“Vẫn cố tỏ ra không sao cả, không trái với lòng, đều là giả dối…”
Giọng hát nín cười gắng gượng không lệch tông vang lên trong phòng.
Micro không còn trong tay Tưởng Thành Duật, người vừa hát chính là người chuyển bài, anh ta cầm micro ngồi chen giữa Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường.
Anh ta nhìn lời bài hát trên màn hình lớn, ra sức biểu diễn.
Người kia hát xong lời nam, chân khẽ đá Thẩm Đường, ra hiệu đến lượt cô hát.
Việc đã đến nước này, Thẩm Đường đành phải hợp tác, tập trung ca hát.
Lần đầu tiên cô và Tưởng Thành Duật song ca, có đầu không có kết.
Nhưng cũng khổ cho ông bạn này, vừa xem náo nhiệt giờ thành náo nhiệt, thời khắc quan trọng vẫn kiên định lập trường đứng về phía Tưởng Thành Duật.
Anh ta sợ Tạ Quân Trình nhìn ra manh mối nên tự mình lên sàn.
Trên ghế sô pha, theo thứ tự là Tưởng Thành Duật, ông bạn và Tưởng Thành Duật, còn Lục Tri Phi bị ép đến tay vịn sô pha.
Tưởng Thành Duật cầm ly rượu đỏ, hơi nâng lên với Tạ Quân Trình coi như chào hỏi.
Tạ Quân Trình mỉm cười, uống một hơi cạn ly rượu không chừa một giọt, dường như đã đoán được trong phòng diễn ra điều gì trước khi anh ta bước vào.
Thẩm Đường và ông bạn song ca xong, tiếng nhạc dừng lại.
Kỹ năng diễn của ông bạn như ảnh đế, “Giọng của chị dâu đúng là không phải dạng vừa đâu anh Tạ nhỉ, vừa PK đánh bại tôi, Tri Phi và anh Tưởng luôn.”
“Ngày trước hát tôi còn tự nhận là hoàng tử tình ca năm ấy, không ai hát hay hơn tôi.” Anh ta cười, đặt micro lên bàn, “Nếu anh không đến thì tôi đúng là không biết phải kết thúc thế nào đấy.”
Dứt lời, anh ta ném một điếu thuốc trên bàn cho Tạ Quân Trình.
“Anh Tạ qua đây ngồi nè, bình thường anh có hát karaoke với chị dâu không?”
Anh ta nhường chỗ, ngậm điếu thuốc vào miệng, vừa đi vừa bật lửa châm thuốc.
Từ đầu đến cuối không hề giả trân.
Người mà mâm nào cũng góp mặt thì yểm trợ cho anh em của mình chỉ là chuyện nhỏ.
Anh ta ngậm điếu thuốc ra ngoài, nhặt lại tam quan ban nãy vứt ở đó.
Tạ Quân Trình ngồi giữa Thẩm Đường và Tưởng Thành Duật, như thế anh ta nghe bài hát tiếng Anh, không nghe nhiều bài Trung, nhất thời quên mất bài hát vừa rồi tên gì.
“Em vừa hát bài gì đấy?” Anh ta hỏi Thẩm Đường.
Thẩm Đường: “«Lạnh lẽo».”
Tạ Quân Trình nhịn cười, cái gì vậy trời.
Tưởng Thành Duật cầm micro trên bàn, bật lên.
Anh tự chọn bài, vẫn là bài hát «Bởi vì tình yêu» nãy đang hát dở.
Anh không gọi tên muốn ai hát cùng.
Nhưng Thẩm Đường đang cầm chiếc micro còn lại.
Khúc nhạc dạo quen thuộc vang lên.
Những người khác nhìn nhau.
Tưởng Thành Duật muốn làm gì thế?
Thẩm Đường biết, anh thật sự muốn hát, lại còn là song ca với cô.
Lục Tri Phi ngồi cạnh cô, thì thầm: “Cần tôi giúp không?”
Thẩm Đường nhìn chằm chằm khúc nhạc dạo trên màn hình, không nhìn cô ta, “Không cần, tôi tự hát. Cảm ơn.”
Lục Tri Phi không nhanh không chậm ăn hạt dưa, đêm nay Tạ Quân Trình đột nhiên đến, dồn lòng tự tôn của Tưởng Thành Duật vào trong xó.
Tạ Quân Trình hiểu chuyện, lẳng lặng đứng lên cầm ly rượu không của mình đi rót. Ở giữa Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường không còn trở ngại, khoảng cách giữa hai người được tiếng hát rút ngắn lại.
Tưởng Thành Duật chưa từng hát một bài nào chân thành cảm xúc đến thế, từng câu chữ trong lời hát chính là anh và Thẩm Đường.
Có thể nghe ra được sự run rẩy trong tiếng hát của Thẩm Đường, trước kia hát live ở concert của Hoắc Đằng cô còn không căng thẳng đến vậy, đúng là không thể hiểu nổi thứ gọi là cảm xúc.
Tưởng Thành Duật hát đến câu ‘Nhưng vẫn có những lúc có thể vì em mà điên cuồng’, lúc trước cô không tin, nhưng khi anh ôm lấy cô, hôn cô trước mặt mọi người tối qua, cô tin.
Lục Tri Phi ngồi trên tay vịn, ánh mắt cao hơn bọn họ, cô ta nhìn Tưởng Thành Duật qua Thẩm Đường, khuôn mặt anh tuấn ẩn hiện trong ánh đèn mờ ảo.
Những mảng màu trên màn hình đột nhiên tối xuống, chiếu rõ đường nét đặc biệt của anh. Vẻ mặt không dịu dàng mấy, tập trung nhìn lời hát trên màn hình lớn.
Anh buông bỏ thân phận con trai thứ nhà họ Tưởng của mình, giờ anh chỉ là một chàng trai bình thường hát tình ca cho cô gái mình theo đuổi.
Một người đàn ông hát hay sẽ dễ khiến mọi người rung động.
Một khi phụ nữ bị cuốn vào tiếng hát này, sẽ không muốn thoát ra nữa.
Phần cuối, giọng hát hai người hòa vào nhau, “Mình vẫn còn yêu em/anh.”
Tạ Quân Trình châm thuốc khi vô số pháo hoa bắn ra trên màn hình.
Lục Tri Phi hào phóng vỗ tay.
Ông bạn vừa rồi gọi bài hoàn toàn không có tam quan, anh ta đột nhiên muốn chia rẽ Tạ Quân Trình và Thẩm Đường, chắp cánh cho trái tim si tình của Tưởng Thành Duật ghê á.
“Chúng ta cũng song ca một bài đi Tri Phi, tôi không tin không bằng anh Tưởng nha.”
Anh ta còn dốc hết lòng yểm trợ cho Tưởng Thành Duật.
Lục Tri Phi không dẹp sân của anh ta, bỏ hạt dưa xuống, “Được thôi.”
Đám người Tưởng Thành Duật đi đến bàn đánh bài, Thẩm Đường có kinh nghiệm đánh bài ở thôn Hải Đường, lại chơi cùng bàn với hai bọn họ, hoàn toàn thích nghi được.
Tưởng Thành Duật theo thói quen gọi một đĩa trái cây cho Thẩm Đường, “Thêm quả kiwi.” Anh cố ý dặn dò người phục vụ.
Trái tim vọt lên cổ họng của Thẩm Đường lúc hát đã từ từ hạ xuống, đêm nay tiếng lòng bị thù hận đè nén đã rung động mà không hề báo trước.
Lúc chơi bài, khóe mắt cô luôn có thể liếc nhìn cổ tay Tưởng Thành Duật, anh vẫn đeo chiếc đồng hồ đôi kia.
Đĩa trái cây của cô được mang lên.
Thẩm Đường không khách sáo, buổi tối cô chưa ăn cơm, xiên một miếng kiwi cho vào miệng.
Cô nhíu mày, “Chua quá.”
Tưởng Thành Duật liếc cô một cái, không coi ai ra gì, “Để đó anh ăn cho, em ăn quả khác đi.”
“…”
Bầu không khí xấu hổ đến nỗi người xem bài còn muốn chui xuống dưới thảm.
Tưởng Thành Duật bắt đầu công khai khiêu khích chính chủ.
Một tay Tạ Quân Trình cầm bài, tay kia cầm ly rượu đỏ uống.
Ông bạn vừa hát xong, dùng hết sức để giải vây, “Có khi anh Tạ không hiểu anh Tưởng nhà chúng tôi, cậu ấy không thích lãng phí, chúng tôi không ăn trái cây nào đều cho cậu ấy, cậu ấy còn ăn cả phần thừa của tôi cơ mà.”
Tạ Quân Trình phun rượu trong miệng, “Tôi xin lỗi.” Anh ta bị sặc ho khan, cuối cùng bật cười.
Ông bạn nhanh chóng lấy khăn cho Tạ Quân Trình, nghĩ thầm, người này rộng lượng ghê, không thấy Tưởng Thành Duật đang đào góc tường nhà mình à?
Tưởng Thành Duật thật lòng cảm ơn ông bạn bình thường cà lơ phất phơ không đứng đắn này, “Dù sao thì cũng cảm ơn cậu bận rộn giải vây cho tôi.”
Anh mời một ly.
Ông bạn nhìn Tưởng Thành Duật với vẻ mặt tuyệt vọng, gòi xong, bận rộn cả tối coi như toi.
Tưởng Thành Duật đặt ly rượu sang một bên, nhân dịp Tạ Quân Trình và Lục Tri Phi đều có mặt, “Tổng giám đốc Tạ và Thẩm Đường là bạn bè nhiều năm rồi, video bị tung ra là tổng giám đốc Tạ giúp đỡ Thẩm Đường.”
Anh nói ngắn gọn và kể cho họ nghe đầu đuôi câu chuyện bữa tiệc cảm ơn tối đó.
“Lục Tri Phi cũng ở đó.”
Ánh mắt tất cả mọi người tập trung trên người cô ta.
Lục Tri Phi gật đầu, "Nếu lúc trước tổng giám đốc Đa không quấy rầy thì đã không có những chuyện sau đó, giờ giải thích kiểu gì cũng không rõ ràng được, thật đáng giận.”
Ông bạn ngồi xuống, nói vuốt đuôi: “Tôi đã nói mà, tam quan của anh Tưởng nhà mình ngay thẳng như thế, sao có thể…” Anh ta chợt nhớ ra, “Anh Tưởng, tôi nhớ có một tối cậu nhắn trong nhóm hỏi số của tổng giám đốc Tạ, có phải là tối đó không?”
“Ừm.” Tưởng Thành Duật đưa nước cho Thẩm Đường khi chơi bài, “Định nhờ tổng giám đốc Tạ giúp, chưa kịp nhắn tin thì tổng giám đốc Tạ đã đến rồi.”
Thẩm Đường nhìn về phía Tưởng Thành Duật, hóa ra đêm đó anh không khoanh tay đứng nhìn.
Cô chưa thu tầm mắt lại, Tưởng Thành Duật đã nhìn qua.
Ánh mắt chạm nhau.
Lục Tri Phi bên cạnh vờ như không thấy, hạt dưa vị caramen chỉ thấy mùi khét, không biết đường đâu nữa. Cô ta bỗng nhíu mày, ăn phải một hạt dưa hỏng.
Vị đắng chát lan tỏa trong miệng.
Điền Thanh Lộ từng nói, không ai biết hạt mướp đắng tự nuốt mình, khi đó cô ta còn coi thường.
Kết quả đã trở thành sự thật.
Rạng sáng, Thẩm Đường rời đi sớm, sau đó Tưởng Thành Duật cũng rời phòng bao.
Trong sân hội quán, vệ sĩ của Thẩm Đường lái xe đến đón cô.
Tưởng Thành Duật đi qua cô, mở cửa xe cho cô.
Thẩm Đường vịn tay lên cửa xe, “Mai em đến Kinh Húc tìm anh.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, "Hoan nghênh mọi lúc.”
Thẩm Đường chỉ trích, “Giọng tổng giám đốc Tưởng cứ thay đổi xoành xoạch ấy nhỉ.”
Tưởng Thành Duật: “Là tổng giám đốc Tưởng, cũng là Tưởng Thành Duật của em.” Thẩm Đường không chịu nổi lời trêu chọc sặc mùi thính, ngồi vào xe.
Màn đêm dịu dàng, Thẩm Đường dựa vào cửa sổ xe, cảm thấy mình say rồi.
——
Sáng sớm hôm sau Thẩm Đường đến Kinh Húc, cô thay bộ váy tiên nữ hay mặc bình thường thành đồ công sở, ngay cả cách trang điểm cũng khác trước rất nhiều.
Viên Viên trang điểm cho cô vì nghe nói cô đến Kinh Húc đưa tin, còn kích động hơn cả cô luôn.
Quần áo thay đổi lớn, hơn nữa cô không ăn ảnh, nhân viên Kinh Húc chẳng nghĩ cô có liên hệ gì với Thẩm Đường.
Trước kia cô đi qua tòa Kinh Húc nhiều lần, lần nào cũng nhìn lên, không biết bố cục văn phòng, không tưởng tượng được dáng vẻ anh khi làm việc.
Hôm nay xem như cầu được ước thấy.
Phong cách trang trí văn phòng cũng giống như khí chất của anh, lạnh lùng và kiêu ngạo.
Tưởng Thành Duật nhìn cô thêm vài lần rồi đưa cho cô một xấp thông tin, "Thông tin cơ bản của công ty mục tiêu."
Thẩm Đường mở ra xem từ đầu.
Tưởng Thành Duật ngồi lại trước máy tính, mở bản điện tử, "Công ty của bọn họ hiện tại có khoản nợ hơn 20 tỉ, mắt xích tài chính bị phá vỡ, xảy ra khủng hoảng tài chính, lãnh đạo cấp cao nhất quyết định nhượng lại cổ phần."
Thẩm Đường đặt tài liệu xuống và lắng nghe phân tích của Tưởng Thành Duật.
“Lần này đội M.K chịu trách nhiệm phân tích rủi ro của việc mua bán và sáp nhập, đồng thời tìm ra tất cả các cạm bẫy mà chúng ta có thể gặp phải trong quá trình mua lại."
Thẩm Đường nhìn anh: "Đội của Tạ Quân Trình chuyên môn tìm hố, còn đội của anh tìm lợi ích thu mua?”
Tưởng Thành Duật gật đầu, "Đúng vậy. Sở dĩ công ty mục tiêu gặp khủng hoảng tài chính là công ty bọn họ sáp nhập trước đó đã đóng cửa, điều này ảnh hưởng đến trụ sở tập đoàn của bọn họ."
Anh luôn cẩn trọng trong việc mua bán và sáp nhập, nếu chẳng may rơi vào hố của người bán thì thật sự không thể cứu được, “Em cũng biết bao nhiêu công ty đa quốc gia đang vướng vào vũng lầy vì những vụ mua lại, cuối cùng buộc phải tuyên bố phá sản.”
“Giống như em đi đường nhìn thấy cửa hàng cho thuê lại, nếu cửa hàng kiếm ra tiền thì người ta cần gì cho thuê lại?” Anh lấy cửa hàng đó làm ví dụ: “Giờ Tạ Quân Trình chịu trách nhiệm phân tích tại sao cửa hàng lại cho thuê lại, anh chịu trách nhiệm phân tích nếu nhận cửa hàng này thì có thể hồi sinh nó không.”
Công ty mục tiêu được đánh giá cao, anh và Tạ Quân Trình cực kỳ cẩn thận. Họ đã ủy quyền cho một cơ quan tư vấn trung gian, nhưng nhóm của họ cũng thực hiện thẩm định.
Tưởng Thành Duật hỏi địa chỉ email của cô, “Anh sẽ gửi em một số phân tích dữ liệu, em về rồi từ từ xem.”
Mấy năm nay Thẩm Đường chỉ tập trung đóng phim, hoàn toàn tách ra khỏi giới kinh doanh, sau cú thúc của Tưởng Thành Duật, cô chợt nảy ra một ý tưởng, ánh mắt chợt sáng ngời.
Cô nhắn tin cho Tạ Quân Trình: 【 Lấy cho em 10 triệu đô của em trong quản lý tài chính của anh để dự phòng. 】
Tạ Quân Trình: 【 Em định làm gì? 】
Thẩm Đường: 【 Tìm người làm việc. 】
Thẩm Đường đặt điện thoại xuống, cầm tài liệu lên đọc.
“Gửi email cho em rồi đấy.” Tưởng Thành Duật thông báo cho cô.
“Được, cảm ơn tổng giám đốc Tưởng.”
Tưởng Thành Duật nhìn cô một cái, từ cách ăn mặc đến cách ngồi, xưng hô của cô với anh hôm nay đều là dáng vẻ giải quyết việc công.
Thẩm Đường lấy trong cặp ra một tập giấy ghi chú và một cây bút, viết ra những phần mà mình không hiểu khi đọc tài liệu, đánh dấu số trang trên tài liệu.
Cô lại nhìn lên, đã 11 giờ 46 phút trưa.
Đọc được 1/3 tài liệu rồi.
Tưởng Thành Duật đang dựa vào ghế nhìn cô chằm chằm.
Tưởng Thành Duật đóng nắp bút, “Anh họp xong chưa?”
“…” Tưởng Thành Duật: “Anh về được gần nửa tiếng rồi.” Sau đó cứ ngồi đây nhìn cô, từ đầu đến cuối cô không ngẩng đầu.
“Thẩm Đường, em không thể chỉ coi anh như một công cụ được.”
“… Em đã bảo em về là để học hỏi anh cơ mà.”
Tưởng Thành Duật không yêu cầu cao, “Ngoài bàn công việc, thì cũng phải nói chuyện với anh chứ.”
Thẩm Đường nhìn chiếc quạt điện mini trên bàn anh, “Anh mua à?”
“Quà Tranh Tranh tặng anh vào ngày của cha.” Tưởng Thành Duật đưa cô cái quạt, “Chờ sau này chúng ta có con rồi thì không cần con bé tặng nữa.”
Mùa này vẫn còn rất lạnh, Thẩm Đường cầm quạt thổi vào người mình.
Anh nói, chờ sau này chúng ta có con.
——
Những ngày ở cùng Tưởng Thành Duật trôi qua nhanh như chớp, Thẩm Đường gạch ngày 30/4 trên lịch, lại hết một ngày.
Cô đã ở Bắc Kinh được hai tháng.
Bắc Kinh là ban đêm, còn Manhattan là sáng sớm.
Hai giờ sau, điện thoại reo như đã hẹn.
Cuộc gọi của Lục Tri Phi, Thẩm Đường nhấn nút trả lời.
“Thẩm Đường, cô dám đâm sau lưng tôi!”
Cách cả một Thái Bình Dương vẫn có thể cảm nhận được lửa giận của Lục Tri Phi.
Thẩm Đường đang ăn tối trên bàn ăn, Viên Viên nấu bánh trôi ủ rượu cho cô, mềm dẻo thơm ngọt.
Cô cười, “Đáng tiếc tổng giám đốc Lục không ở Bắc Kinh không thì tôi đã tự đưa cô một bát bánh trôi ủ rượu để cô xoa dịu cơn giận rồi.”
Lục Tri Phi ấn khóe mắt, nhủ lòng đừng để bị Thẩm Đường dắt mũi.
Cô ta không thể thua khí thế Thẩm Đường, đây mới là hiệp 1, thắng thua không ảnh hưởng đến cục diện cuối cùng, nếu cô ta loạn trận tuyến mới chết chắc.
“Cô đang xem báo cáo phân tích khả thi đầu tư của tôi à?” Thẩm Đường nhẹ nhàng cắn bsnh trôi, “Mười triệu đô chưa đủ nên tôi thêm sáu triệu nữa. Một báo cáo điều tra hơn 100 triệu đô la, món quà làm riêng cho cô đấy, cô phải thấy vinh dự chứ.”
Lục Tri Phi không dám nhìn, cô ta biết rõ tình hình công ty mình đang như thế nào.
Cô ta sơ suất bỏ qua chi tiết thẩm định, không ngờ Thẩm Đường lại bắt đầu từ chỗ này.
Trước đó, Thẩm Đường tận dụng mọi thứ tìm kiếm một đối tác mạnh hơn để đầu tư vào cổ phiếu, cô ủy quyền cho một công ty tư vấn đầu tư ở Manhattan thuê một đội ngũ chuyên nghiệp với phí tư vấn cao để bí mật thẩm định công ty của cô ta.
Số liệu thực thu được đủ nguy hiểm.
“Cô định làm gì?”
Thẩm Đường uống rượu ủ, hỏi ngược lại: “Cô nói coi?”
“Cô thật sự nghĩ đưa những số liệu này cho Ninh Dần Kỳ thì anh ta sẽ rút vốn?” Lục Tri Phi cười, “Tôi không dựa vào số liệu báo cáo đẹp mắt để giành được khoản đầu tư, là chủ tịch Tiêu đồng ý nâng đỡ công ty tôi phát triển, chẳng liên quan tới gì hết.”
Thẩm Đường nhẹ giọng nói: "Đã thế thì tại sao vừa nãy cô lại tức giận? Ai không biết lại tưởng tôi nuốt mất công ty cô ấy chứ.”
Hiện giờ Lục Tri Phi đã bình tĩnh hơn nhiều, cô ta tức gì chứ? Cô ta tức mình bị Thẩm Đường nắm được cơ hội tấn công mình.
Cô ta nghĩ Thẩm Đường đến Bắc Kinh là an ổn yêu đương kết hôn với Tưởng Thành Duật.
Hóa ra cô vẫn luôn không từ bỏ việc trả thù cô ta.
“Thẩm Đường, sống đừng quá đáng, tự lo lấy mình đi.”
“Tổng giám đốc Lục, báo cáo điều tra này chỉ là món khai vị thôi, thật ra còn chẳng đến, chỉ là một ly nước lọc sau khi gọi món ấy, hai ngày sau tôi sẽ phục vụ cô món khai vị.”
Thẩm Đường vừa định cúp điện thoại, giọng Lục Tri Phi lại truyền tới, “Cô muốn liên lụy Ninh Dần Kỳ?”
“Anh ấy đã ở trong đó rồi, sao có thể một mình an ổn không bị dính được?” Thẩm Đường ăn hết bát bánh trôi ủ rượu nhỏ, “Ninh Dần Kỳ không phải trẻ con, tôi thấy anh ấy có quyền được biết. Tổng giám đốc Lục thấy sao nài?”
Lục Tri Phi thấy Thẩm Đường đúng là kẻ điên, không có gì đáng để cô ta để ý.
“Nếu anh ấy không chịu được chút trở ngại này, về sau sao có thể nắm được sản nghiệp nhà họ Tiếu trong tay?” Thẩm Đường nói xong, cúp điện thoại.
“Viên Viên, cho chị bát nữa đi.”
Viên Viên đang dọn phòng bếp, cứ tưởng mình nghe nhầm, “Chị Đường không sợ béo hả?” Cô ấy chỉ kim đồng hồ, “Sắp mười rưỡi rồi đấy ạ.”
“Không sao, mai chị đi London, sang đó còn lệch múi giờ nữa, gầy là cái chắc.”
“Chị đi London?” Viên Viên cười, “Hẹn hò với tổng giám đốc Tưởng ạ?”
“Nhóc nhiều chuyện.” Thẩm Đường đẩy đầu cô ấy qua một bên, “Chị đi gặp bạn cũ, London lớn lắm, gì mà gặp Tưởng Thành Duật.”
Tưởng Thành Duật cũng đi công tác ở London sắp được một tuần rồi, không biết ngày nào sẽ trở về.
Tâm trạng Thẩm Đường tối nay tốt, ăn tận hai bát nhỏ bánh trôi ủ rượu.
Sáng sớm hôm sau, cô đáp chuyến bay đến London.
Lần này cô cố ý đến gặp Ninh Dần Kỳ, chuyện riêng, cô không nói với Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật, mà cũng là ngày nghỉ mùng 1/5, coi như cô đi du lịch.
Buổi chiều máy bay hạ cánh ở London, Ninh Dần Kỳ đến đón cô.
Thẩm Đường chỉ mang theo một chiếc vali nhỏ, vệ sĩ đẩy vali, cô đeo túi xách hai tay đút túi áo khoác, sóng vai với Ninh Dần Kỳ ra ngoài.
“Cuối cùng em cũng bằng lòng quay về.” Ninh Dần Kỳ xúc động thở dài.
“Ngoài anh thì nơi này có gì đáng để em về, ban đầu em định hẹn anh đến Mahattan nhưng lại sợ ảnh hưởng việc của anh.”
Giờ Ninh Dần Kỳ đã hiểu thân thế của cô, hiểu tại sao cô không thích nơi này.
“Em ở mấy ngày?”
“Mai em về luôn.”
Ninh Dần Kỳ muốn giữ cô nhưng không tìm được lý do, “Em ở Bắc Kinh tốt chứ?”
Thẩm Đường nhìn người đi đường vội vã, “Cũng không tệ lắm, em đi theo Tạ Quân Trình làm dự án, ngày trôi qua trong chớp mắt, chẳng có thời gian nghĩ xem tốt hay xấu.”
Thỉnh thoảng Ninh Dần Kỳ nhìn gò má cô, muốn nói lại thôi.
Trở lại thành phố, Ninh Dần Kỳ đưa cô đến nhà hàng yêu thích của cô trước kia.
Mười năm sau, ngoại trừ thay đổi người, quán vẫn như cũ.
Anh ấy biết Thẩm Đường tới tìm mình là có chuyện quan trọng, không liên quan đến tình cảm, hai người không thể quay lại như xưa nên anh ấy không vội hỏi cô xem là chuyện gì.
Bọn họ vẫn chọn chỗ cũ từng ngồi.
Bộ bàn ghế như đường hầm thời gian, đưa cô trở về mười năm trước.
Ninh Dần Kỳ trước mặt, ngoài chững chạc hơn thì vẫn là dáng vẻ thiếu niên ánh mặt trời ấm áp.
Thẩm Đường lấy túi hồ sơ ra, “Đây là tất cả tài liệu và số liệu thật của công ty Lục Tri Phi.”
Ninh Dần Kỳ sững sờ, “Em biết anh đầu tư công ty của cô ta?”
Anh ấy hơi cảm giác được chuyện không đơn giản như vậy.
Thẩm Đường nói thẳng, “Quan hệ của anh và em lúc trước, cả video của em và Tạ Quân Trình đều do Lục Tri Phi tung ra. Công ty của cô ta đến thời kỳ tắc nghẽn nên đánh ý lên em, lợi dụng thân thế của em để nhận được đầu tư từ chủ tịch Tiêu, không biết chủ tịch Tiêu đã thuyết phục anh đầu tư để kiềm chế em kiểu gì nữa.”
Ninh Dần Kỳ xin lỗi trước, “Anh không biết lại gây nhiều phiền phức vậy cho em.” Còn về lý do tại sao anh ấy sẵn sàng đầu tư, “Chủ tịch Tiêu nói muốn trải đường cho em trong lĩnh vực thời trang, lấy danh nghĩa của ông ấy thì em sẽ không chấp nhận.”
Đây chính là chủ tịch Tiêu, không từ thủ đoạn.
Ninh Dần Kỳ rất hối hận, “Sao em không nói với anh sớm hơn?”
“Công ty kia là nỗ lực khổ cực của anh, lúc anh trở thành cổ đông không chỉ ký một hiệp nghị đánh cược, Lục Tri Phi còn đưa ra điều kiện hà khắc, hễ anh phá vỡ hợp đồng thì vốn chủ sở hữu sẽ được chuyển cho Lục Tri Phi.”
Thẩm Đường ra hiệu cho anh ấy đọc túi hồ sơ, "Bằng chứng ở đây đủ để chứng minh cô ta giấu các nhà đầu tư thực trạng kinh doanh của công ty, cấu thành tội lừa đảo, anh có thể chấm dứt hợp đồng và bắt đền cô ta.”
Một xấp tư liệu dày, chỉ cần anh ấy đòi bồi thường, Lục Tri Phi không thể phủ nhận.
Thẩm Đường không ép buộc anh ấy phải làm gì, “Em có thể hiểu nếu anh để ý đến chủ tịch Tiêu và ông nội anh, dù sao lúc đầu tư anh cũng không để ý đến tình trạng kinh doanh tô điểm của cô ta, em cầm những tài liệu này đến chỉ để anh chấm dứt hợp đồng thuận lợi, không chịu tổn hại.”
Cô làm những điều nên làm, không áy náy với bất cứ ai cả.
“Tiếp theo em sẽ thực hiện bước thu mua công ty cô ta, đến lúc đó không tránh khỏi tổn thương người vô tội."
Ninh Dần Kỳ hiểu ý cô, “Khi về anh sẽ giao cho đội luật sư của mình xử lý.”
Nếu anh ấy không rút vốn, cô sẽ rất khó thu mua.
Khi các món ăn được dọn ra, Ninh Dần Kỳ cất túi tài liệu đi.
Hai người không còn vô tư, muốn nói gì thì nói như trước.
Thẩm Đường nhìn anh ấy, “Dần Kỳ, giờ em tốt lắm, không cần lo cho em đâu. Anh cũng bước tiếp đi, được không?”
Ninh Dần Kỳ không muốn cô buồn, nhẹ giọng nói: “Em yên tâm, giờ anh cũng rất tốt, chỉ bận công việc quá. Lúc nào có thời gian anh sẽ đến Bắc Kinh chơi, anh chưa tới đó bao giờ đâu, em phải làm hướng dẫn viên cho anh đấy.”
Thẩm Đường cúi đầu dùng bữa, gật đầu.
Điện thoại cô rung lên, Tưởng Thành Duật nhắn tin: 【 Anh ở ngoài nhà hàng, ăn xong thì ngồi xe anh về khách sạn. 】
Thẩm Đường: “…”
Ăn cơm xong, hai người thanh toán rời khỏi nhà hàng, cô tạm biệt Ninh Dần Kỳ ở bên ngoài nhà hàng.
Ninh Dần Kỳ muốn đưa cô về khách sạn, Thẩm Đường từ chối khéo, nói muốn đi mua sắm.
“Vậy anh về công ty làm thêm giờ.” Ninh Dần Kỳ chưa từng ép buộc cô, Tưởng Thành Duật đang đi công tác ở đây, chắn là cô đi tìm Tưởng Thành Duật.
Chờ xe Ninh Dần Kỳ rời đi, xe Tưởng Thành Duật chậm rãi chạy tới, cửa kính xe hạ xuống, Thẩm Đường quay đi không nhìn anh, đi vòng bên kia lên xe.
Tưởng Thành Duật nhìn cô, “Em biết anh đi công tác ở đây.”
Ý là em tới mà chẳng nói với anh, gặp thẳng mối tình đầu của em nữa chứ.
Thẩm Đường giải thích đơn giản: “Em có việc tìm anh ấy, liên quan đến Lục Tri Phi.”
Cô đã nói anh không nên nhúng tay vào chuyện này, Tưởng Thành Duật không hỏi nhiều nữa.
Thẩm Đường dựa vào ghế, bóp trán, tiếp tục đề tài vừa rồi, “Anh đang theo đuổi em đấy tổng giám đốc Tưởng ạ, em không có nghĩa vụ báo cáo hành trình với anh đâu.”
“Đâu có bảo em báo cáo, anh muốn gặp em mà.”
“…”
Còn chưa tới khách sạn, Thẩm Đường nhận được cuộc gọi của Lục Tri Phi.
Năm phút trước, Lục Tri Phi nhận được ‘món khai vị’ Thẩm Đường đưa cho mình, luật sư của Ninh Dần Kỳ gọi cho cô ta, hẹn cô ta thảo luận về những vấn đề liên quan đến việc chấm dứt hợp đồng.
“Ninh Dần Kỳ muốn rút vốn. Đừng tưởng anh ta rút vốn là cô thắng được tôi.”
Thẩm Đường: “Tôi rảnh rỗi lắm, cần cứ hú nha.”
Cô vừa cúp điện thoại thì Tưởng Thành Duật đưa điện thoại anh qua, tiêu đề của bài báo trên màn hình là: #Thái tử tập đoàn M.K đính hôn vào ngày 20/05#
Đính kèm ảnh chụp cô và Tạ Quân Trình.