Bạch Ngọc Đường nhìn thấy bóng người đó thì ngẩn người, lại là quỷ diện nhân, hắn đến chỗ Mai di làm gì?
Trong lòng thầm nghi ngờ, Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, lặng lẽ theo sau.
Quỷ diện nhân kia nhảy vào viện, hạ xuống đất, cực kì im lặng.
Cạnh bàn, Mai di đang may gì đó, rấtchăm chú, không phát hiện có người sau lưng. Bạch Ngọc Đường nhảy lêntường lặng lẽ nhìn xuống, thấy Mai di ngồi trong sân giữa ngày lạnh,đang cúi đầu may thêu thứ gì, nheo mắt, ngón tay lạnh đến đỏ bừng, trong sân gió lạnh thổi rào rạt, mang theo hương mai rét buốt, Bạch NgọcĐường nhíu mày.
Mà quỷ diện nhân kia thì sau khi hạ xuống sau lưng Mai di liền rút một cây đao nhỏ ra, chém xuống…
“Keng” một tiếng.
Ngay trước khi lưỡi đao chém đến cổ Mai di thì bị một mảnh Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch đánh trúng, gãy tận gốc.
Tiếng “keng” này kinh động quỷ diệnnhân, cũng kinh động Mai di, nàng ta quay đầu lại, nhìn thấy quỷ diệnnhân cũng giật mình một cái. Quỷ diện nhân kia cũng nhìn thấy Bạch NgọcĐường, nhưng kì lạ là hắn không hề quan tâm, lại đánh một chưởng về phía Mai di… Có Bạch Ngọc Đường hắn sao có cơ hội xuống tay, bắn ra thêmmảnh Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch, nhắm trúng vào cổ tay hắn.
Bạch Ngọc Đường vốn có nội lực thâm hậu, Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch tuy không sắc bén như lưỡi dao, nhưng cũngđược xếp vào vị trí cao trong bảng ám khí của võ lâm. Loại đá này khiđược truyền nội lực vào sẽ trở nên cứng rắn không gì phá nổi, ngay cảđao cứng cũng có thể bắn gãy, cổ tay người thì càng không đáng nói.
Quỷ diện nhân kia không tránh kịp, tayhắn kêu “rắc”, xương tay hắn có lẽ đã gãy rồi. Nhưng hắn cũng không vộitrốn, mà lại đá thêm một cước vào lồng ngực Mai di, rõ ràng là muốn lấymạng nàng ta!
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường phát lạnh, không còn chút kiên nhẫn, quỷ diện nhân lòng dạ độc ác này khiến hắn nảy sáttâm. Không giống như Triển Chiêu, khi Bạch Ngọc Đường gặp phải loạingười tội ác tày trời, đa phần sẽ có sát ý, trực tiếp giải quyết hếtchuyện. Còn Triển Chiêu thì sẽ nghĩ cách bắt sống, giao cho quan phủ xửlý theo luật, mà trong quá trình đó khó tránh khỏi sẽ dằn vặt người tamột trận, thật không biết là do chính nghĩa trong hắn quá mạnh hay chỉđơn giản muốn dằn vặt đối phương nữa.
Ánh đao lóe lên khi được rút khỏi vỏkhiến quỷ diện nhân vẫn một lòng muốn lấy mạng Mai di hốt hoảng. Hiệntại hắn có hai lựa chọn, tiếp tục đá Mai di, nếu thế chắc chắn mình sẽchỉ còn một con đường chết, còn có khả năng bị chém thành hai mảnh, nếudừng lại bỏ chạy thì may ra tránh được kiếp nạn này.
Lập tức, hắn biến chiêu, lăn một vòng tại chỗ, sau đó tiếp tục lăn ra ngoài.
Bạch Ngọc Đường hạ xuống trước mặt Maidi, thấy nàng ta không có việc gì, liền quét ngang đao về phía quỷ diệnnhân… Gió mạnh dẫn theo sát khí từ lưỡi đao, “Xoẹt” một tiếng, quỷ diệnnhân kia chạy chậm vài bước, luồng đao phong quét xuống cánh tay, mộtvết thương lớn xuất hiện.
Hắn đau đến mức kêu ra tiếng, ném một quả đạn khói ra, sau đó thả người nhảy đi.
Mùi lưu huỳnh tràn vào mũi Bạch NgọcĐường, hắn kéo Mai di lùi lại vài bước, đến lúc khói độc tan đi thì quỷdiện kia cũng đã chạy không còn thấy bóng rồi.
Không đuổi giặc cùng đường, Bạch NgọcĐường cũng lo có kế điệu hổ ly sơn, liền để hắn đi. Chuyện xảy ra trongnày đương nhiên khiến các hộ vệ xung quanh chú ý. Thời gian gần đâythiếu người, cho nên phòng thủ lỏng hơn trước, thấy trong này không cóviệc gì bọn họ cũng thở phào một hơi, Bạch Ngọc Đường ra lệnh: “Nói vớiđại ca, điều thêm vài người đến đây. Còn nữa, truy bắt một quỷ diệnnhân, cánh tay và cổ tay hắn đều bị thương, hẳn vẫn chưa chạy xa!”
“Vâng!” Các hộ vệ lập tức thi hành.
.
.
Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn Mai di đang sợ hãi phía sau, thấy nàng ta sợ đến run rẩy, hỏi: “Không sao chứ?”
“Không, võ công của Hân Nhi cao hơn rồi!” Mai di còn không quên khen Bạch Ngọc Đường, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch.
Bạch Ngọc Đường thấy nàng ta không sao mới hỏi: “Nha hoàn theo cạnh ngươi đâu?”
“À, ta bảo Tiểu Nguyệt đến trù phòngcanh lửa rồi!” Mai di nói: “Mẫu thân nấu chè trôi nước nhân đậu đỏ, mộtlát nữa mang đến cho con, đậu đỏ được tán rất mịn.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, cảm giác làlạ, thấy hai tay nàng ta đã đỏ bừng lại còn ngồi xuống bàn tiếp tục thêu thùa, liền hỏi: “Sao không vào phòng?”
“Trong phòng tối, mẫu thân không thấy được đường may.” Mai di vừa nói vừa tiếp tục.
Bạch Ngọc Đường hiếu kì đến gần nhìn: “Đang làm gì vậy?”
Mai di ngẩng mặt nhìn nhìn Bạch NgọcĐường, đưa tay chọc chọc tấm áo đơn của hắn: “Con xem con đi, ngày lạnhthế này lại mặc ít như vậy, ta may một lớp da dê vào y phục cho con.”
Bạch Ngọc Đường hơi trợn mắt, nội lựchắn thâm hậu, giữa đông giá rét dù mặc áo đơn cũng không thấy lạnh, muốn nói đừng may, nhưng thấy Mai di chăm chú như thế lời đến miệng lạikhông nói ra được.
“Hân Nhi, lúc nào đó mẫu thân nấu cơmcho con ăn?” Mai di cười nói: “Mẫu thân làm thức ăn rất ngon, chỉ lànhiều năm rồi chưa làm, không biết tay nghề thế nào rồi, mẫu thân làm cá là ngon nhất.”
“Vậy sao.” Không biết vì sao Bạch Ngọc Đường lại buột miệng: “Con mèo đó thích ăn cá nhất.”
“Hân Nhi thật là ngoan.” Mai di hơi xuất thần, thấp giọng nói: “Có nhiều bằng hữu tốt như vậy.”
Không hiểu sao Bạch Ngọc Đường lại cảmthấy vẻ mặt nàng ta khi nói rất oán hận, gió lớn hơn, hương mai trongviện càng lúc càng đậm.
“Con đi làm việc của con đi.” Mai di thấy Bạch Ngọc Đường đứng bên cạnh, liền xua xua tay: “Làm xong sớm ngủ sớm.”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ. vẫy vẫy tay gọi nàng ta: “Đến đây.”
Mai di không hiểu, ôm bọc y phục đi theo Bạch Ngọc Đường.
Đi qua hoa viên, Bạch Ngọc Đường dẫn Mai di vào biệt viện của mình, mở cửa bảo nàng ta vào: “Phòng này sáng.”
“Đúng rồi.” Mai di cũng cảm thấy sángkhông thua gì bên ngoài, hơn nữa phòng này được thiết kế rất khéo léo,hai cửa sổ đều mở ra mà một chút gió đông cũng không lùa vào được, máicũng cao, trang trí rất tao nhã.
“Đây là phòng của Hân Nhi?”
“Phải.” Bạch Ngọc Đường gật gật.
“Là ai thiết kế vậy, thật thông minh.”
Bạch Ngọc Đường từ nhỏ đã thích kiếntrúc thiết kế các loại, biệt viện là do tự tay hắn trang hoàng, đã cókhông ít người khen, nhưng đến tận bây giờ, lời khen khiến hắn thật sựthấy vui chỉ có hai người là Triển Chiêu và Mai di.
Bạch Ngọc Đường bảo Bạch Phúc mang hai chậu than đến đốt lên, hắn vốn không cần thứ đó, cho nên trong phòng không có.
Mai di ngồi xuống bàn, không bao lâu,trong phòng đã ấm lên, Bạch Ngọc Đường lấy một tấm da dê đắp lên chânnàng ta, dặn dò đừng làm quá lâu, sau đó ra ngoài.
Đóng cửa, Bạch Ngọc Đường tiếp tục đi tìm Hàn Chương hỏi mượn bản đồ, đi vội đến thư phòng.
.
.
Mai di ngồi trong phòng may y phục, thật lâu thật lâu sau mới chậm rãi dừng tay, đưa mắt nhìn ra ngoài… Trongsân, cánh mai lửng lơ trong gió, trong phòng lại rất ấm áp. Chầm chậmcúi đầu, hai giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, vội vàng lau đi.
Lúc đó, Bạch Phúc vừa quét sân bênngoài, vừa hỏi Mai di có đói không, hắn có ấn tượng rất tốt về Mai di,một vì nàng ta là trải qua bao gian khổ mới được làm một vị mẫu thân,hai là, có lẽ nàng ta thật lòng quan tâm Bạch Ngọc Đường.
Không nghe thấy tiếng trả lời, Bạch Phúc nhìn từ cửa sổ vào phòng, kinh ngạc… Sắc mặt Mai di rất u sầu, cầm kimchỉ ngồi bên bàn buồn bã rơi nước mắt. Bạch Phúc lập tức mềm lòng, nghĩnàng ta đau lòng vì Bạch Ngọc Đường không chịu gọi mình là mẫu thân, vội bước nhanh vào nói: “Mai di, đừng để bụng, thiếu gia nhà chúng ta làngười rất tốt, không có ý xấu.”
Mai di đưa mắt nhìn hắn.
“Hắn thoạt nhìn có vẻ lạnh lùng vô tình, nhưng thật sự là một đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa!” Bạch Phúc vỗngực: “Ngươi đừng thấy hắn như vậy mà lầm, thật ra thiếu gia rất hay xấu hổ, từ nhỏ đã không thích nói nhiều, tính tình không hòa nhã như Triểnđại nhân. Nhưng thiếu gia chắc chắn là rất quan tâm ngươi, đừng sốtruột, cho thiếu gia chút thời gian thích ứng.”
Mai di nhìn Bạch Phúc một lúc, nhợt nhạt cười, trong nụ cười mang theo vẻ bất đắc dĩ mà Bạch Phúc không thể nhìn ra, gật gật đầu: “Ta biết, nó là người tốt.”
Bạch Phúc nghe câu này của Mai di, hơimơ hồ, nàng ta đang nói Ngũ gia sao? Không gọi Hân Nhi sao… Mai di này,luôn gây cho người khác cảm giác nàng ta có rất nhiều tâm sự. Hơn nữakhi thì điên ngốc, khi thì lại như bình thường, vì quá nhớ thương nhi tử mà thành cuồng.
.
…
.
Bạch Ngọc Đường vội vàng cầm bản đồ đếnthư phòng, Triển Chiêu đã đứng đợi sẵn trước cửa, Tiểu Tứ Tử đi vòngtròn trong sân, thấy hắn đến, lập tức nói: “Bạch Bạch chậm quá.”
“Lâu như vậy?” Triển Chiêu cũng lo lắng.
Bạch Ngọc Đường kể lại chuyện vừa xảy ra, Triển Chiêu giật mình, kéo tay áo hắn nhìn kĩ: “Ngươi không sao chứ?”
Bạch Ngọc Đường bật cười: “Ngươi nên hỏi hắn mới phải.”
Triển Chiêu nhịn cười, người này thật sự rất ngạo mạn, đón lấy tấm bản đồ, cùng Công Tôn vẽ lại theo bản đồ trên Nguyệt Lưu Ly.
Triệu Phổ chắp tay sau lưng dựa bên cửa, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Quỷ diện nhân đó có đặc điểm gì, ta bảo các ảnhvệ về lục soát toàn đảo.”
“Ừm…” Bạch Ngọc Đường gật đầu, do dự một lát, dường như có gì đó còn vướng mắc.
“Làm sao vậy Bạch đại ca?” Tiêu Lươngđứng bên cạnh, ngửa mặt nhìn Bạch Ngọc Đường, trước đây nó đã theo BạchNgọc Đường học chút khinh công, nhưng có vài chỗ không hiểu được. Côngphu của Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ lại rất khác nhau, Triệu Phổ khôngdám tùy tiện chỉ điểm, bảo nó tìm cơ hội hỏi Bạch Ngọc Đường. Vì vậy màgần đây Tiêu Lương thường loay hoay quanh Bạch Ngọc Đường, nhưng vẫnchưa có dịp hỏi.
“À.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày trả lời:“Ta cảm thấy, quỷ diện nhân lần này và quỷ diện nhân lần trước khôngphải cùng một người.”
“Ý ngươi là, có người đóng giả? Hoặckhông chỉ có một quỷ diện nhân?” Triệu Phổ bảo Hôi Ảnh vẫn theo bên cạnh tập hợp các ảnh vệ lại.
“Đeo mặt nạ, nhìn bóng lưng có vẻ rấtgiống, nhưng giao thủ rồi lại cảm thấy hắn không mạnh như lần trước,chẳng lẽ còn có gian trá?”
Lúc ấy, các ảnh vệ đã quay lại, đặc biệt là các nữ ảnh vệ, nghe nói Mai di bị tập kích, hôm nay Phi Ảnh phụtrách chăm sóc Mai di, nàng le lưỡi, may mà Bạch Ngọc Đường phát hiện,nếu không đã xảy ra chuyện lớn rồi.
“Tại sao không chú ý trông coi?” Triệu Phổ không vui.
“Vương gia…” Phi Ảnh vội vàng nhận tội,Đại Ảnh đỡ lời, nói Mai di là người rất tốt, mọi người không xem nàngnhư kẻ xấu, thấy đã có gia đinh, bên kia lại thiếu người, nên bọn họ đều đi giúp, cam nguyện chịu phạt.
Dù sao cũng xuất thân từ quân lữ, Triệu Phổ trị quân rất nghiêm, các ảnh vệ cũng biết vấn đề lần này nghiêm trọng.
Bạch Ngọc Đường đương nhiên sẽ không đểTriệu Phổ phạt các ảnh vệ, liền phẩy phẩy tay: “Là do gia đinh trên đảokhông giám sát chặt chẽ, đừng trách bọn họ.”
Các ảnh vệ bị trách tội đều là cô nương, đều kinh ngạc: Thì ra Bạch ngũ gia chỉ có mặt lạnh! Hiểu lầm rồi, bảnchất rất tốt, lại nói giúp cho bọn họ, những người chưa có người tronglòng đều có thêm chút tình cảm với hắn.
Triển Chiêu đứng trong phòng thấy hết, bất đắc dĩ lắc đầu, Công Tôn bên cạnh kéo kéo tay áo hắn, ý bảo: tập trung, tập trung!
Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ hung dữ với các ảnh vệ tỷ tỷ, vội chạy qua ôm chân: “Cửu Cửu, đừng mắng các tỷ tỷ mà.”
Triệu Phổ nhìn trời, chậc, không cònchút uy nghiêm vương gia nào, thế là dặn dò bọn họ phải tập trung chú ý, không được tái phạm rồi bảo lui xuống tìm người.
.
.
Các ảnh vệ đi rồi, Triệu Phổ và BạchNgọc Đường đứng ở cửa chờ Triển Chiêu và Công Tôn vẽ bản đồ,Tiêu Lươngthấy có cơ hội, liền theo Bạch Ngọc Đường hỏi chiêu thức. Bạch NgọcĐường rảnh rỗi, cho nên ra sân dạy Tiêu Lương.
Triển Chiêu đang tả lại cho Công Tôn bản đồ trong Nguyệt Lưu Ly, chợt ánh mắt quét qua một lớn một nhỏ đangluyện công trong sân, thế là nhìn chằm chằm không thôi.
Công Tôn thấy hắn không tập trung, cũng chỉ có thể cách một lát lại nhắc hắn hoàn hồn!
Rất nhanh sau đó đã vẽ xong bản đồ, cácvị đương gia khác của Hãm Không Đảo cũng đều đến đủ, nhìn thấy tấm bảnđồ được vẽ ra đều tấm tắc khen.
“Ta nói, Triển tiểu miêu, đệ không vẽsai chứ?” Từ Khánh chọc ghẹo Triển Chiêu: “Chỉ sai một chút chúng ta sẽlàm mồi cho cá đó.”
“Không sai đâu, tam ca.” Tính tình Triển Chiêu rất vui vẻ, người khác chọc hắn hắn sẽ chọc lại, dù sao thì cũngkhông giận, cười hì hì trả lời Từ Khánh: “Đệ và Công Tôn vẽ hai bức, sođến khi không còn điểm khác biệt mới để mọi người xem!”
“Vậy tốt vậy tốt!” Tương Bình đá TừKhánh một cái: “Triển huynh đệ chu đáo như thế, huynh nghĩ ai cũng nhưhuynh sao, cầm bút lên là quên chữ?!”
Từ Khánh bĩu môi, đảo mắt, thấy LôPhương và Hàn Chương đang nghiêm túc nghiên cứu bảo đồ và lộ tuyếnthuyền đi, Bạch Ngọc Đường thì đã dạy xong cho Tiêu Lương, đang dựa vàokhung cửa ngẩn người, sắc mặt hơi trắng.
Từ Khánh nhíu mày, tinh thần lão ngũ cóvẻ không được tốt, vừa định đi tới, Triển Chiêu đã lướt ngang qua hắn,đến cạnh Bạch Ngọc Đường, Từ Khánh cười nhẹ… Quay đầu lại tiếp tục bànchuyện nghiêm túc.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường hơi xuống tinh thần, ngón tay ấn nhẹ lên huyệt thái dương, liền hỏi: “Ngươi sao vậy?”
“Sao?” Bạch Ngọc Đường hoàn hồn lại nhìn hắn, lắc lắc đầu, khi nãy hắn đột nhiên cảm thấy đầu đau, nhưng hiệntại đã tốt hơn rồi.
Triển Chiêu dán tới gần: “Khó chịu sao?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, nghĩ nghĩ: “Miêu Nhi, đêm nay ta đến phòng ngươi ngủ.”
.
…
.
Thanh âm Bạch Ngọc Đường nói không cao không thấp, mọi người đều nghe rõ, tất cả đột nhiên im lặng, quay đầu nhìn hai người.
Triển Chiêu xấu hổ, Tiểu Tứ Tử nắm chặt bàn tay béo, sắc mặt rất căng thẳng: Cuối cùng?!
Tương Bình đứng cạnh vỗ nhẹ vai Bạch Ngọc Đường: “Lão ngũ, thẳng thắn vậy sao?”
“Sao?” Bạch Ngọc Đường không hiểu, nhìnnhìn Tương Bình lại nhìn nhìn Triển Chiêu, lập tức hiểu ra, cũng xấu hổ, vội giải thích: “Không phải, Mai di ở lại chỗ đệ, đệ đến chỗ Miêu Nhinghỉ tạm một đêm.”
“À…” Mọi người đều nản chí, tốn công kích động.
Triển Chiêu cũng thở phào, nhưng tronglòng thấy hơi bất ngờ, Bạch Ngọc Đường rất khiết phích, không thích aichạm vào đồ của mình, vậy là lại chịu để Mai di ở lại trong phòng, ừm,xem ra hắn rất tôn kính Mai di… Vì sao nhỉ? Vì thấy Mai di yêu con đếnthế nên cảm động sao?
Ngay khi ấy, gia nhân đến báo, Đổng Hiểu Điệp phái người đến đưa tin, nói bọn họ sắp khởi hành, hỏi Bạch NgọcĐường và Triển Chiêu có lên thuyền không.
Lô Phương phái người trả lời, nhờ hắn đợi một đêm, ngày mai bọn họ mới chuẩn bị xong được.
.
.
Đêm đó, Đổng Hiểu Điệp dẫn người lên đảo.
“Vì sao phải chờ?” Trên thuyền của ĐổngHiểu Điệp còn rất nhiều người giang hồ, muốn nhiều người như vậy chờnhất định phải có lý do.
Lô Phương muốn trả lời, nhưng lại khôngthể nói thẳng, trước nay hắn vốn thẳng thắn, nhất thời không biết phảithuyết phục mọi người thế nào.
Đổng Hiểu Điệp thấy Lô Phương do dự,trong lòng sinh nghi, đang định hỏi, đột nhiên Triệu Phổ phía sau nói:“Trên Yêu Thành đầy cơ quan ám khí, phải chuẩn bị chu đáo mới có thể lên đảo, nóng vội chỉ có một con đường xuống đáy biển. Các vị đồng ý thìchờ, không đồng ý thì có thể đi trước.”
Đổng Hiểu Điệp nhíu mày.
Trên đời này người cao ngạo lại khôngkhiến người khác bất mãn có lẽ chỉ có Triệu Phổ, dù sao thân phận hắnvốn đã cao. Cho dù là người giang hồ chán ghét quan phủ, cũng không dámtùy tiện nghi ngờ hay đắc tội Triệu Phổ. Ngoài ra, Đổng Hiểu Điệp thấyHãm Không Đảo có vẻ chuẩn bị rất đầy đủ, lại có nhân mã của Triệu Phổgiúp, tất nhiên phần thắng sẽ cao hơn! Có ba cao thủ Triển Chiêu BạchNgọc Đường và Triệu Phổ, có lẽ không chuyện gì không làm được.
Nghĩ vậy, Đổng Hiểu Điệp và đám người giang hồ đi theo nhìn nhau một cái, quyết định ở lại chờ người của Hãm Không Đảo một ngày.
.
…
.
“Nhất định là Đổng Hiểu Điệp có âm mưu!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng về phòng nghỉ, lại nói về chuyện hợp tác hôm nay.
“Đám người giang hồ đó đều là thấy tiềnsáng mắt lòng tham không đáy.” Bạch Ngọc Đường dựa bên khung cửa sổ thản nhiên nói: “Mong là ngày mai không xảy ra loạn lạc gì.”
“Đúng vậy!” Triển Chiêu gật gật, độtnhiên thấy đói bụng, hiện tại mới nhớ ra cả ngày hôm nay bận rộn vẫnchưa ăn gì, xoay sang hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi đi ăn gì không?”
“Sao?” Bạch Ngọc Đường vẫn cảm thấy hơiđau đầu, không biết do mệt hay do nguyên nhân nào khác, lười biếng nói:“Không đi, không đói.”
“Ngươi không sao thật chứ?” Triển Chiêulo lắng, bình thường khi Bạch Ngọc Đường làm chuyện nghiêm túc thì vẫncó vẻ lười biếng thế này, nhưng hôm nay lại rất xuống tinh thần, rõ ràng sáng sớm vẫn còn khỏe mạnh.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, ngồi trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.
“Thế này đi, ta đi lấy chút thức ăn tớiđây.” Triển Chiêu muốn mang đồ đến đây ăn cùng Bạch Ngọc Đường, liềnchạy xuống trù phòng.
.
.
Trong trù phòng rất náo nhiệt, dù saotrên đảo vốn nhiều người, hiện tại lại đang là giờ cơm, trong trù phòngđông đến không nhúc nhích nổi.
Triển Chiêu đi một vòng vẫn không tìmđược đường vào, còn phát hiện thức ăn không được ngon lắm, ở trên đảochỉ có điểm này không tốt, không thể ra ngoài mua thức ăn.
Đang không biết làm sao, chợt thấy Bạch Phúc đi bộ đến, hắn thấy Triển Chiêu liền hỏi: “Triển gia, còn chưa ăn cơm sao?”
“Phải.” Triển Chiêu thấy Bạch Phúc lậptức nghĩ ra cách, đi đến nói: “Bạch Phúc, Bạch huynh có vẻ không đượckhỏe, có thứ gì ngon ngon không?”
“Cái gì?” Bạch Phúc nhảy dựng lên: “Ngũ gia bệnh rồi?”
“Cũng không phải bệnh, ngươi cũng biết hắn kén ăn mà.” Triển Chiêu híp mắt cười nói.
Bạch Phúc gật đầu: “Cũng đúng, có cách,ta đi nấu canh bồ câu rồi bắt vài con cua, Triển đại nhân ngài cũng dùng một phần chứ? Thêm một bình rượu ngon, hai người ăn xong ra mồ hôi ngủmột giấc sáng mai sẽ lại sảng khái thôi, ngày mai còn phải tốn sứcnhiều.”
“Tốt quá! Làm phiền rồi!” Triển Chiêulập tức cười rạng rỡ, nghĩ hôm nay được ăn ngon, liền đi theo Bạch Phúccùng chuẩn bị, dự định tìm thêm chút thức ăn nguội mang về, tốt nhất làthêm một phần mì thịt bò nóng nữa.
.
.
Bạch Ngọc Đường ngồi một mình trongphòng, cảm thấy hơi mơ màng, đầu càng lúc càng đau, nhận thấy có thểmình phải đến tìm đại tẩu hỏi chút thuốc, nếu bệnh thật, đây thật sự làlần đầu tiên.
Thở dài đứng lên, vừa đến cửa chợt thấy có người đi vào, là Mai di đang bưng khay gì đó.