Quỷ Hành Thiên Hạ

Quyển 5 - Chương 24: Đào hoa tất sát thuật! (Kĩ thuật giết hoa đào!)



Tiếng lòng của Tiểu Tứ Tử: cha, Cửu Cửu, Tiểu Lương Tử, có chuyện lớn rồi! Lúc Tiểu Tứ Tử và Bạch Bạch đi dạophố, không ngờ lại nhìn thấy Miêu Miêu ôm một cô nương, còn nắm tay nữa! Chẳng lẽ đây chính là… ngoại tình mà Cửu Cửu hay nói?!

Tiểu Tứ Tử ôm má, há hốc mồm, cái bánhbao trong miệng rơi mất cũng chẳng để ý, chỉ có một giọng nói vang vọngtrong đầu, Miêu Miêu ngoại tình rồi! Ngoại tình rồi kìa!

Triển Chiêu xấu hổ đỡ Triệu Viện, nhìnthấy biểu cảm kinh hoàng của Tiểu Tứ Tử, nghĩ thầm, không phải, khôngphải đâu! Oan uổng quá!

Hắn vô thức nhìn Bạch Ngọc Đường, BạchNgọc Đường đang vô cảm đứng yên tại đó, nhưng xung quanh lại có oán khíđen vần vũ, nhìn mà giật mình. Vị trí người kia nhắm thẳng đến, là bàntay đang nắm tay Triệu Viện của hắn.

Triển Chiêu vô thức buông tay, Triệu Viện không đề phòng, ngã sang bên cạnh, mông rơi mạnh xuống đất, “Ai da.”

Triển Chiêu giật mình: “Không sao chứ?”

Triệu Viện ngã một cái ngay giữa đườnglớn, rất nhiều người xoay sang nhìn, nàng ta xấu hổ cúi đầu, xoa xoamông, không biết Triển Chiêu lại làm sao.

Bạch Ngọc Đường cũng hoàn hồn lại, thảTiểu Tứ Tử xuống đất, Tiểu Tứ Tử liền chạy đến, túm lấy Triển Chiêu,ngửa mặt lên đau đớn khôn xiết mà gọi: “Miêu Miêu!”

Triển Chiêu luống cuống giải thích:“Chuyện này, Tiểu Tứ Tử vị này là Triệu Viện là muội muội của hoàngthượng cũng là công chúa xét bối phận thì phải gọi Tiểu Tứ Tử là tiểuhoàng đệ chúng ta đã lâu không gặp công chúa đã lâu không về chúng ta là bằng hữu hoàng thượng bảo ta dẫn công chúa ra ngoài đi dạo thế là côngchúa không cẩn thận ngã trật chân ta đang định đưa công chúa đến y quán, ha…”

Triển Chiêu nói một hơi không nghỉ hết câu chuyện, nói xong, liếc sang Bạch Ngọc Đường một cái.

“Ô?” Vẻ mặt đau đớn khôn xiết của Tiểu Tứ Tử biến mất, chớp chớp mắt gãi đầu, “Nói vậy, không phải loại quan hệ kia?”

“Loại quan hệ nào?” Triển Chiêu giả vờgiật mình rồi lại kiên quyết lắc đầu: “Không có quan hệ gì! Hoàn toànkhông có quan hệ gì!”

Vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn Bạch Ngọc Đường đã đi đến bên cạnh.

Khi Bạch Ngọc Đường vừa nhìn thấy quảthật đã sửng sốt, máu nóng dồn lên, vại giấm trong ngực bị con chuột vẫn xù lông hung hăng lật úp! Nhưng bình tĩnh lại rất nhanh, với hiểu biếtcủa hắn về Triển Chiêu, hắn nghĩ con mèo đó cũng chẳng làm nổi chuyệnmột chân đạp hai thuyền như thế. Hơn nữa, dáng vẻ thành thật lúc bị phát hiện đang làm chuyện xấu của Triển Chiêu cũng rất thú vị. Thế là, BạchNgọc Đường nhướng mày nhìn Triển Chiêu, sắc mặt, rất cao thâm.

Triển Chiêu buồn bực đứng đó, có cảm giác bị rơi vào thế yếu… Nhất thất túc thành thiên cổ hận! [một lần sảy chân để hận nghìn đời]

“Tiểu hoàng đệ?” Triệu Viện nhìn Tiểu Tứ Tử chăm chăm, “Đệ là hài tử nhà Cửu hoàng thúc sao? Tỷ từng nghe thái hậu nói.”

Tiểu Tứ Tử thì đã từng nghe Triệu Phổnói mình còn một đường tỷ, Tiểu Tứ Tử là hài tử ngoan hiểu lễ nghĩa, cho nên vội đứng ngay ngắn chào hỏi, “Tỷ tỷ.”



Triệu Viện im lặng một lúc, rồi đưa tayôm chầm lấy Tiểu Tứ Tử cọ cọ cọ: “Ai da, đáng yêu quá! Ta nghe hoàng tẩu nói còn một hoàng đệ cực đáng yêu, quả nhiên!”

Tiểu Tứ Tử dựa cảm Triệu Viện đánh giá một chút, híp mắt, ô, ngực ngực không to như Bàng di di! Nhưng mà trên người thơm thơm.

Triệu Viện ôm Tiểu Tứ Tử cọ cọ một lúc, ngẩng đầu thì thấy Bạch Ngọc Đường đã đứng cạnh Triển Chiêu.

Trong một chớp mắt đó, Triệu Viện độtnhiên thấy ảo giác… Có thể là vì hai người này đều quá tuấn mỹ, đứngcạnh nhau đúng là mỹ cảnh, ánh mặt trời trên sông phản chiếu lên haingười, sáng đến lóa mắt! Triệu Viện ngẩn ngơ đứng đó, nhìn hai ngườichằm chằm, tim đập dữ dội.

“Tỷ tỷ, chân đau sao?”

Lúc này, chỉ còn Tiểu Tứ Tử tương đốitỉnh táo, thấy chân Triệu Viện bị trật, liền ngồi xuống cạnh chân nàngta xem thử, đưa tay bóp bóp: “Bị trật rồi, Tiểu Tứ Tử chỉnh lại cho!”

“A?” Triệu Viện hoàn hồn lại, Tiểu Tứ Tử đã cởi giày ra bóp chân cho nàng ta.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vô thứcxoay mặt đi không nhìn… Triển Chiêu xoay trái Bạch Ngọc Đường xoay phải, hai mắt giao nhau.

Triển Chiêu nhìn trời, Bạch Ngọc Đường thấy con mèo kia nơm nớp như đạo tặc, lắc đầu bất đắc dĩ, “Miêu Nhi, giỏi thật.”

“Không có!” Triển Chiêu thấy quả nhiên Bạch Ngọc Đường có để bụng, vội dán vào giải thích: “Tình cờ thôi!”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy sao, tình cờ thật.”

“Là tình cờ thật!” Triển Chiêu bực bội: “Chúng ta chỉ là bằng hữu bình thường!”

“Bình thường đến mức nào?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn: “Nàng ta là ai?”

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường chịuhỏi, liền rướn đến nói nhỏ vào tai Bạch Ngọc Đường toàn bộ thân thế lẫnquá khứ của Triệu Viện, Bạch Ngọc Đường nghe xong, nhìn trời, chậc… Vừathu Đường Thạch Đầu làm đồ đệ, tiêu diệt một hoa đào, bây giờ lại thêmmột hoa nữa, lại còn là nữ.

Tiểu Tứ Tử vặn bên chân bị trật củaTriệu Viện về xong thì thấy Triệu Viện đang ngẩng mặt, mở to mắt nhìnTriển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang nói nhỏ với nhau. Sắc mặt của TriệuViện bây giờ, nói thế nào đây… Tiểu Tứ Tử chống cằm suy tư một lúc, mặtđỏ hồng, mắt lấp lóe, dường như đã từng thấy rồi.

“Tỷ tỷ.” Tiểu Tứ Tử chọt chọt lên vai Triệu Viện: “Đứng lên xem còn đau không?”

“À, được.” Triệu Viện vội mang hài vào đứng lên, bước thử vài bước, “Không đau nữa!”

Tiểu Tứ Tử cong môi, đương nhiên rồi, bí kỹ trị trật chân độc môn của cha!

“Tiểu Tứ Tử, giỏi quá!” Triệu Viện nhéomá Tiểu Tứ Tử, cười thật tươi nói thật không hổ là tiểu thần y. Tiểu TứTử bị tưới thuốc mê, lập tức cảm thấy tỷ tỷ này rất đáng mến, có thểthương lượng được! Một lát nữa nghĩ cách để tỷ tỷ không thích Miêu Miêunữa, không biết tỷ tỷ có đồng ý không.

“Triển đại ca.” Triệu Viện đi đến cạnh Triển Chiêu, nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bằng hữu của huynh sao?”

Triển Chiêu vội giới thiệu: “À, đây là Bạch Ngọc Đường Bạch ngũ gia, Ngọc Đường, đây là công chúa.”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy hai tiếng “Ngọc Đường” nghe rất êm tai, vị công chúa này cũng được xem như là kì nữ,khi thái hậu lưu lạc dân gian chỉ có hai bàn tay trắng lại còn mù mắt,đều là nhờ nàng ta chăm sóc, còn không ngại hiểm nguy minh oan cho tháihậu. Bạch Ngọc Đường vốn rất kính phục những kì nữ như thế này, khoanhẳn nói có phải hoa đào hay không, coi trọng một chút đi, thế là gật nhẹ đầu.

Triển Chiêu thở phào, tâm trạng của Bạch Ngọc Đường không tệ lắm!

“Gọi ta là Triệu Viện được rồi.” TriệuViện cười híp mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, khen thầm trong lòng: Nhìn gầncòn đẹp hơn, không giống như Triển Chiêu, một là vừa thấy đã say mê, một là càng nhìn càng mê muội, hai người thật sự rất xứng!

Nghĩ đến đây, nàng ta đột nhiên tự rùngmình một cái, mình vừa nghĩ gì vậy? Nghĩ nghĩ, Triệu Viện ôm ngực, saotim lại đập nhanh như thế?

“Miêu Miêu, trên tóc có lá cây.”Tiểu TứTử thấy trên tóc Triển Chiêu có một chiếc lá cây nhỏ, có lẽ rơi vào khiđi ngang dưới tàng cây lúc nãy, liền đưa tay chỉ.

“Sao?” Triển Chiêu cúi đầu nhìn.

Bạch Ngọc Đường đưa tay, giúp hắn phủilá cây xuống, ngón tay thon dài xuyên qua làn tóc, nói nhỏ: “Con mèotrêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Ư…”

Triệu Viện đột nhiên ôm tim.

Ba người nghe thấy nàng ta phát ra âm thanh kì lạ, liền nhìn sang.

Triệu Viện ôm ngực cảm giác trái timmình đang đập thình thịch, khi nãy Bạch Ngọc Đường đến gần Triển Chiêu,Triển Chiêu xoay mặt sang, tay của Bạch Ngọc Đường vuốt từ mái tóc củaTriển Chiêu xuống… A! Muốn thét to một tiếng quá, tại sao?!

“Tỷ tỷ.” Tiểu Tứ Tử đưa tay kéo tay áo Triệu Viện: “Mặt tỷ tỷ đỏ quá? Làm sao vậy?”

“A?” Triệu Viện ôm tim, trong đầu chỉtoàn hình ảnh Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dựa sát vào nhau, mình đang hưng phấn gì vậy?!

Tiểu Tứ Tử với lấy tay Triệu Viện bắt mạch: “A! Đập nhanh quá!”

“Không sao chứ?” Triển Chiêu nghĩ thầm làm ơn đừng tìm ra được bệnh gì đó!

“Ưm…” Chân mày Tiểu Tứ Tử nhíu chặt,nghĩ thầm này tỷ tỷ này làm sao vậy? Đau tim sao? Không giống, đột nhiên tim đập nhanh, không giống bị bệnh.

“Không.” Triệu Viện xoa mặt, nói: “Chúng ta đi ăn chút gì đi? Uống nước ô mai ướp lạnh gì đó, trời nóng quá.”

Vừa nói xong, gió thu thổi đến, Tiểu Tứ Tử rụt cổ, nước ô mai ướp lạnh…

Triển Chiêu thấy có thể có thể phá vỡ bầu không khi xấu hổ, vội gật đầu, “Đến Thái Bạch Cư đi?”

“Được!” Tiểu Tứ Tử vỗ tay, “Tiểu Tiểu Bàn nói Thái Bạch Cư mới có một đầu bếp mới, biết làm dụ đầu tô!” [bánh khoai sọ]

“Nhưng mà.” Triệu Viện nhìn Triển Chiêu, “Không phải khi nãy huynh nói Thái Bạch Cư đang sửa cột trụ sao?”

“Ơ, cái này…” Triển Chiêu xấu hổ.

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười, đưa tay vỗ nhẹ vai Triển Chiêu một cái: “Đã sửa xong rồi, Triển đại nhân không biết sao? Hửm?”

Triển Chiêu xoay mặt, thì thấy Bạch Ngọc Đường đang cười xấu xa, lại nhớ đến mình đã lo lắng suốt cả quãngđường, đưa tay nắm tay hắn: “Chuột chết tiệt, được một tấc đòi mộtthước!”

Bạch Ngọc Đường được Triển Chiêu nắm tay, không rụt về, chỉ nói: “Móng vuốt lạnh như vậy sao? Đã bảo ngươi mặc nhiều một chút.”

“Ta không lạnh.” Triển Chiêu xoa xoa lòng bàn tay Bạch Ngọc Đường: “Của ngươi cũng đâu có nóng…”

“Ư…”

Triệu Viện ôm ngực cảm thấy cực kì khó thở, không được rồi, tim sắp nhảy ra ngoài rồi!

Nàng ta hít thật sâu bình ổn tâm trạnglại, rất muốn xem tiếp! Hai người này, thân mật quá thân mật quá đi,thật là đẹp! Vừa nghĩ vừa tự nhéo vai, Triệu Viện, phải tỉnh lại!

Tiểu Tứ Tử lẳng lặng trốn ra cạnh Triển Chiêu, nhìn Triệu Viện, nghĩ thầm, tỷ tỷ này, hình như có bệnh!

“Đi Thái Bạch Cư, chúng ta đi thôi TiểuTứ Tử.” Triệu Viện hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, nắm tay Tiểu Tứ Tử,nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, Bạch Ngọc Đường thì đã chắp tay sau lưng bắt đầu đi rồi, Triển Chiêu đuổi theo, Triệu Việndắt tay Tiểu Tứ Tử đi phía sau, nhìn hai người chằm chằm.

Tiểu Tứ Tử buồn bực, không phải Triệu Viện thích Miêu Miêu sao? Sao lại nắm tay mình không nắm tay Miêu Miêu?

.

.

“Tiểu Tứ Tử.” Đi được vài bước, Triệu Viện cúi xuống hỏi Tiểu Tứ Tử: “Quan hệ của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rất tốt sao?”

“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử vội gật đầu: “Rất tốt rất tốt!”

“Vậy.” Triệu Viện hỏi nhỏ: “Bọn họ, thường ở cạnh nhau?”

“Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử lại gật đầu: “Ở chung một phòng!”

“Sao?” Triệu Viện ôm ngực, trong đầu vôthức hiện ra hình ảnh Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu sinh hoạt trongcùng một phòng, cùng ăn cơm, cùng tắm… Cùng tắm?!

“Ư!” Triệu Viện ôm ngực, cảm giác kì lạ này là thứ gì?!

“Tỷ tỷ, mặt đỏ quá, thật sự không sao sao?” Tiểu Tứ Tử hơi lo lắng, mong là đừng bị bệnh lạ.

“Không sao.” Triệu Viện phẩy tay, tiếp tục nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, hai người họ… ngủ cùng nhau sao?”

“Bình thường rồi!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Còn tắm chung một bồn.”

Tiếng Tiểu Tứ Tử nói chuyện không nhỏ,Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía trước đương nhiên có nghe thấy, nhìn nhau một cái, tiểu bảo bối nói bậy! Rõ ràng còn chưa tắm chung một bồn, mỗi người tắm một bồn… [thế thì lát nữa về tắm chung một bồn đi, nhiễusự]

“A!”

Tiểu Tứ Tử phía sau đột nhiên kêu lên: “Tỷ tỷ làm sao vậy?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quay đầu lại thì thấy Triệu Viện đang lấy khăn lau mũi, dưới mũi có máu.

Triển Chiêu giật mình, đi đến xem: “Công chúa, không sao chứ?”

“Không sao không sao.” Mặt Triệu Viện đỏ bừng, lấy khăn bịt mũi: “Thời tiết hanh khô, ăn nhiều đồ nóng cho nên khí huyết vượng.”

“Thật sự không sao?” Triển Chiêu không yên tâm: “Ti chức đưa công chúa về cung?”

“Không cần!” Triệu Viện lập tức lắc đầu, “Cùng đi ăn cơm.” Vừa nói vừa lau mũi, “Không sao cả.”

“Thật sự không nguy hiểm?” Triển Chiêu hỏi Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử đang bắt mạch cho Triệu Viện, nhăn mặt suy nghĩ: “Không nguy hiểm, không có bệnh gì, chỉ là quá hưngphấn! Tỷ tỷ đang vui chuyện gì vậy?”

“Sao?” Mặt Triệu Viện đỏ bừng bừng,“Không, đã lâu tỷ tỷ không về Khai Phong, thấy mọi người đều khỏe mạnh,cho nên tâm trạng tốt, ha ha.”

Lúc đang nói chuyện thì đã đến trước Thái Bạch Cư, Triệu Viện vẫy tay gọi mọi người: “Mau lên, đói bụng rồi.”

Tiểu Tứ Tử khó hiểu chạy theo Triệu Viện.

.

.

Triển Chiêu không hiểu gì, nghĩ thầmTriệu Viện không có gì nguy hiểm chứ? Khi nãy còn bình thường, thấy Bạch Ngọc Đường rồi thì mất hồn mất vía…

Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lập tức hípmắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Nghĩ thầm, hắn không biết lực sát thương củaBạch Ngọc Đường đối với nam nhân thế nào, nhưng với nữ nhân thì thật sựlà uy lực kinh người! Không chỉ là nữ nhân, ngay cả tiên nữ quỷ nữ cũngkhông chạy thoát được cặp mắt hoa đào của hắn! Chẳng lẽ Triệu Viện để ýhắn rồi.

Bạch Ngọc Đường thì nhìn chằm chằm bóng lưng Triệu Viện suy tư, rất lâu sau, hắn đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Miêu Nhi…”

“Sao?” Triển Chiêu hoàn hồn lại: “Chuyện gì?”

“À, không có gì.” Bạch Ngọc Đường cườinhư không, lắc đầu: “Chỉ là cảm thấy, người thích ngươi, đều rất đặcbiệt, mỗi người một vẻ.”

Triển Chiêu cảm giác trong đầu mình cósợi dây đang giật giật, mình thì sốt ruột thế này, Bạch Ngọc Đường lạibình tĩnh thản nhiên như không, con chuột này…

Đang định phát tác, chợt nghe Bạch Ngọc Đường nói nhạt một câu, “Đương nhiên rồi, ta cũng không có tư cách gì nói người khác.”

Triển Chiêu ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường đưa tay giúp hắn vén lọn tóc bị gió thổi tung ra sau tai, đầu ngón tay vuốt nhẹ theo vành taihắn, “Ta đặc biệt hơn bọn họ, đúng không?”

Triển Chiêu kêu “phừng” một cái, mặt đỏ bừng.

“A, tỷ tỷ, lại chảy máu mũi rồi!”

Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Viện quay đầu nhìn ra phía sau rồi lảo đảo sắp ngất, vội đỡ lấy: “Hay là đến y quán đi?”

“Không sao!” Triệu Viện ôm mũi, hai mắtsáng bừng nhìn Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường,rất xứng đúng không?”

Tiểu Tứ Tử ngẩn người, tay đỡ Triệu Viện ngửa mặt nhìn hắn, “Sao?”

“Không… không có gì.” Triệu Viện bịtmũi: “Tỷ tỷ nói bừa thôi, đi thôi đi thôi.” Nói xong thì đi tới trước,sắc mặt rất phức tạp.

Tiểu Tứ Tử khoanh tay đứng ngơ ngác, chắc chắn mình không nghe lầm! Khi nãy Triệu Viện nói, Miêu Miêu và Bạch Bạch rất xứng?

Tiểu Tứ Tử đột nhiên nhớ ra, đôi mắt lấp lóe của Triệu Viện, rất giống các nha hoàn trong phủ Khai Phong. Cácnha hoàn kia thích nhất là tụ lại nói Miêu Miêu và Bạch Bạch hôm nay làm gì gì gì, Cửu Cửu và cha gần đây lại thế nào thế nào, chỉ cần thấy bọnhọ có động tác thân mật, thì sẽ kêu oa oa, còn hưng phấn đến mặt đỏ timđập. Tiểu Tứ Tử từng hỏi cha, đây là bệnh gì… Công Tôn dở khóc dở cườinói, đây là bệnh nan y, không trị được, nhưng không ảnh hưởng tính mạng.

Lẽ nào! Triệu Viện cũng mắc phải bệnh lạ đó rồi? Tiểu Tứ Tử quyết tâm làm rõ ràng, chạy đuổi theo Triệu Viện.

Triển Chiêu cũng mặt đỏ tim đập, khi nãy Bạch Ngọc Đường nói gì ấy nhỉ, nghe thấy êm tai, chuột miệng ngọt.

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêurồi nhìn nhìn Triệu Viện, cong môi, cười mờ ám, hoa đào này, dường nhưcó biện pháp giải quyết!

Nghĩ xong, hắn kéo tay Triển Chiêu: “Đi thôi, không đói sao? Ở hoàng cung có ăn gì không?”

“Không.”Triển Chiêu lắc đầu, bị Bạch Ngọc Đường dắt đi.

.

.

Mọi người đến Thái Bạch Cư, Tiểu Tứ Tử chạy vào trong, Tiểu Lục nhìn thấy, “Ô! Tiểu vương gia!”

“Tiểu Lục Tử!” Tiểu Tứ Tử thường vẫn xưng huynh gọi đệ với Tiểu Lục, đi đến hỏi: “Đầu bếp mới đến biết làm dụ đầu tô sao?”

“Đúng vậy, rất ngon đó tiểu vương gia, sở trường là tám món điểm tâm nhẹ, ngài gọi một phần nếm thử?”

“Được được!” Tiểu Tứ Tử gật đầu, kéo Triệu Viện lên lầu, miệng nói: “Còn nữa, thêm thức ăn Miêu Miêu thích!”

“Được!” Tiểu Lục chạy đi chuẩn bị.

Triệu Viện thắc mắc với Tiểu Tứ Tử: “Vì sao chỉ gọi món Triển đại ca thích? Bạch Ngọc Đường không ăn sao?”

“Bạch Bạch rất kén chọn!” Tiểu Tứ Tửnói: “Bình thường chỉ uống rượu không ăn gì, nhưng có thể ăn chút thứcăn mà Miêu Miêu thích, Miêu Miêu sẽ đút cho Bạch Bạch, Bạch Bạch thíchhay không cũng sẽ ăn, không đút thì sẽ uống rượu không ăn gì… A? Mặt tỷtỷ lại đỏ rồi!”

Triệu Viện ôm mặt chuyển đề tài: “Hôm nay trời nóng, nhiều người như vậy, chúng ta ngồi ở đâu?”

“Đi nhã gian!” Tiểu Tứ Tử chỉ lên lầu:“Lần nào Miêu Miêu và Bạch Bạch cũng cùng ăn riêng trong một phòng,không cho người ngoài vào, hai người ăn một lúc, thì sẽ…”

“Ăn một lúc?!” Triệu Viện nghiêm túc nhìn Tiểu Tứ Tử: “Thì sẽ thế nào?!”

“Ăn một lúc thì bắt đầu nói chuyện đứng đắn!” Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm trả lời.

“Ha.” Triệu Viện hơi thất vọng: “Chuyện đứng đắn sao…”

“Thỉnh thoảng cũng sẽ hôn một cái.” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt nói: “Lần trước bọn họ ở trên cây…”

“Trên cây?” Triệu Viện mở to mắt, thử tưởng tượng, vậy chẳng phải là hoa tiền nguyệt hạ… Không được rồi, Triệu Viện vội bịt mũi.

“Đúng rồi.” Tiểu Tứ Tử kéo Triệu Viện lên lầu, quay lại hỏi: “Có phải tỷ tỷ thích Miêu Miêu không?”

Mặt Triệu Viện lại đỏ lên, hơi xấu hổ.

Tiểu Tứ Tử híp mắt, a, nguy hiểm!

“Thật ra…” Triệu Viện nhìn nhìn TriểnChiêu và Bạch Ngọc Đường vừa đi đến cửa Thái Bạch Cư, nói nhỏ với TiểuTứ Tử: “Lần đầu tiên tỷ tỷ nhìn thấy Triển đại ca thì đã cảm thấy, oa!Người này thật đẹp!”

Tiểu Tứ Tử chớp mắt, “Miêu Miêu đẹp! Bạch Bạch cũng đẹp!”

“Đúng vậy.” Triệu Viện bất đắc dĩ, “Đệcó biết không Tiểu Tứ Tử, tỷ tỷ từ nhỏ đã không có mẫu thân, phụ thân ta là một tiêu sư, vì sợ có người ức hiếp tỷ, cho nên nuôi nâng tỷ như nam hài tử.”

“A?” Tiểu Tứ Tử cảm thấy rất thú vị.

“Dần dần, dường như tỷ tỷ bị bệnh.”

“Bệnh gì?” Tiểu Tứ Tử không hiểu.

“Chỉ cần tỷ thấy có người bị ức hiếp,thì lại muốn bảo vệ bọn họ!” Triệu Viện nghiêm mặt nói: “Sau đó tỷ cứuđược mẫu hậu, mắt của mẫu hậu không tốt, chúng ta sống dựa vào nhau, vẫn thường có người ức hiếp chúng ta, tỷ liền đánh bọn họ, bảo vệ mẫu hậu!”

Tiểu Tứ Tử ôm mặt: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ thật là khí phách!”

“Có điều, cũng có những người tỷ khôngđánh nổi, khi tỷ và mẫu hậu suýt chút nữa bị người xấu giết chết thìđược Triển đại ca cứu.” Triệu Viện cũng hơi xấu hổ: “Huynh ấy rất lợihại, đối đãi với bằng hữu rất ôn hòa, lại thường giúp người yếu thế, từđó, tỷ đã thích Triển đại ca.”

“Như vậy không gọi là thích, gọi là sùng bái!” Tiểu Tứ Tử sửa sai.

“Cũng có lẽ!” Triệu Viện gật đầu: “Dù sao thì, chỉ cần Triển đại ca vui vẻ thì tỷ đã thỏa mãn rồi!”

Lúc ấy, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đườngđã đi đến chân cầu thang, Triệu Viện đứng lên: “Đi thôi Tiểu Tứ Tử,chúng ta vừa đi vừa nói…”

“Được!” Tiểu Tứ Tử đã rất thích Triệu Viện, cùng chạy tới.

.

.

Tâm trí của Triệu Viện đặt hết vào việcnhìn lén Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phía sau, không chú ý phíatrước, giẫm trúng một người đang đi từ phía trên xuống.

“Ngươi!”

Người kia hô lớn một tiếng, Triệu Viện ngẩng đầu, thì thấy một đại hán cao to thô kệch da đen.

“Ngươi đạp trúng ta… Ô, tiểu cô nươngcũng không tệ.” Đại hán hung hãn kia nhếch mép cười: “Bỏ đi, hầu đại gia uống một ly, xem như đền tội.”

Triệu Viện đưa tay đẩy hắn một cái: “Tránh ra.”

Người kia lùi lại một bước, hơi kinh ngạc nhìn Triệu Viện, sờ ngực, a? Cô nương này rất gầy, mà lại khá khỏe.

“Đi thôi Tiểu Tứ Tử.” Triệu Viện nắm tay Tiểu Tứ Tử đi.

“Đứng lại!” Đại hán kia chắn đường: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt?!”

Dưới lầu, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn thấy, Bạch Ngọc Đường nhíu mày định đi lên, Triển Chiêu lại ngănhắn lại, ý bảo, không sao!

Bạch Ngọc Đường không hiểu, Triệu Viện không giống người biết võ công, thật sự không sao?

“Không được ức hiếp cô nương!” Tiểu TứTử biết thế này gọi là lưu manh, mình là nam hài tử, phải bảo vệ nữ hàitử, cho nên chắn trước người Triệu Viện, đẩy đại hán kia một cái.

Tiểu Tứ Tử được bao nhiêu sức chứ? Đẩy đại hán kia một cái, chỉ như đuổi muỗi.

Đại hán kia thấy Tiểu Tứ Tử còn chưa cao bằng chân mình, trề môi: “Cút ngay!” Vừa nói vừa định đánh một cái.

“A!” Tiểu nhị đang bưng mâm gần đó thấyhắn muốn đánh Tiểu Tứ Tử, vội xông đến ngăn cản, nghĩ thầm lần này xongrồi, ai đánh tiểu bảo bối này, Cửu vương gia và các ảnh vệ nhất định sẽdỡ cả Thái Bạch Cư.

Bạch Ngọc Đường đang định phóng Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch ra bắn đại hán kia, nhưng Triệu Viện chợt đưa tay, chụp lấy cánh tay đang đánh xuống Tiểu Tứ Tử của đại hán kia.

“A…”

Đại hán giật mình, cánh tay bất động rồi, nhìn bàn tay thon gầy của Triệu Viện trên cánh tay mình, thật sao?

Tiểu Tứ Tử mở to mắt, lợi hại quá!

“Không biết xấu hổ!” Triệu Viện híp mắt, đằng đằng sát khí, trừng đại hán kia, “Đại nam nhân lại đánh tiểu hài…” Vừa nói vừa đưa tay nắm lấy cổ áo đại hắn kia, tay kia thì túm lấy dâylưng của hắn, “Hai!” một tiếng… Nhấc người lên quá đầu, quăng hắn xuốnglầu.

“A!”

Đại hán kia kêu to, bị vứt xuống như bao cát.

Lăn lông lốc xuống đầu, Bạch Ngọc Đườngvà Triển Chiêu đứng giữa cầu thang vội tránh qua hai bên. Đại hán kialăn thẳng xuống lầu, ngã gãy cả răng.

Triệu Viện phất vạt váy, giẫm một chânlên tay vịn, chỉ xuống đại hán kia: “Cút ngay cho lão nương! Nếu còn dám ức hiếp người trong Khai Phong, thấy lần nào đánh lần đó! Đánh cho cảmẫu thân cũng không nhận ra ngươi.”

“Ai da!” Đại hán ngã thất điên bát đảo, ôm cái mũi bị ngã dập, chạy đi.

Trong chớp mắt, cả Thái Bạch Cư lặng ngắt như tờ.

“A…” Triệu Viện hoàn hồn lại, vội bỏchân xuống, xấu hổ chỉnh lại y phục lùi sang một bên, “Không cẩn thậnmột chút là lộ nguyên hình rồi, hình tượng thục nữ của ta.”

“Oa!” Thái Bạch Cư lập tức nổ tung. Mọingười đều biết đại hán kia là một tên lưu manh hoành hành ngang ngược,mấy hôm trước vừa đến Khai Phong chuẩn bị tham gia thi võ, gây rối trong Thái Bạch Cư đã nhiều ngày. Ai cũng chờ mong hôm nào hắn gặp phải người trong phủ Khai Phong bị giáo huấn một trận, không ngờ hôm nay gặp phảimột nữ trung hào kiệt.

“Triển đại nhân, đó là ai vậy?” Chưởng quỹ vội hỏi Triển Chiêu.

“À, là công chúa điện hạ.” Triển Chiêu cười gật đầu.

“Oa!” Thiện cảm của mọi người với côngchúa tăng vọt, cũng cảm thấy tôn kính hoàng tộc hơn, rất nhiều kháchnhân nói bữa hôm nay bọn họ mời.

Tiểu Tứ Tử ngửa mặt, ôm chân Triệu Viện, hai mắt sáng rực: “Tỷ tỷ, tỷ lợi hại quá!”

Triệu Viện xấu hổ, mấy năm nay hoàngthái hậu vẫn bảo mình phải làm thục nữ, nếu không không gả được, khôngcẩn thận một chút là để lộ bản tính rồi, lần này nguy rồi, cả Khai Phong đều biết rồi, có lẽ lần này không gả ra được rồi.

Bạch Ngọc Đường há hốc nhìn cảnh tượng phía trên, một lúc lâu sau, xoay mặt sang nhìn Triển Chiêu: “Miêu Nhi…”

“À.” Triển Chiêu cười vỗ vỗ hắn, “TriệuViện là kỳ nữ, dù không có võ công, nhưng bẩm sinh có thần lực, một taynhấc hai ba trăm cân lên mà mắt không chớp một cái. Chỉ có điều thái hậu và hoàng thượng đều cảm thấy nàng ta quá hung hãn, giáo dục nàng tathành thục nữ, dạy nàng ta thêu thùa. Triệu Viện học thử thì thích, thếlà thường chạy đến Giang Nam nghiên cứu các mẫu thêu. Ta còn cho là lầnnày trở về đã biến thành thục nữ thật rồi, không ngờ… Quả nhiên giangsơn dễ đổi bản tính khó dời.”

“Ha ha…”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên cười to,choàng vai Triển Chiêu, môi dán sát vào vành tai hắn, dài giọng nói khẽ: “Miêu Nhi, quả nhiên những người thích ngươi đều không phải ngườithường.”

Triển Chiêu xoay mặt sang, cười lại vớihắn, trong khoảnh khắc… Bầu không khí tràn ngập ánh sáng hồng rực rỡ,hơi ấm lan tỏa, cả Thái Bạch Cư tràn ngập sắc xuân.

“Ư.” Triệu Viện bịt mũi dựa vào tường, ngồi xuống hít thở sâu.

“Tỷ tỷ!” Tiểu Tứ Tử chạy đến.

“Xứng quá…” Trước nhìn chằm chằm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dưới lầu.

“A?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu nhìn nàng ta.

“Mình không xong rồi!” Triệu Viện tiếp tục lẩm bẩm.

“Ưm?” Tiểu Tứ Tử đưa tay chọc chọc nàng ta.

“Tiểu Tứ Tử!” Triệu Viện kéo tay Tiểu Tứ Tử: “Bọn họ rất xứng đôi có đúng không?”

“Phải! Đương nhiên rồi!” Tiểu Tứ Tử vui vẻ gật đầu: “Tiểu Tứ Tử vẫn luôn tác hợp hai người.”

“Làm tốt lắm Tiểu Tứ Tử!” Triệu Viện nắm chặt tay Tiểu Tứ Tử: “Từ nay trở đi, chúng ta cùng làm!”

“A!” Tiểu Tứ Tử cũng chưa hiểu có chuyện gì, nhưng nói chung là đã gặp được bằng hữu tốt cùng chung chí hướngrồi, thế là bắt đầu hận gặp nhau quá muộn, “Chúng ta cùng nỗ lực tác hợp bọn họ!”

Bên cạnh, Bạch Ngọc Đường khoác vaiTriển Chiêu đã há hốc đi vào nhã gian, tâm trạng cực tốt, nói khẽ vàotai Triển Chiêu: “Miêu Nhi… Hoa đào thứ hai… Tiêu diệt!”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv