xé rách lúc nào không biết, cái động đen trên bụng càng lúc càng lớn, máu tươi nhiễm đỏ màu áo sơmi trắng tinh. Rốt cục nửa người trên của Khâu Tiểu Hằng rớt khỏi nửa người dưới, tại miệng vết thương thấy được vô số vết răng nham nhở.
Khâu Tiểu Hằng ngã trên mặt đất, hai chân thẳng tắp duỗi ra, ruột theo trượt ra theo qua miệng vết thương, thứ màu đỏ hơi trắng mịn nhẵn cuốn theo lưng cậu, từ trước trườn ra sau, vòng quấn lấy cổ cậu thật chặt.
Trần Kiệt muốn nôn nhưng không thể, dạ dày không có chút phản ứng nào, nhưng tinh thần thì bị đả kích trầm trọng, cảnh tượng cứ liên tục xâm nhập vào đầu cậu. Trần Kiệt tỉnh ngộ, là mơ! Là giấc mơ nên không thể nôn thốc cái gì cả.
Sau khi tỉnh lại, Trần Kiệt yên lặng rơi lệ, cậu không hiểu tại sau Khâu Tiểu Hằng lại trải qua chuyện tàn nhẫn này. Cậu tin tất cả đều đã xảy ra, về phần vì sao lại mơ thấy, cậu cho rằng Khâu Tiểu Hằng làm, Khâu Tiểu Hằng muốn cậu nhìn thấy cảnh tượng cậu ta chết.
Trần Kiệt mở trừng mắt, đôi mắt tuyệt vọng của Khâu Tiểu Hằng như vẫn nhìn cậu chằm chằm, như lên án: vì sao không cứu tớ?
Ác mộng liên tục tra tấn làm cho tinh thần Trần Kiệt muốn hỏng, hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại cậu sẽ lại thấy một màn kia diễn ra, giống như lặp đi lặp lại một thông điệp, một lần lại một lần, khắc ghi vào đầu cậu.
"Thật kỳ quái.", Triệu Tường nói.
"Trần Kiệt?", Yến Giang hỏi.
"Ừm. Nếu lời Chu Hân Vũ đều là thật, vậy linh hồn con mèo kia là từ bức tranh đi ra, phải trả thù chị gái cậu ấy mới đúng, liên quan gì đến Trần Kiệt? Cậu ta với nó chẳng có liên quan gì."
"Đến hỏi là biết.", Yến Giang suy nghĩ một lát rồi nói.
Đợi đến lúc bọn họ tìm được thì tinh thần Trần Kiệt đã vô cùng suy sụp, giấc mơ xuất hiện liên tục làm cậu ta không phân được thật ảo, chốc lát là hai anh em chơi đùa với Khâu Tiểu Hằng, chớp mắt lại là đôi mắt trừng lớn của Khâu Tiểu Hằng, cậu thậm chí còn cảm thấy bực mình với Khâu Tiểu hằng.
"Cậu chết rất đáng thương, vì sao lại muốn tra tấn tớ!"
Mặc dù đang là thời gian nghỉ ngơi nhưng một tiếng rống này cũng làm bạn học xung quanh nhìn cậu đầy kỳ quái, có vài người dời đi cách xa cậu.
Triệu Tường cùng Yến Giang liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới tình huống này, Trần Kiệt tóc rối tung, ánh mắt hoảng hốt, dưới mắt là quần thâm đen sì, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi vàng như nến, bộ dáng hiện tại vô cùng giống quỷ!
Hai người Triệu Tường lôi Trần Kiệt ra phòng học, cậu ta mơ mơ hồ hồ đi theo bọn họ, trong lòng hai người lo lắng, bộ dạng này sợ là cũng không hỏi được gì.
Triệu Tường hai tay nắm đầu cậu ta lắc lắc, Trần Kiệt theo cử động đó lắc trái lắc phải, vô cùng nhu thuận.
Triệu Tường mỉm cười hỏi, "Trần Kiệt, biết tớ là ai không?"
Đôi mắt vô thần nhìn mình, trong lòng Triệu Tường run lên một cái.
"Trần Kiệt, là ai tra tấn cậu?"
Trần Kiệt giật giật môi, Triệu Tường đưa tai sát qua nghe.
"Khâu Tiểu Hằng.", Yến Giang nói.
"Cái gì?"
"Cậu ta nói, Khâu Tiểu Hằng."
Triệu Tường quay lại nhìn mặt Trần Kiệt.
"Khâu Tiểu Hằng muốn tìm cậu báo thù? Không đúng! Hai người là bạn thân mà, vì sao cậu ta muốn tra tấn cậu? Nghe cậu nói thì cậu ta bị ai giết à?
Trần Kiệt vẫn là bộ dạng mơ màng kia, nhưng dường như nghe vào tai được vài lời, mặt cậu ta hết xanh lại trắng, Triệu Tường cảm thấy rất thú vị.
Yến Giang thấy hỏi không được cái gì thì kéo Triệu Tường rời đi, Triệu Tường nhét một cuộn giấy nhỏ vào bóp tiền của Trần Kiệt.
"Cậu nhét cái gì vậy?", Yến Giang hỏi.
"Một tờ giấy thôi, số điện thoại của em."
Yến Giang gật gật đầu, Triệu Tường nói, "Làm sao bây giờ? Trần Kiệt cũng không biết là thật sự ngu rồi hay đang giả ngu?"
"Có cảm giác gì?"
"A?"
"Trần Kiệt! Cậu vừa đứng gần cậu ta vậy, hẳn là cảm giác rất sâu sắc đúng không, nguy hiểm rất lớn sao?"
Khóe miệng Triệu Tường có chút run rẩy, nghiêm túc nói, "Đúng, rất nguy hiểm. Nếu nói giây tiếp theo cậu ta sẽ chết em cũng không nghi ngờ."
"Như vầy, tôi đi tìm Chu Hân Vũ, cậu tìm nơi an toàn trốn đi."
Triệu Tường lúc đầu còn nghe cẩn thật, nghe xong thì ngạc nhiên hỏi, "Em trốn đi? Vì sao?"
"Cậu tiếp xúc gần vậy không sợ lọt vào tầm ngắm sao? Hiện tại cậu vừa cùng người sẽ bị hại tiếp theo trực tiếp tiếp xúc, sự tình lần trước đã quên rồi?", Yến Giang có chút cạn lời, Triệu Tường bình thường thông minh sáng dạ, đôi khi não hình như lại có một lỗ hổng.
Triệu Tường nghe vậy bừng tỉnh, mắt lộ ra lo lắng nhưng là lập tức chuyển thành kiên định, Yến Giang vốn tưởng cậu bắt đầu từ chối, quyết tâm cùng thế lực thần bí chiến đấu, ai ngờ cậu bảo, "Được! Mọi thứ giao lại cho thầy, em sẽ tránh ở ký túc xá ở chung với mọi người. À, thầy tìm Chu Hân Vũ có phải vì bức tranh kia?"
"Ừm, khi đó cậu nhìn thấy bức tranh sắp sửa hoàn thành nhưng không nhìn thấy nó sau khi đã hoàn thành, vậy có thể Chu Hân Vũ căn bản không có hoàn thành nó. Nếu thật vậy, dĩ nhiên phải bảo trò ấy vẽ cho xong rồi.", Yến Giang bất đắc dĩ nói.
"Okay, em đi đây."
Triệu Tường đi chưa được mấy bước lại vòng về, Yến Giang nghi hoặc nhìn cậu, Triệu Tường ngượng ngùng nói, "Thầy Yến, vì an toàn, thầy theo em đến ký túc xá đi.", lại vội vàng bổ sung, "Đến dưới lầu là được."
"..."
Yến Giang như bảo tiêu đưa cậu đến dưới lầu, nhìn thấy một nam sinh đứng chờ ở đó, là học sinh lớp anh – Ninh Xuyên.
Ninh Xuyên thấy Yến Giang vội vàng đến chào, tiếp theo phê bình Triệu Tường không nên đã một bó tuổi lại muốn giáo viên đồng dạng một bó tuổi bự hơn hộ tống. Mãi đến khi thấy mặt Yến Giang chuyển sang xanh đen, mới kéo Triệu Tường chạy thẳng về phòng. Yến Giang lắc đầu, đúng là thiếu đòn mà (*).
Một đám mây lớn che khuất mặt trời, ánh nắng theo khe hở bé nhỏ tung mình len qua, từng đợt gió mang theo hơi mát thổi đến, khung cảnh thanh bình làm Yến Giang bất giác sinh ra lỗi giác, dường như nỗi sợ, bóng đêm đều cách mình xa thêm một chút, anh cũng thoải mái đứng lên, bước nhanh về phía ký túc xá nữ.
Nói lý do đến với quản lý ký túc xá xong có một nữ sinh từ dưới lầu đi xuống, người đó là bạn cùng phòng Chu Hân Vũ. Cô nói Chu Hân Vũ đã nhiều ngày không về ký túc xá, cũng không đi học, các cô còn tưởng cô ấy về nhà rồi.
Yến Giang cảm thấy không đúng, anh tạm biệt nữ sinh rồi lấy di động ra ấn số, chờ đối phương bắt máy.
(*): bản QT là "này lại thiếu cái cân a", tớ đoán đoán đoán và ngu ngu ngu:>, nên chém luôn.
–Hết chương 7–