EDIT: BRANDY
Tưởng Thành Duật thay thử bộ đồ thể thao, áo thì vừa vặn nhưng quần lại cộc mất khoảng 5cm.
“Cũng không tệ lắm.” Anh nói với Thẩm Đường.
Thẩm Đường bảo anh chụp một tấm ảnh cho mình xem, “Chụp cả người.”
Tưởng Thành Duật không quen chụp hình, “Khi nào em về anh mặc cho em xem.”
Thẩm Đường cũng không ép anh, trong điện thoại Tưởng Thành Duật toàn là hình của cô, chẳng có lấy một tấm của anh, bắt anh tự chụp đúng thật là làm khó.
Chuyện hôm nay anh chạy về để kịp gặp cô một lần cũng đã là ngoài dự đoán.
“Hợp là được rồi, em cho anh nợ đấy.”
“Chờ một chút.” Tưởng Thành Duật nói: “Chuyện hôm nay đã xử lý xong hết rồi, tối ở nhà một mình không có việc gì làm.” Làm “nền” xong, anh hỏi cô: “Cái kịch bản cổ trang của em hôm trước ấy, có bản mềm không?”
Thì ra là đam mê cổ ngôn à.
Cô chỉ cầm trước mấy tập thế thôi mà một tối anh đã đọc xong hết rồi.
Thẩm Đường nói giọng tiếc nuối: “Chị Lỵ chỉ đưa em có vậy thôi, đoạn sau phải chờ biên kịch chỉnh sửa, không biết bao giờ mới xong.”
Tưởng Thành Duật hỏi tiếp: “Biên kịch là ai?”
“...” Anh “mê muội” đến vậy cơ à.
Thẩm Đường nuốt miếng hoa quả đang ăn sở, “Ôn Địch.”
Tưởng Thành Duật cúp điện thoại, gọi cho Nghiêm Hạ Vũ.
Nghiêm Hạ Vũ đang ở tập đoàn GR bàn công việc.
Nếu là điện thoại của người khác thì anh ta cũng chẳng rảnh tiếp đâu.
Anh tạm dừng việc trao đổi lại để nghe máy.
“Cậu hỏi Ôn Địch hộ tôi, phần sau đang sửa của kịch bản
, nam nữ chính có cảnh hôn không?”
“...???”
“Tôi chờ điện thoại của cậu, trong 10p nữa nhớ gọi lại.” Tưởng Thành Duật ngắt máy.
Nghiêm Hạ Vũ chẳng hiểu mô tê gì, tên kịch bản có 4 chữ mà anh ta chỉ nhớ mỗi từ “duyên mỏng”.
Phó Thành Lẫm ngồi đối diện thấy thế, hỏi: “Tưởng Thành Duật lại có chuyện gì à?” Có thể khiến Nghiêm Hạ Vũ không nói kịp 1 chữ đã bị cúp máy như thế chỉ có thể là Tưởng Thành Duật.
Nghiêm Hạ Vũ uống cafe mới dần hoàn hồn, “Chắc là phim sắp tới của Thẩm Đường, cậu ta muốn biết có cảnh hôn không, vừa hay Ôn Địch lại là biên kịch.”
Phó Thành Lẫm: “Cậu ta nhờ cậu hỏi Ôn Địch?”
“Ừ.”
Nếu là trước đây thì chỉ tiện tay hỏi là xong, nhưng bây giờ thì hơi phiền phức, mấy ngày nay anh ta đang chiến tranh lạnh với Ôn Địch.
Ôn Địch không đến tìm anh, anh cũng không chủ động gọi cho cô.
Cứ giằng co như vậy đã vài ngày trời rồi.
Ngón tay Nghiêm Hạ Vũ gõ loạn lên mặt bàn.
Tiếng ồn làm Phó Thành Lẫm không thể tập trung kiểm tra các hạng mục được, ngẩng đầu lên: “Cậu coi mặt bàn của tôi là phím bấm điện thoại đấy à?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Đang nghĩ phải hỏi Ôn Địch thế nào.”
Phó Thành Lẫm dửng dưng đáp lời: “Cái này mà còn phải hỏi à?”
Nghiêm Hạ Vũ không hiểu: “Không hỏi sao biết được?”
Phó Thành Lẫm đáp: “Cậu chưa xem phim truyền hình bao giờ à? 90% là có.”
Nghiêm Hạ Vũ nhỏ hơn Tưởng Thành Duật 2 tuổi, mây chuyện trêu chọc lừa gạt thế này anh ta chưa làm bao giờ.
Nhưng thôi thỉnh thoảng chơi một vố chắc Tưởng Thành Duật cũng không nghi ngờ đâu.
[Có cảnh hôn, còn có cả cánh giường chiếu nữa.]
Tưởng Thành Duật tưởng là thật, [Nghe nói cục kiểm duyệt làm nghiêm lắm mà, cảnh giường chiếu cũng qua được?]
Nghiêm Hạ Vũ nói: [Góc quay thẩm mỹ nghệ thuật một chút thì vẫn qua ngon ơ.]
Tưởng Thành Duật không nhắn lại ngay, anh cầm điện thoại đi ra ngoài ban công, châm một điếu thuốc.
Nghiêm Hạ Vũ giả mù sa mưa trấn an: [Cậu không cần ghen đâu, cũng lắm thì chỉ nằm trên sofa phòng khách ôm ấp làm cảnh tí thôi.]
Tưởng Thành Duật nhìn ra sơ hở, anh dập thuốc, [Đây là kịch bản cổ trang, xuyên không tới phòng khách nhà cậu tìm sofa à?]
Nghiêm Hạ Vũ cười lớn, biết mình quả này đội nồi rồi.
Nhưng cái nồi này anh không gánh một mình đâu, [Tôi đang ngồi ở chỗ Phó Thành Lẫm, cậu hiểu chứ?]
Đá nồi xong vẫn phải bù đắp sai lầm thôi.
Hết cách, anh ta đành phải nhắn cho Ôn Địch: [Cái kịch bản Duyên Mỏng gì gì đó, nam nữ chính có cảnh hôn không?]
Ôn Địch thông minh như thế, rất nhanh đã hiểu tình huống.
Cô nhắn lại: [Em quên rồi.]
---
Bắc Kinh mưa dầm mấy ngày liền.
Sau khi Thẩm Đường bay tới Thượng Hải, Tưởng Thành Duật có gọi 1 lần, nhưng không may lại đúng lúc Thẩm Đường đang ghi hình nên để trợ lý nghe máy.
Chờ đến khi Thẩm Đường xong việc thì anh lại đang họp.
Anh tắt máy, nhắn lại cho cô: [Đang họp.]
Thẩm Đường hỏi: [Gọi cho em có chuyện gì không?]
Tưởng Thành Duật: [Không có gì, Bắc Kinh đang mưa, nhiệt độ cũng giảm so với mấy ngày trước.]
Thẩm Đường nhắn lại rất nhanh: [Thưởng Hải đang nắng, nhiệt độ không khác gì hai ngày trước.]
Nếu Thượng Hải không lạnh, anh cũng không thể nhắc cô mặc thêm áo ấm. Tưởng Thành Duật tắt điện thoại để sang một bên, cuộc họp vẫn tiếp tục.
Khoảng chưa đến 1p sau, điện thoại lại rung lên.
Tưởng Thành Duật còn tưởng Thẩm Đường gọi, nhưng thì ra là cháu gái.
Lê Tranh: [Hôm nay thứ sáu, chú có về nhà ăn cơm không?]
Nghĩ ngợi vài giây, anh đáp: [Có về.]
Ngày mai Tưởng Thành Duật đi công tác, phải ở nước ngoài hơn 10 ngày.
Sau khi qua tuổi 30, không hiểu sao anh sinh ra tâm lý không muốn về nhà tổ ăn cơm cho lắm, nếu không bắt buộc thì sẽ không về.
Mắc dù tư tưởng ba mẹ cũng tiến bộ cởi mở, nhưng nhìn thanh niên trạc tuổi anh trong khu đại viên lần lượt kết hôn cũng không khỏi lải nhải mấy câu.
Chủ nghĩa độc thân anh theo đuổi được ba mẹ hiểu là: Bây giờ chơi bời chưa đã, mấy năm nữa tính sau.
Dù anh có giải thích thế nào, không phải anh muốn kết hôn muộn mà là hoàn toàn không có ý định tiến tới hôn nhân, ba mẹ cũng ậm ừ không tin.
Sau đó thì anh cũng lười phải nói nhiều.
Cuộc họp kéo dài đến 6h mới kết thúc.
Lúc Tưởng Thành Duật ra khỏi công ty sắc trời đã không còn sớm, đường phố đã lên đèn.
Lê Tranh gọi điện tới giục, hỏi anh bao giờ mới tới.
“Đang tắc đường.”
Lê Tranh cúp điện thoại, rồi gửi tới cho anh một tấm ảnh chụp màn hình
[Thím nhỏ lại lên hotsearch.]
Tưởng Thành Duật tiện tay mở Weibo, đã lên đến top 4 hotsearch rồi.
Hôm nay Thẩm Đường có mặt tại một sự kiện cao cấp ở Thưởng Hải, phía ban tổ chức mời tới rất nhiều khách quý.
Sau màn ký tên chụp ảnh, phóng viên phát hiện thấy trên cánh tay Thẩm Đường không phải hình xăm hoa hải đường mà là một vết sẹo cũ, hiện rõ nét trên ống kính.
Thẩm Đường chỉ vào vết sẹo, nói ngày bé nghịch ngợm, nhảy nhót trên thuyền rồi sẩy chân ngã, bị mỏ neo cọ trúng.
Vậy nên bình thường luôn chọn lễ phục dài tay, lần trước vì không kịp nên mới dùng hình xăm giấy để che đi.
Kể xong cô còn khẽ cười, bảo phóng viên chụp xong thì nhớ photoshop lại vết sẹo cho đẹp hơn chút.
Hotsearch hôm nay lập tức trở thành sàn đấu trình độ photoshop cho cư dân mạng.
Vết sẹo trên cánh tay Thẩm Đường được chỉnh sửa thành đủ loại hình thù, có tấm nhìn rất thật, có hình lại hơi ác ý. Thậm chí có người còn vẽ lại cảnh cô hồi bé ngã trên thuyền bị thương.
Cứ như vậy, cô trở thành chủ đề nóng nhất hôm nay.
Ra mắt đã 5 năm, Thẩm Đường rất biết cách đưa mình trở thành trung tâm của các chủ đề.
Xưa nay hotsearch của cô chưa bao giờ chỉ đơn giản là tạo hình thảm đỏ.
Ô tô đi vào trong viện, Tưởng Thành Duật thoát khỏi trang hotsearch.
Hôm nay chỉ có anh và cháu gái về nhà, anh cả và chị dâu bận bịu, đều không ở Bắc Kinh.
Lê Tranh đang cuộn mình nằm trên sofa như con sóc cắn quả hạch, vẫy vẫy tay chào anh, rồi chỉ sang bên cạnh, “Chú, chú ngồi bên này đi.”
Tưởng lão gia và Tưởng phu nhân đang bóc hạt thông cho Lê Tranh, trên mặt bàn đã chất đầy vỏ.
Tưởng Thành Duật đi rửa tay rồi ngồi xuống, đang định lấy nhân hạt thông bỏ vào miệng thì bị mẹ Tưởng đánh vào tay cái bép, “Muốn ăn thì tự bóc.”
Lê Tranh đắc ý nhìn anh.
Tưởng lão gia nhìn con trai, “Ba mà là con thì cũng không mặt dày tới mức ăn hạt lột sẵn đâu.”
Tưởng Thành Duật: “Là con không biết xấu hổ.”
“...”
Không có hạt thông ăn, Tưởng Thành Duật đành phải tự mình động thủ.
Tưởng phu nhân tiếp tục câu chuyện ban nãy đang nói dở với Tưởng lão gia, “Em không nghe lầm chứ, là Điền gia?”
Tưởng Thành Duật nghe xong cũng mù mờ, “Điền gia gì cơ ạ?”
Tưởng phu nhân: “Ông nội Nghiêm của con sắp xếp cho Hạ Vũ xem mắt, nghe nói là Điền Thanh Lộ.”
Tưởng Thành Duật không thấy Nghiêm Hạ Vũ nhắc tới chuyện định hôn, cũng không nói gì liên quan đến Điền Thanh Lộ. Hôm qua Điền Thanh Lộ còn gọi điện thoại cho anh, chuyện làm ăn của cô ta xảy ra chút trục trặc, tìm anh nhờ hỗ trợ.”
Trước kia Điền Thanh Lộ từng mâu thuẫn với người nhà, tính cách cô ta cũng cố chấp, một mình tới Quảng Châu tự lập, rất hiếm khi trở về, cũng không hay liên lạc với bọn họ lắm.
Nếu không phải lần này muốn nhờ giúp, thì chắc phải gần 1 năm rồi hai bên không qua lại gì.
Tưởng Thành Duật bóc xong một hạt thông, bình tĩnh bỏ vào miệng, không trả lời câu hỏi của mẹ.
Nếu nhắc tới chuyện Nghiêm Hạ Vũ sắp đính hôn, chắc chắn mẹ lại có cớ giục anh cưới.
Liếc mắt Tưởng phu nhân cũng nhận ra sự không hợp tác của con trai, “Con cứ yên tâm đi, dù năm nay Nghiêm Hạ Vũ và Điền Thanh Lộ có kết hôn mẹ cũng không giục con đi xem mắt đâu. Sao, mẹ con tâm lý lắm đấy.”
Tưởng Thành Duật nhìn mẹ mình, kỹ thuật nói chuyện của mẹ ngày càng có tầm, quan trọng là hai từ “năm nay” đó.
Sang năm ai biết thế nào.
Tưởng Thành Duật tiếp tục bóc hạt thông, mặt mày không đổi sắc huých huých cùi chỏ vào cháu gái ngồi cạnh.
Lê Tranh lập tức hiểu ý, chú đang cầu cứu cô đấy mà.
Cô điều chỉnh lại tư thế ngồi, dựa vào vai anh, mở điện thoại ra xem, chưa tới hai giây sau đã tức khắc ngồi thẳng người, “Chú, nữ thần của cháu lại lên hotsearch rồi. Chú nhìn xem, nhan sắc thần tiên đó!”
Tưởng Thành Duật giả vờ nhìn liếc sang, màn hình đang dừng lại ở một video, nào có hotsearch với nữ thần nào. Anh phụ họa theo lời cô bé, nói dối không chớp mắt, “Bình thường.”
“Chú chẳng có mặt thẩm mỹ gì cả!” Lê Tranh giả bộ tức giận, còn cố ý đẩy đẩy anh.
Tưởng phu nhân hiếu kỳ: “Nữ thần gì cơ?”
Thành công chuyển chủ đề ra khỏi chuyện xem mắt cho chú!
Lúc này Lê Tranh mới bình tĩnh mở bảng hotsearch, “À, cháu mới thích dạo gần đây thôi, là Thẩm Đường ạ.”
Tưởng phu nhân đã từng xem phim Thẩm Đường đóng, liền nói: “Diễn xuất không tệ, dáng dấp cũng xinh đẹp.
Lê Tranh ngăn không cho Tưởng Thành Duật cắm đầu cắm cổ ăn hạt thông: “Chú xem đi chú xem đi, bà nội cũng khen Thẩm Đường xinh đấy, chú đúng là mắt kèm nhèm còn đòi nhận xét.” Cô nhóc nói cả một tràng dài, nhưng vẫn tỏ vẻ chưa hết giận, còn đánh Tưởng Thành Duật mấy cái.
Tưởng phu nhân vẫn chưa nói hết câu, “Nhưng bà thấy trên mạng người ta kháo nhau nhân phẩm cô Thẩm Đường này cũng không ra sao, là người ích kỷ.”
Lê Tranh nhìn Tưởng Thành Duật rồi đi chân trần sang phía đối diện, ngồi chen giữa ông bà nội, “Mấy tin lá cải không tin được đâu bà ơi, không thì sao người ta nổi tiếng được như vậy? Làm sao thu hút được nhiều người hâm mộ như thế? Idol của cháu không xấu vậy đâu.”
“Bà nội ơi, mấy ngày tới cháu phải chạy dự án với giáo viên hướng dẫn, sợ là bận quá không để ý được, ngày nào bà cũng phải đăng nhập siêu thoại vote cho Thẩm Đường giúp cháu đấy. Á đúng rồi, nếu có gì bất trắc phải điều hướng dư luận nữa.”
Tưởng phu nhân: “...”
“Bà nội, bà đưa điện thoại cho cháu, cháu ấn theo dõi Thẩm Đường giúp bà.”
Tưởng lão gia bỏ hạt thông còn chưa bóc xong xuống, “Mọi người cứ nói chuyện đi, ông đi xem đồ ăn trong bếp xong chưa.” Ông mượn cớ rời đi, chỉ sợ cháu gái cũng “nhờ ông” vote xếp hạng với chả khống bình gì đó.
Tưởng Thành Duật cúi đầu cười, đưa hạt thông vừa bóc xong cho cháu gái cưng.
Đúng là không phí công yêu thương chiều chuộng con bé.
Bên ngoài mưa rơi rả rích mãi không ngừng.
Hệt như một bản nhạc đệm.
---
Lúc này ở Thượng Hải, trăng khuyết đã treo cao.
Thẩm Đường buồn bực đặt ly rượu vang xuống, kéo rèm cửa lên.
Cô vừa xong việc về nhà, quần áo còn chưa kịp thay.
Trợ lý đang xếp vali giúp cô, ngày mai cả đoàn phải chạy vội tới Hạ Môn.
Ở lại Hạ Môn hai ngày xong lại tới Quảng Châu tham gia sự kiện quảng bá của nhãn hàng.
Đến lúc đó mới hoàn thành hết các công việc trước khi vào đoàn phim.
“Chị Đường Đường, chị Lỵ bảo em nhắc chị lát nữa đừng quên đọc kịch bản.”
“Ừm.”
Trước khi đi, trợ lý còn cầm kịch bản đang nằm lăn lóc trên bàn trà cạnh cửa sổ tới để ở tủ đầu giường, chúc cô ngủ ngon rồi mới đóng cửa rời khỏi.
Thẩm Đường nhìn liếc qua xấp kịch bản của , là một bộ phim tình cảm hiện đại.
Cô chẳng có chút hứng thú nào, cầm áo ngủ đi vào phòng tắm.
Lần này tới Thượng Hải không thuê khách sạn mà ở lại căn hộ Tưởng Thành Duật mua cho cô.
Ban đêm trên sân thượng có thể tận hưởng những cơn gió từ phía Hoàng Phổ thổi vào, cũng có thể chiêm ngưỡng bức tranh phồn hoa nhất của trời đêm.
Cô chẳng quan tâm cảnh đêm, chỉ lưu luyến nhất bồn tắm lớn có chức năng mát xa ở đây thôi, nằm thư giãn nửa tiếng là tâm trạng tệ thế nào cũng tan biến hết.
Ban đầu khi Tưởng Thành Duật trả giá cao để mua nơi này, cô còn chê anh lãng phí tiền của.
Giờ mới thấy xứng đáng.
Chị Lỵ đúng giờ gọi tới, đi thẳng vào vấn đề: “Em đã đọc kịch bản của chưa?”
Thẩm Đường cũng thẳng thắn: “Chưa ạ.”
Chị Lỵ buồn bực: “Tuần trước em về Bắc Kinh chị đã mang đến biệt thự cho em rồi, em bảo là đọc qua rồi sẽ trả lời chị, cũng mấy ngày rồi sao em vẫn chưa xem?”
“Không có hứng thú.”
“Đây là sản phẩm của công ty đạo diễn Trần, đội ngũ chế tác rất lớn, đạo diễn còn là bạn tốt Chu Minh Khiêm của Trần Nam Kình, mấy kịch bản kiểu này là sở trường của anh ta. Chị xem qua rồi, quay ở Thâm Quyến, rất gần nhà em, em có thể tranh thủ về thăm ông. Nói tóm lại kịch bản này sinh ra để cho em đấy. Em dành ra ít thời gian để đọc đi, đầu tháng sau thử vai.”
Nói xong, chị Lỵ thoáng dừng lại, dường như vừa nhận ra lý do Thẩm Đường không có hứng thú với kịch bản này, “Có phải em lo thử vai xong sẽ bị gạt ra không?”
Có không ít nữ minh tinh tuyến đầu ưng ý kích bản này, có tổ chế tác của Chu Minh Khiêm, họ đều muốn nhờ bộ phim để giành giải thưởng.
Thẩm Đường không lo mình bị loại, cũng không quan tâm đội chế tác, nhưng bất cứ thứ gì dính dáng tới Trần Nam Kình hay phim của ông ta, cô chẳng có hứng thú nổi.
Cô không muốn nhiều lời chuyện riêng tư của mình với chị Lỵ nên chỉ ậm ừ, coi như đồng tình với nguyên nhân chị nói.
Chị Lỵ thở dài, vận may của Thẩm Đường không tệ mà mình cũng liều, đến bộ phim thứ 3 đã thành công tạo tiếng vang.
Lại thêm đội ngũ marketing của công ty hết sức vun vén, bản thân cô cũng biết cách hướng dư luận về mình, tài nguyên mấy năm nay có thể nói là không ngơi tay, kịch bản cũng do chính cô chọn, đâu cần phải đi cạnh tranh thử vai bao giờ.
Chị vẫn luôn cho rằng Thẩm Đường là người biết thời thế, hiểu rõ bản thân mình cần gì. Mặt mũi gì chứ, không đáng nhắc tới.
Xem ra chị đánh giá cao Thẩm Đường rồi.
“Đường Đường, em còn trẻ, nghe chị khuyên một câu, cứ coi như bây giờ em đang đứng trên đỉnh núi nhưng cũng đừng đề cao bản thân, em cũng không thể biết được em có thể trụ chân ở đó bao lâu, nói không chừng có một ngày sẽ bị người ta hất cẳng xuống.”
Lời nói chẳng nể mặt chút nào, nhưng là sự thật không thể chối cãi.
Thẩm Đường trả lời: “Vâng, em biết rồi.”
Nghe giọng Thẩm Đường hời hợt thế, sao chị Lỵ không đoán được lời thật lòng của cô: Biết nhưng em không muốn đi thử vai.
“Thẩm Đường em phải hiểu, công ty không thể dồn hết tài nguyên cho em được, bây giờ có cơ hội thì phải chủ động giành lấy. Một diễn viên không thể chỉ dựa vào tác phẩm, thành công hay không phần nhiều do chất lượng của đoàn đội hợp tác. Rồi sẽ có ngày hợp đồng giữa chị và em chấm dứt, chị cũng hi vọng em đi được càng xa trên con đường này, đừng phí hoài tài năng thiên phú của em.”
“Em suy nghĩ cho kỹ, nghỉ ngơi sớm đi.” Chị Lỵ cúp điện thoại.
Thẩm Đường hiểu lời chị nói, nhưng vẫn không thể vượt qua được rào cản trong lòng.
Cả đêm ngủ không ngon, mê man mãi giữa những cơn ác mộng.
Nào là lúc cô còn bé, bị mỏ nên trên thuyền đâm trúng phải nằm viện, vừa khóc vừa đòi ông nội, nói mình nhớ ba mẹ, rồi khi cô đang quay thì thấy đạo diện là Trần Nam Kình.
Một cảnh mà quay hơn 10 lần vẫn chưa đath, Trần Nam Kình nổi đóa với cô.
Cơn ác mộng chân thực đến mức cô chẳng phân biệt nổi đâu là hiện thực đâu là giấc mơ nữa.
Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên cứu thoát cô khỏi cơn mộng mị.
Thẩm Đường mở choàng mắt, ngơ ngơ ngác ngác rồi dần tỉnh táo lại.
Cô mò điện thoại xem, mới 5 rưỡi, trời còn chưa sáng.
Tưởng Thành Duật nhắn tin tới, đây là lần đầu tiên anh báo cáo lịch trình của mình cho cô biết: [Máy bay sắp cất cánh rồi, mười ngày tới anh phải đi 3 nước. Nếu em có việc gấp gọi cho anh không được, không tìm thấy anh thì cũng đừng lo, cứ tìm Nghiêm Hạ Vũ, dù là chuyện gì cậu ta cũng có thể thu xếp thỏa đáng.]