Trữ Nhiễm không coi mình là người ngoài, cô hiểu rõ Tần Tỉnh, nếu cô không chủ động mua hoa gì đó thì không chừng anh sẽ xử lý lạnh lùng lắm.
Cô cũng hiểu sơ sơ chút lòng tự trọng bí mật của đàn ông mà.
Anh sẵn sàng xuống xe vào tiệm hoa cùng cô hẳn là sẽ đáp ứng yêu cầu của cô, chỉ cần không yêu cầu quá đáng là được.
Trữ Nhiễm túm ống tay áo anh, “Em muốn hoa hồng, một đóa cũng được.”
Ánh mắt khẩn cầu của cô không cho phép anh từ chối.
Tần Tỉnh đeo kính râm, cô không thấy rõ giờ anh đang nhìn mình hay đang suy nghĩ có muốn tặng mình hoa hồng không.
“Em không thích hoa khác.” Trữ Nhiễm chặn đường lui, không cho anh lựa chọn.
Tần Tỉnh hỏi cô: “Chỉ một đóa?”
Trữ Nhiễm nghe giọng anh, có khi hôm nay cô có cơ hội nhận được 99 đóa, hoặc bét cũng 10 đóa.
Nghe nói thái tử nhỏ nhà họ Tần vung tay rất hào phóng.
Cô cười, không đáp lại nhưng đá quả bóng về cho anh, “Anh cũng thấy tặng một đóa là ki lắm đúng không?”
Tần Tỉnh gật đầu, “Ừ, cũng hòm hòm.” Anh quay sang nhìn nhân viên, “Cho tôi một bông hồng, không cần gói, cảm ơn.”
Trữ Nhiễm: “…”
Tần Tỉnh cầm điện thoại quét mã trả tiền, hỏi nhân viên hết bao nhiêu, anh cố ý nhấn mạnh: “Chỉ hoa hồng thôi đấy, bó kia cô ấy trả.”
Anh vừa nói vừa hất cằm về phía cô.
Trữ Nhiễm cầm đóa hồng trong tay, chặn trên kính râm của anh.
Trước mắt Tần Tỉnh lập tức tối sầm, không thấy gì cả.
“Làm gì vậy.” Anh nhẹ nhàng đẩy hoa hồng ra.
Một giây tiếp theo, Trữ Nhiễm lại che kính râm đi.
Tần Tỉnh đang nhập số tiền thanh toán, bị cô quấy như vậy làm không nhìn thấy gì.
Nói nữa cũng vô ích.
Tần Tỉnh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô sang bên cạnh.
Trữ Nhiễm đột nhiên an tĩnh, anh cúi đầu nhìn điện thoại, không buông cô ra.
Tần Tỉnh thanh toán xong cất điện thoại đi rồi mới buông tay.
Cổ tay cô còn lưu lại hơi ấm của anh.
Bầu không khí xấu hổ đến lạ lùng.
Tần Tỉnh có kính râm để che đi, không cố ý quay mặt sang chỗ khác.
Một tay Trữ Nhiễm cầm đóa hồng, tay kia nắm lấy cổ tay anh, dùng sức nắm chặt.
Tần Tỉnh nhìn cô, phản ứng bản năng muốn rút về.
“Vừa rồi anh nắm em hơn mười giây, con người em trước giờ không chịu thua thiệt, nhất định phải đòi lại.” Trữ Nhiễm cây ngay không sợ chết đứng, nắm chặt tay anh không thả ra.
“49, 48, 47…”
Cô nhỏ giọng đếm ngược.
Cố ý đếm cho anh nghe.
Mặc dù Tần Tỉnh đeo kính râm nhưng vẫn yên lặng quay mặt đi, giả vờ nhìn nhân viên có gói kỹ bó hoa cát cánh Trữ Nhiễm mua không.
Anh không biết Trữ Nhiễm còn có thể thả thính như vậy.
Nhưng ma xui quỷ khiến anh lại để mặc cô, không hất tay ra.
Không biết qua bao nhiêu lâu.
Nhưng chắc chắn là hơn năm mươi giây.
Tần Tỉnh lại thử rút tay mình về thừa dịp nhân viên cách đó không xa đón tiếp khách hàng khác, “Chắc được rồi đấy?”
Trữ Nhiễm không lên tiếng, miệng còn đang đếm ngược, “19, 18…”
Tần Tỉnh nhìn cô bất đắc dĩ, nhưng vẫn tốt tính mặc cô đếm bừa.
Mãi đến khi bó cát cánh gói xong, Trữ Nhiễm vẫn đang đếm: “6, 5…”
Cô miễn cưỡng buông tay, "Hôm nay là lễ tình nhân nên em giảm giây cho anh đấy.”
Tần Tỉnh im lặng, cầm lấy bó hoa được tặng, quay người rời đi.
Từ lúc cô đếm ngược đã qua hơn một phút rồi.
Trữ Nhiễm trả tiền, cười đuổi theo từ tiệm hoa ra ngoài, “Chờ em chút nào.”
Giọng điệu vui vẻ, dường như có cảm giác được voi đòi tiên.
Ngồi lên xe, Trữ Nhiễm dựa hoa vào cánh tay Tần Tỉnh, “Đừng động nhé, em chụp tấm đã.” Anh trở thành nền ảnh, chỉ lộ mỗi cánh tay.
Tấm đầu, Trữ Nhiễm chuyển ống kính lên trên, hoa thành vai phụ, cả người Tần Tỉnh xuất hiện trong ống kính của cô.
“Em đang đóng một bộ phim, cuối tháng là kết vai.” Trữ Nhiễm rời khỏi giao diện chụp ảnh, im lặng, chủ động bắt chuyện, “Chị Lỵ nói kết vai là công ty sẽ liên hoan.”
Đây vốn là chuyện vui, nhưng chị Lỵ nói với cô là Tần Tỉnh bận, không chắc lúc đó có mặt. Cô biết chị Lỵ nói khéo vì để ý đến tâm trạng cô.
Thật ra Tần Tỉnh từ chối tham gia liên hoan vì không muốn thấy cô.
“Anh rảnh chứ?”
Trữ Nhiễm chưa bỏ cuộc, tự hỏi lại.
Sau sự hòa hoãn ngày hôm nay, biết đâu anh lại đổi ý. Lúc trước anh từ chối thẳng thừng như vậy, giờ cô nguyện ý cho anh bậc thang đi xuống.
Cô đoán sai rồi, Tần Tỉnh vẫn kiên quyết: “Phải họp, tôi không rảnh.”
Trữ Nhiễm quét hoa qua chóp mũi, hương hoa hồng như có như không ngấm vào khoang mũi.
“Không có ông chủ thì liên hoan vui gì nữa.”
Tần Tỉnh: “Không có tôi là thời cơ quá tốt để nói xấu tôi còn gì, còn muốn gì nữa?”
Trữ Nhiễm nhìn anh, “Nếu chỉ là ông chủ của em thì em chẳng muốn gặp đâu, hy vọng càng xa càng… càng xa càng tốt. Giờ thì khác, tốt nhất là nhìn thấy 20 tiếng mỗi ngày.”
Tần Tỉnh đối mặt cô vài giây, cô thẳng thắn như vậy làm anh nghẹn lời.
Trữ Nhiễm thừa thắng xông lên, “Ờm thì cũng tầm đó, ít hơn cứ thiếu thiếu sao á. Yên tâm, ở ngoài em sẽ có chừng mực, không cố ý bắt chuyện đâu.”
Tần Tỉnh đổi giọng: “Cuối tháng tôi đi công tác, có lẽ không về kịp.”
“Ở đâu vậy?”
“Paris.”
“Thế em bàn với chị Lỵ và sếp Thẩm xem có dời liên hoan được không nhé, không cứ phải vào hôm đó đâu.”
Lúc này, Tần Tỉnh không từ chối cô rõ ràng nữa, anh ngầm đồng ý với đề nghị của cô.
Tâm trạng Trữ Nhiễm tốt, nhắn tin cho chị Lỵ, nói qua tình hình.
Cô thoát khung chat, nhắc đến chuyện mấy hôm trước, “Tổng giám đốc Tần, em định học tiếng Anh, anh có lời khuyên nào có ích không.”
Tần Tỉnh nhìn vào mắt cô, không nói chuyện.
Tính tình nóng nảy của Trữ Nhiễm bị Tần Tỉnh mài mịn đi từng chút, những góc cạnh sắc bén không thân thiện không còn tùy tiện như trước nữa.
Cô tỏ thái độ: “Em nghiêm túc xin lời khuyên đấy.”
Dạo này Viên Viên học tiếng Tây Ban Nha, nghe nổi mệt ná thở, mỗi lần mở sách vở ra là Viên Viên lại bắt đầu lui quân khỏi biên giới.
Cô không muốn ngược đãi bản thân.
Chọn cái mình am hiểu, sau còn làm người ta trầm trồ.
“Em còn chút nền tiếng Anh, kiến thức cấp 3 cũng có chút chút, xin ít lời khuyên nào.”
Tần Tỉnh nhìn cô chằm chằm, vẻ mặt cô thành khẩn hỏi ý kiến, không giống như hỏi chơi: “Em muốn học trình độ gì.”
Trữ Nhiễm: “Giao tiếp tiếng Anh thành thạo.”
Tần Tỉnh không hề nể mặt, “Năm ngoái em tham gia show có kỳ quay ở nước ngoài, em hỏi đường và nói chuyện với người ta có thấy khó khăn khi giao tiếp đâu.”
Trữ Nhiễm không xấu hổ khi bị vạch trần lời nói dối, cô luôn có thể bắt được trọng điểm làm mình hài lòng, hơi kích động: “Anh cũng thích xem show tạp kỹ à? Xem các kỳ? Hay xem mỗi kỳ em làm khách mời?”
Mặt Tần Tỉnh không đổi sắc, hỏi ngược lại: “Em nói xem?”
Trữ Nhiễm cười khẽ, “Thế thì trăm phần trăm chỉ xem đợt có em rồi.” Cô chống hoa hồng ở môi anh, “Anh không được nói, không được phản bác, em nói một thì phải là một.”
Tần Tỉnh đẩy tay cô và hoa ra xa.
Anh không biết Trữ Nhiễm sẽ còn vô tình cho anh lọt hố gì nữa, để phòng ngừa, anh mở nhạc trên điện thoại ra để cho mình chút bình yên êm ắng.
Khúc nhạc dạo đầu vang lên, chính là bài hát «Lạnh lẽo» mà anh từng cứu Tưởng Thành Duật.
Trữ Nhiễm hỏi anh: “Anh thích bài này à?”
Tần Tỉnh “Ừ” một tiếng, không nói thêm.
Trữ Nhiễm nói: “Em cũng muốn bật.”
Nói xong, cô mở trình diện phát nhạc, âm lượng to hơn điện thoại Tần Tỉnh.
Là bài hát «Ấm áp», tương phản với «Lạnh lẽo».
Tần Tỉnh muốn tự kỷ luôn, anh ấn tạm dừng, quay ra nhìn ngoài cửa sổ.
Trữ Nhiễm bật cười, nằm nghiêng lên cửa kính xe bên kia, nghe giai điệu vui vẻ.
Bài hát phát đi phát lại, chiếc xe dừng lại ở tầng dưới của nhà hàng.
Trữ Nhiễm ăn ít, không có đòi hỏi gì về đồ ăn, nhưng thích ăn cơm trong môi trường yên tĩnh, tốt nhất không bị bất cứ ai quấy rầy.
Tần Tỉnh hiễu rõ cô nên đã đặt nhà hàng này.
Lễ tình nhân hôm nay, quán nào cũng đông, kín chỗ đặt trước, anh phải nhờ một người bạn giúp mới đặt được.
Người bạn hỏi anh mừng lễ tình nhân cùng ai, bạn gái cũ hay mới.
Anh đáp: “Trữ Nhiễm.”
Người bạn ‘Chậc chậc’ chế giễu, “Con vật nào nói mình không nhai lại ý nhỉ? Chắc dây thừng đứt nên nó chạy lại nhai rồi.”
Anh không để ý lời chế giễu của người bạn, cúp điện thoại.
Giờ với đồ ăn, kể cả là môi trường ăn cô quan tâm nhất thì Trữ Nhiễm đều ném ra sau đầu, chỉ chú ý người đàn ông trước mặt.
Không có ai khác trong phòng, cô ngồi rất tùy ý, tay chống má, nhìn chằm chằm Tần Tỉnh đối diện mình, chỉ có lúc quay phim cô mới chuyên tâm như thế.
“Ăn gì em gọi đi.” Tần Tỉnh đưa cô thực đơn.
Trữ Nhiễm không nhận, “Bừa đi, anh ăn gì em ăn nấy.”
Tổng giám đốc Tần biết khẩu vị cô, gọi vài món.
Cô vẫn đang nhìn anh, ánh mắt nhiệt tình không hề che giấu.
Tần Tỉnh trừng cô một cái, im lặng không lên tiếng.
“Trước kia em chưa nói chuyện nghiêm túc bao giờ.” Trữ Nhiễm xin lỗi, “Cũng không ghi những lời đó vào lòng.”
Anh không ở trong mắt cô, đừng hỏi anh nói gì, có vài chuyện dù anh có căn dặn cô mấy lần thì cô vẫn coi như gió thoảng bên tai, nghe đến lần thứ hai cô đã chê phiền.
Làm sao có thể nói chuyện nghiêm túc với anh.
Tần Tỉnh rót nửa ly rượu đỏ đưa cho cô, không nói một lời.
Trữ Nhiễm gọi thẳng tên anh, “Tần Tỉnh, nhìn em này.”
Tần Tỉnh vô thức ngẩng đầu.
Trữ Nhiễm mở to hai mắt, đúng rồi.”
Bình thường miệng lưỡi Tần Tỉnh dẻo quẹo, hôm nay đối diện với cô lại nghèo từ.
Trong bữa ăn, hai người trò chuyện câu được câu chăng,
Hầu như là Trữ Nhiễm nói, thi thoảng Tần Tỉnh phụ họa.
Trữ Nhiễm chạm cốc với anh, “Sang năm em sẽ nhận được bó hồng to hơn.”
Cô nói xong còn bắt Tần Tỉnh cũng bày tỏ, “Anh nói gì đi, hay đoán xem sang năm em có được như ý nguyện không. Không được cũng chẳng sao, thôi thì cầu cho năm sau em nhận được thêm nhiều hoa chút vậy.”
Tần Tỉnh uống rượu, không đáp lại câu hỏi nhàm chán của cô.
Ăn cơm xong, hai người thanh toán ra về.
Buổi chiều Tần Tỉnh còn phải về công ty họp, “Em đến khách sạn hay đến công ty cùng tôi?”
Trữ Nhiễm là người đưa ra lựa chọn.
Đi được nửa đường, Trữ Nhiễm khát nước, hỏi Tần Tỉnh trên xe có nước không.
Có thì có nhưng không phải nhãn hiệu cô thích uống.
Tần Tỉnh trả lời cô: “Không có.” Anh bảo tài xế dừng ở cửa hàng tiện lợi.
Trữ Nhiễm ở trên xe nhàm chán nên xuống xe vào cửa hàng tiện lợi với anh.
Tần Tỉnh mua nước, Trữ Nhiễm đi dạo khu đồ ăn vặt.
Anh cầm chai nước tìm cô, “Không phải em không ăn đồ ăn vặt à?”
“Thì em có ăn đâu?” Trữ Nhiễm chỉ vào đồ ăn vặt xếp trên kệ hàng, “Ăn không? Em mua cho.”
Tần Tỉnh: “…”
“Ở đâu vậy?”
“Paris.”
“Thế em bàn bạc với chị Lỵ và sếp Thẩm xem xem có thể