Một buổi sáng sớm đầu tháng chín, Thẩm Đường vẫn tới công ty như thường ngày, hôm nay người tới công ty sớm nhất không phải Tần Tỉnh nữa mà đổi thành Viên Viên.
Động tác kéo chổi lết đất của Viên Viên còn lưu loát hơn Tần Tỉnh nhiều, sau 45 phút, tất cả khu vực công cộng đều được lau một lần, ngay cả bàn ghế và cửa kính cũng được lau sạch sẽ bóng loáng.
“Chào buổi sáng chị Đường.”
“Chào buổi sáng.”
Viên Viên cố ý nghiêng đầu nhìn sau lưng Thẩm Đường một cái, không che giấu được ánh mắt đầy mất mát. Hôm nay anh vệ sĩ không đi lên lầu cùng Thẩm Đường.
Thẩm Đường mở khóa vân tay, trêu chọc Viên Viên: “Em với Tần Tỉnh nghiện làm việc hả, còn trực nhật theo kiểu ba năm bảy hai tư sáu thay phiên nhau nữa chứ?”
“Coi như rèn luyện thân thể thôi ạ, sợ thức đêm chết đột ngột, bây giờ ngủ sớm dậy sớm, cảm giác cũng không tệ lắm.” Viên Viên bắt đầu lau dọn văn phòng Thẩm Đường.
Lời nói đã đến bên miệng nhiều lần, cô ấy muốn nói lại thôi.
Rất muốn hỏi Thẩm Đường xem tại sao hôm nay chỉ có một mình cô đi lên.
Thẩm Đường rót một ly nước ấm, bắt đầu một ngày bận rộn.
Viên Viên dựng thẳng hai lỗ tai, nghe bên ngoài có động tĩnh khác hay không, mãi đến khi quét dọn văn phòng Thẩm Đường sạch sẽ rồi mà vẫn không thấy anh vệ sĩ lên lầu.
Cô ấy nhìn đồng hồ, mới 7 giờ 15 phút.
“Chị Đường, giờ em xuống lầu mua bữa sáng, chị ăn chưa ạ?”
“Chưa, không phải bây giờ mặc định là Tần Tỉnh mang bữa sáng sao?”
“Tuần này em mua bữa sáng, giờ thời tiết mát mẻ, đi lại không nóng, cũng không tiện để ông chủ như anh ấy ngày nào cũng đi chạy việc linh tinh được.” Viên Viên vờ như không có việc gì hỏi: “Chị Đường, mua hai phần cho chị hay gì ạ?”
Thẩm Đường đang nhắn tin cho Tiêu Đông Hàn: 【 Khi nào anh tới Bắc Kinh? 】
Cô ngẩng đầu nhìn Viên Viên, “Một phần chị cũng không ăn hết.”
Viên Viên: “......”
Thẩm Đường không trêu cô ấy nữa, “Hôm nay anh ấy đi bảo dưỡng xe ở cửa hàng 4S rồi, chắc phải trưa mới về.”
Giờ Viên Viên đã quen bị Thẩm Đường trêu chọc, không còn xấu hổ đến mức mặt đỏ tai hồng như trước.
Biết anh vệ sĩ ở đâu, cô ấy đã cảm thấy mỹ mãn.
“Chị Đường ơi.” Cô ấy nói một cách trịnh trọng: “Từ hôm nay em định học tiếng Tây Ban Nha.”
Thẩm Đường chống cằm, “Em cứ dùng nước ấm nấu ếch như vậy thì biết đến ngày nào mới tiếp cận được hả?” Cô nghiêm túc nói về chuyện tình cảm này với Viên Viên: “Có nghĩ tới chuyện chủ động tỏ tình với anh ấy không?”
Viên Viên cầm chổi lau nhà, đứng ở đó không nhúc nhích.
Suy nghĩ nửa phút, “Thôi ạ, em sợ anh ấy từ chối em, cứ ở chung như thế này trước đã, dù sao tạm thời anh ấy cũng không có cơ hội tiếp xúc với những người khác giới.”
Chỉ trong mấy chục giây ngắn ngủi, cô ấy đã tưởng tượng ra cảnh mình tỏ tình với anh vệ sĩ.
Dáng anh cao lắm luôn, cô cao 1m64, còn lùn hơn anh vệ sĩ hơn một cái đầu.
Kiến thức thì không bằng một phần mười của anh ấy, còn thu nhập thì chỉ bằng số lẻ của người ta. Người ta những lúc nhàn rỗi cũng không bao giờ lãng phí thời gian, nếu không phải học ngôn ngữ thì chính là đầu tư quản lý tài sản.
Không giống cô ấy, không phải lướt Weibo thì là ngồi hóng drama.
Nhìn lại mình một chút, thật sự là không có gì cả.
Cô ấy không biết mình lấy tự tin ở đâu mà đi thích anh.
Cô ấy rũ đầu, tâm trạng chẳng khác gì bầu trời xám xịt bên ngoài.
Thẩm Đường nhìn cô ấy, cổ vũ: “Còn chưa tỏ tình đâu mà sao đã bắt đầu tự ti rồi? Cứ thử đi, em nhìn khoảng cách giữa chị và Tưởng Thành Duật kìa, còn không lớn hơn bọn em gấp trăm gấp ngàn lần à.”
Viên Viên: “Nếu em có nhan sắc này của chị, mà cho dù có một nửa của chị thì em cũng không cần phải ngày ngày giơ càng đi ngang qua như con cua đâu.”
“Em chỉ có chút tiền đồ này thôi hả.” Thẩm Đường trở lại chủ đề chính, “Em khó coi chỗ nào chứ? Phải là thanh tú đáng yêu, trong trẻo tự nhiên, xinh tươi mơn mởn ấy chứ.”
“Vừa vừa phải phải thôi chị Đường ơi, mới sáng sớm, chị đừng có bơm nổ bong bóng chứ.”
Thẩm Đường cười.
Tâm trạng Viên Viên tốt hơn nhiều, cầm chổi lau nhà đi ra ngoài, còn phải đi mua bữa sáng cho những đồng nghiệp khác trong công ty.
Thẩm Đường nhận được tin nhắn trả lời của Tiêu Đông Hàn: 【 Có chuyện gì? 】
【 Gần đây em và bạn tốt Ôn Địch đang hợp tác một kịch bản. 】
【 Tìm anh đầu tư hả? 】
Chưa cho Thẩm Đường cơ hội nói chuyện: 【 Không rảnh, có tiền để không anh cũng không thể đầu tư cho em được. 】
Thẩm Đường: 【 Em là người thiếu tiền hả? Trong kịch bản có một nhân vật muốn lấy anh làm nguyên mẫu, bọn em không biết ý kiến anh thế nào và phải được sự đồng ý của anh. 】
Tiêu Đông Hàn: 【 Ngoài đời thực không thể giẫm anh dưới chân nên bạn thân em chuẩn bị cho anh phá sản trong phim hả? 】
Thẩm Đường: 【...... Anh quá tự tin rồi, trong kịch bản anh là người đi làm thuê, cùng lắm là bị đuổi cổ. Chẳng qua là dùng kinh nghiệm từng trải và tính cách của anh cho nhân vật thôi. 】
Ôn Địch nói, cô ấy đã viết không ít kiểu nhân vật cặn bã có văn hóa, nhưng hôm nhìn thấy Tiêu Đông Hàn ở nhà hàng, cô ấy đột nhiên cảm thấy hình tượng cặn bã có văn hóa mình viết trước đây chỉ là bề nổi.
Tiêu Đông Hàn chính là bản gốc của kiểu người cặn bã có văn hóa.
Bên Tiêu Đông Hàn là buổi tối, đang uống rượu nói chuyện với bạn bè. Đám bạn thấy sắc mặt anh ta xanh mét, còn tưởng rằng việc làm ăn có vấn đề, những người khác thức thời ngậm miệng.
Thẩm Đường: 【 Anh suy nghĩ chút nhé. 】
Mười phút trôi qua, bên kia không trả lời nữa.
Thẩm Đường để điện thoại sang một bên, biết loại chuyện này không thể nào thành công ngay lần đầu, Tiêu Đông Hàn và cô vốn đã không ưa gì nhau, không thể nào dễ dàng đồng ý với cô được.
Ngoài cửa sổ, mặt trời cuối cùng cũng vùng vẫy vươn ra từ trong tầng mây dày nặng.
Tưởng Thành Duật gửi mail cho cô, bảo cô đăng nhập vào hộp thư kiểm tra rồi mau chóng trả lời anh.
Thẩm Đường hỏi trên WeChat: 【 Anh gửi gì cho em thế? 】
Bấm gửi đi, cô mở hộp thư trên máy tính.
Tưởng Thành Duật: 【 Em mở hộp thư tự xem đi. 】
Thẩm Đường vừa gõ chữ, vừa nhập mật khẩu hộp thư.
【 Em muốn biết ngay bây giờ cơ. 】
Câu này giống như giọng nói tự động, đang làm nũng với anh.
Tưởng Thành Duật: 【 Chọn một tháng, với cả một ngày mà em thích nhé. 】
Thẩm Đường mở hộp thư ra, là một đoạn thật dài:
Em xem ngày nào thích hợp đi đăng ký kết hôn, anh đã đánh dấu các tháng có ngày kỷ niệm và ngày lễ cho em rồi, em chọn trong các tháng còn lại nhé.
Tháng một: Tết Nguyên Đán
Tháng hai: Lễ Tình Nhân, sinh nhật em
Tháng ba: Tranh Tranh nói ngày mồng 8 là ngày Quốc tế phụ nữ
Tháng tư: Đi chơi xuân
Tháng 5: Có ngày 20/5, sau này còn phải cho em tận hưởng Ngày của Mẹ nữa
Tháng sáu: Tết thiếu nhi, còn có Ngày của Cha
Tháng bảy: Sinh nhật anh, cũng sẽ tặng quà cho em
Tháng tám: Ngày kỷ niệm cầu hôn của chúng ta.
Tháng chín: (Tạm thời không có ngày kỷ niệm)
Tháng mười: (Hôn lễ có thể tổ chức vào tháng này, chờ con lớn lên, để bọn nó làm hoa đồng nha)
Tháng 11: Ngày 21 là ngày kỷ niệm tròn một năm chúng ta bên nhau.
Tháng mười hai: Lễ Giáng Sinh
Còn đính kèm cả một tờ lịch tháng 9, anh đã khoanh tròn vài ngày trên đó.
【 Em nhìn xem thích ngày nào. 】
Thẩm Đường: 【 Anh còn bảo em chọn tháng hả, không phải chỉ còn lại mỗi tháng này sao? Đâu cần chọn nữa. 】
Tưởng Thành Duật: 【 Nếu em thích tháng khác thì anh tùy em. Nhưng nếu chọn tháng 9 thì sau này tháng nào cũng có ngày kỷ niệm. 】
Thẩm Đường: 【 Chọn tháng 9 đi, em muốn nhanh chóng nhận giấy đăng ký kết hôn với anh. 】
Tưởng Thành Duật: 【 Vậy ngày mai nhé. 】
Ngày mai là ngày 9 tháng 9, cứ quyết định như vậy.
Đêm đó, Tưởng Thành Duật đặc biệt trở về nhà cũ một chuyến, muốn nói tin tức đi đăng ký kết hôn cho bố mẹ.
Hôm nay bố anh cũng ở nhà, đang đánh cờ với mẹ ở trong sân.
Bảng vẽ ở bên cạnh đã cuộn vào, không nhìn ra là vẽ góc nào trong sân.
Mùa hè nhiều muỗi, bình thường bọn họ đều chơi cờ ở phòng khách, rất ít khi ở ngoài sân.
Hôm nay xung quanh vườn hoa đốt hương muỗi, một mùi hương đặc biệt thoang thoảng lan theo chiều gió.
Bóng đêm dày nặng, mặc dù đèn trong sân đều bật nhưng ánh sáng vẫn có vẻ lờ mờ.
“Mẹ, sao hai người không vào trong nhà ạ?” Tưởng Thành Duật đi tới.
Bà Tưởng: “Thế này không phải rất có tình thú hả. Học mấy người trẻ tuổi các con, không thì con và Tranh Tranh lại suốt ngày chê bọn ta lạc hậu, không hiểu cách thể hiện tình cảm của bọn con.”
Bà chỉ cây hương muỗi kiểu xưa bên vườn hoa, “Nhãn hiệu và mùi hương không khác gì loại bố mẹ dùng hồi đó. Mẹ kiếm nửa ngày mới ra được cây hương muỗi này, ngửi thấy mùi hương này, mẹ và bố con có thể nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp gỡ.”
Ông Tưởng nhìn vợ một cái, bà thắp hương muỗi là sợ muỗi cắn, còn về phần tại sao nhất định phải đánh cờ trong sân, đó là bởi vì lợi dụng ánh sáng chẳng ra gì, bà lén đổi quân cờ của ông trên bàn cờ thành quân cờ của mình.
Đương nhiên, ông sẽ không vạch trần bà trước mặt con trai.
“Hôm nay con không bận à?” Bà Tưởng lúc này mới nhớ ra hỏi con trai.
“Cũng bình thường ạ, chưa đến mức quá bận.” Tưởng Thành Duật lấy ghế dựa ngồi xuống bên cạnh mẹ, “Con về nói chuyện này với bố mẹ.”
Bà Tưởng nhìn bàn cờ, cân nhắc một hồi lâu mới đặt quân cờ xuống, “Sau này có chuyện gì cứ nói qua điện thoại là được, bận rộn cả ngày rồi thì về nhà nghỉ ngơi sớm một chút, không cần cố ý chạy tới đây.”
“Thế có chuyện gì?”
Tưởng Thành Duật: “Con và Đường Đường định ngày mai đi đăng ký kết hôn.”
“Nhanh thế á?” Bà Tưởng bỗng nhiên cảm thấy con trai đã trưởng thành, “Mẹ vẫn còn kịp chuẩn bị quà cho hai đứa, mà sao con không nói sớm.”
Tưởng Thành Duật: “Hôm nay mới quyết định, không cần cố ý chuẩn bị quà đâu ạ, tối mai tan ca con và Đường Đường tới đây, người một nhà ăn bữa cơm chúc mừng một chút là được.”
Bà Tưởng đặt quân cờ trong tay vào hộp cờ, dặn quản gia chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn tối mai, “Đến lúc đó để Thành Lẫm làm, còn Thành Duật phụ giúp.”
Bà lại nói với con trai: “Vừa hay tối mai anh cả và chị dâu con cũng về nhà, đúng là khéo, bình thường anh cả con một năm cũng không ăn được mấy bữa cơm ở nhà đâu.”
Sắp xếp xong cơm tối ngày mai, bà Tưởng tiếp tục chơi cờ.
Bà lấy một hạt dẻ cười trên bàn cờ xuống, đặt quân cờ của mình lên, lại lấy hạt dẻ cười vừa dùng để chiếm chỗ tiếp tục chiếm một chỗ khác.
Tưởng Thành Duật ở bên cạnh xem mẹ chơi cờ, trước kia trên bàn cờ chỉ có một hạt dẻ cười chiếm chỗ, hôm nay lại nhiều thêm một hạt.
“Mẹ, mẹ không cần cái bảng vẽ này à?”
“Không cần, về sau cũng không cần.”
“Sao thế ạ?”
Bà Tưởng đặt quân cờ xuống, “Con người không thể quá tham lam, muốn tinh thông đủ thứ cầm kỳ thi họa, yêu cầu đó hơi cao một chút, mẹ quyết định từ bỏ môn này.”
Ông Tưởng ở trong lòng bổ sung một câu, mấu chốt là ba môn kia bà cũng không có tinh thông đâu.
Tưởng Thành Duật từ biểu cảm của bố mình là có thể đoán ra lúc này trong lòng ông đang khinh bỉ cái gì, anh cười nhạt một cái rồi cất bảng vẽ đi.
Ở nhà nửa tiếng, Tưởng Thành Duật về biệt thự của mình.
Thẩm Đường ở nhà, đang ở thư phòng sắp xếp những thứ cần dùng để ngày mai đi đăng ký kết hôn.
“Ông xã.” Cô ngước mắt nhìn một cái, đặt cuốn sổ hộ khẩu của hai người vào túi hồ sơ.
Tưởng Thành Duật vắt áo vest trên khuỷu tay, tay kia quấn quanh eo cô, “Đủ chưa em?”
“Những thứ cần dùng đều ở đây rồi.” Thẩm Đường giơ túi hồ sơ trong tay lên.
Cô xoay người trong ngực anh, mặt đối mặt với anh.
Ngày mai sẽ trở thành vợ chồng hợp pháp với anh, hôm nay thỉnh thoảng nhớ đến vẫn cảm thấy giống như một giấc mộng.
“Có muốn nói gì với em không?”
Tưởng Thành Duật: “Ngày mai đăng ký xong rồi nói.”
Ngày hôm sau.
Đối với hầu hết mọi người, đây chỉ là một ngày bình thường.
Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật đến chỗ đăng ký kết hôn từ sớm, trừ những ngày quay phim phải đuổi kịp chuyến bay, hôm nay là ngày cô dậy sớm nhất.
Trang điểm tỉ mỉ, mặc sơ mi trắng giống Tưởng Thành Duật.
Lúc chụp ảnh, Tưởng Thành Duật chỉnh lại cổ áo cho cô.
Ở trong lòng cô, cho dù là lúc cầu hôn thì cũng không thiêng liêng bằng giờ phút này.
Cuối cùng, tên của cô và anh cùng được viết trên một tờ giấy đỏ.
Nhận được giấy đăng ký kết hôn, Tưởng Thành Duật cho cô một cái ôm ấm áp, “Cảm ơn em bằng lòng trở thành vợ anh. Sau này, xin được chỉ bảo và chăm sóc nhiều hơn.”
Những chấp niệm của cô về một mái nhà, đã được viên mãn đủ đầy ở chỗ Tưởng Thành Duật.