Thẩm Đường chỉ từng thấy trường hợp thế này ở trong phim, có kịch bản có lời thoại, tiếp theo phải hành động thế nào, ánh mắt cần biểu lộ ra sao, đạo diễn sẽ giải thích rõ ràng với cô.
Nhưng trong thực tại thì đào đâu ra kịch bản.
Không khí lúng túng không khác nào một cảnh quay hỏng.
Ánh mắt Tạ Quân Trình hào hứng như đã chuẩn bị sẵn tư thế hóng trò vui, bình tĩnh vô cùng. Người cũ, tình nhân, thêm cả phần anh ta - hiện đang miễn cưỡng đảm nhận vai “niềm vui mới”, đúng là cuộc gặp gỡ thế kỷ.
Danh xưng Thẩm tiểu hải vương quả xứng đáng.
Tạ Quân Trình tỏ vẻ rộng lượng, vỗ vai Thẩm Đường rồi tránh đi, anh phải đến chào hỏi chủ nhân bữa tiệc du thuyền tối nay.
Du thuyền có 4 tầng, Korn đang ở boong trên cùng, thấy khách quý đến, anh ta vội đi xuống nghênh đón.
Thẩm Đường tự hỏi mình, nghĩ quẩn kiểu gì mà lại đồng ý tới đây nhỉ?
Cô nhìn Ninh Dần Kỳ chứ không quan tâm đến Tưởng Thành Duật, nhiều năm không gặp, trong thoáng chốc có quá nhiều lời muốn nói nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, “Lâu rồi không gặp.”
Ninh Dần Kỳ cười yếu ớt: “Lâu rồi không gặp.”
Có người lại gần, Thẩm Đường vươn tay ra.
Ninh Dần Kỳ khẽ nắm lấy, “Rất vui vì được gặp em ở đây.”
Nói rồi lập tức buông tay.
Anh nhớ lại hồi hai người còn đi học, cô không chịu để người trong nhà đưa đón, ngày nào cũng đi xe buýt của trường, sau đó anh cũng học theo, lần nào lên xe anh cũng sẽ kéo cô ngồi chung một hàng ghế với mình.
Ninh Dần Kỳ không muốn để Thẩm Đường xấu hổ, “Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp nhé.”
“Được ạ.”
Anh đi trước, hướng về phía boong tầng 2.
Lối đi không tính là rộng rãi, cô không biết mình đã hoàn toàn buông tay được người đàn ông trước mặt chưa, hay thỉnh thoảng vẫn có những lúc rất nhớ anh.
Sóng biển vỗ vào hai bên mạn du thuyền, chênh vênh.
Ngày 14 tháng 2, bọn họ gặp lại nhau vào một dịp đặc biệt như thế.
Ngày này năm ngoái cô còn đang trông ngóng tin tức của anh.
Khi đó tuyết phủ trắng trời Hoành Điếm, mà lúc này tại Hawaii, nóng gắt như đổ lửa.
Khóe môi Thẩm Đường khẽ cong lên, vào nghề hơn 5 năm, việc cô thành thạo nhất chính là khống chế biểu cảm của mình, “Chào Tưởng tổng.”
“Chào em.” Bốn chữ “Đã lâu không gặp” đã chuẩn bị sẵn nhưng Tưởng Thành Duật lại không nói ra.
Tay trái cầm kính râm, tay phải buông thả như đang chờ cô vươn tay về phía mình. Nhưng Thẩm Đường lại xoay người đi về hướng boong tàu.
“Hi, Tưởng!” Korn nhiệt tình gọi anh.
Tưởng Thành Duật thu lại ánh mắt đang đuổi theo bóng lưng Thẩm Đường, nhìn về phía Korn, nói vài câu tiếng anh giao lưu.
Công ty anh có mua cổ phần của bên Korn, hiện hai người đang là quan hệ hợp tác.
Kế hoạch ban đầu là năm tới anh mới đến London, nhưng hai hôm trước sau khi nhận được lời mời của Korn, anh chuyển hướng sang Hawaii, vừa gặp Ninh Dần Kỳ 10p trước ở cổng câu lạc bộ.
Cuộc sống luôn trùng hợp như thế!
Một tuần trước Korn vẫn chưa biết Thẩm Đường là ai, càng không rõ khúc mắc yêu hận tình thù giữa cô và Tưởng Thành Duật, “Anh quen bạn gái của Tạ à?”
“Biết chứ, cô ấy là minh tinh ở nước tôi, rất nổi tiếng.”
“Ồ, đúng ha, tôi cũng suýt quên trước đó cô ấy là diễn viên” Korn nói, “Không ngờ cô ấy lại là cháu ngoại của chủ tịch Tiêu.”
Trước khi mang Thẩm Đường tới tham gia bữa tiệc đêm nay, Tạ Quân Trình đã “phổ cập giáo dục” cho mọi người trong tiệc xã giao, nhấn mạnh giới thiệu Thẩm Đường là cháu ngoại chủ tịch Tiêu, lớn lên ở London.
Trong giới này, bạn gái anh là ai không quan trọng, kết hôn rồi còn ly hôn được chứ đừng nói tới cô bạn gái có thể chia tay bất cứ lúc nào.
Nhưng thân phận cháu gái nhà ai thì không giống vậy, gia thế là cái mác danh giá nhất.
Korn và Tưởng Thành Duật sóng vai đi lên boong tàu trên cùng.
Trên bàn bày đủ các loại rượu, Tưởng Thành Duật chọn lấy một ly, đứng dựa vào lan can quan sát boong tàu tầng 1.
Tầng 1 có diện tích lớn nhất, cũng là nơi náo nhiệt nhất.
Trên boong tàu có một hồ bơi lộ thiên, tiếng đập nước kèm với những cái thét điên cuồng vì vui sướng, mấy cô gái trẻ đẹp bị kéo xuống hồ, bọt nước bắn lên tung tóe.
Rượu ngon, cảnh đẹp cũng không sánh được với người con gái trong chiếc váy dài xám đang đứng thất thần trong góc khuất.
“Đang nghĩ gì thế?” Tạ Quân Trình mang hoa quả tới cho cô.
Thẩm Đường nâng chiếc ly được đổ đầy bằng thứ chất lỏng màu hổ phách lên, không ăn hoa quả mà đăm đăm nhìn mặt biển bao la, “Đang nghĩ cách để chinh phục biển sao.” (1)
(1) Biển sao ở đây là sao in bóng xuống biển ý. Mọi người có thể search cụm từ “Starry ocean”
Tạ Quân Trình chế nhạo: “Chinh phục để bảo vệ vị trí vua biển cả của em hả?”
“...” Thẩm Đường uống rượu của mình, không đấu võ mồm với anh nữa.
“Đi, đi ăn tối nào, nguyên liệu nấu ăn hôm nay toàn đồ hiếm có vận chuyển trực tiếp bằng trực thăng từ khắp nơi đến đấy.” Ăn hoa quả xong, Tạ Quân Trình đi lên khu ăn uống trên tầng 2.
Tiệc đêm nay rất nhiều người, tầng 1 và tầng 2 tách ra để chuyên phục vụ ăn uống.
Thẩm Đường đi theo Tạ Quân Trình lên tầng 2 của du thuyền, Korn và Tưởng Thành Duật đã ngồi vào vị trí, đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè.
Thoáng thấy bóng cô, sắc mặt Tưởng Thành Duật không mảy may thay đổi, chạm cốc với người bạn.
Thẩm Đường ngồi xuống đối diện Korn, cách Tưởng Thành Duật một ghế.
Ninh Dần Kỳ không ở đây, anh ấy cố ý tránh cô.
Trên bàn ăn không mấy người biết ngọn ngành, phát hiện thất Thẩm Đường, Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật đeo cùng một hãng đồng hồ, đây còn là nhãn hiệu chế tác thủ công rất có tiếng, mỗi năm chỉ cho ra mắt vài sản phẩm.
Mặt đồng hồ khác biệt hoàn toàn so với những chiếc thông thường, chỉ cần nhìn qua cũng để lại ấn tượng.
Có người trêu: “Mấy cậu đeo đồng hồ nhóm đấy à?”
“Ha ha.” Trong nhóm có người bật cười, lấy tay ôm trán che mặt.
Theo suy đoán của bọn họ, “tra nữ” Thẩm Đường mua ba chiếc đồng hồ rồi tặng mỗi người tình một cái làm đồ đôi, nhưng lại không ngờ tới cuộc gặp gỡ thế kỷ hôm nay.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện thấy đồng hồ của Tạ Quân Trình có chỗ khác biệt, giá cao hơn chiếc mà Tưởng Thành Duật đang đeo một bậc.
Mặt mày Korn ngơ ngác, “Mọi người cười gì thế? Chẳng lẽ cũng đeo đồng hồ hãng đó?”
Mọi người tránh nặng tìm nhẹ, chủ đề câu chuyện chuyển sang đồng hồ.
Tưởng Thành Duật đã phát hiện ra đồng hồ Tạ Quân Trình đeo cùng nhãn hiệu với mình từ trước, mặt đồng hồ thiết kế khác biệt, nhưng ai mà chú ý mấy chi tiết nhỏ đó.
Đồng hồ của anh với Thẩm Đường mới là đồ đôi hàng thật giá thật.
Mọi người bàn tán đủ chuyện, từ đồng hồ sang đến thời trang cao cấp mà phụ nữ thích.
Korn hỏi bọn họ có ai quen thân với nhà thiết kế chính của hãng L không? Anh ta sắp đính hôn rồi, bạn gái rất mê lễ phục của L, nhất quyết muốn thử bộ sưu tập cao cấp mùa xuân, nhưng thời gian quá gấp gáp, cơ hội gần như bằng 0.
“Tiệc đính hôn chỉ có một lần, tôi không muốn cô ấy phải tiếc nuối.”
Tưởng Thành Duật nhìn về phía Thẩm Đường, rồi nói với K: “Hình như Thẩm tiểu thư có quen biết, mỗi khi L cho ra mắt thiết kế mới đều mời Thẩm tiểu thư mặc thử.”
Mức độ ưu ái đến thế khó mà tìm được người thứ hai.
Không khí trên bàn ăn rất vi diệu, có người biết chuyện thực sự rất muốn khuyên Tưởng Thành Duật một câu, đừng khiêu khích bạn trai “hàng auth” của người ta trước mặt người ta như thế.
Thẩm Đường không biết Tưởng Thành Duật đang có rắp tâm gì, anh biết rõ quan hệ cá nhân giữa cô và nhà thiết kế trứ danh của L chưa thân thiết đến mức có thể đảm bảo rằng hãng L sẽ ngày đêm đẩy nhanh tốc độ để hoàn thành một bộ lễ phục kiểu dáng mới nhất.
Nhưng anh nói đường hoàng như thế, cô chỉ có thể thuận theo, “Tôi sẽ thử xem sao, hi vọng L có thể nể mặt tôi.”
Ai cũng biết tính cách nhà thiết kế chính là L rất cổ quái, tùy tiện phóng khoáng đã quen, không chịu nể mặt hay không còn phải xem vận may thế nào.
“Vô cùng cảm ơn cô, không được cũng không sao đâu.” Korn nâng chén mời cô từ phía xa.
Cơm no rượu say là đến màn giải trí.
Trong nhóm có hai người chưa vội xuống boong tầng một mà cố ý nán lại chờ Tưởng Thành Duật.
“Cậu kiềm chế chút xem nào, Tạ Quân Trình cũng ở đây, bình thường chúng tôi nói chuyện cũng còn phải cẩn thận, chỉ sợ lỡ miệng làm lộ chuyện của cậu và Thẩm Đường. Khéo có khi chúng tôi thì hết lòng che đậy, cậu lại tự vạch áo cho người xem lưng.”
“Lựa chọn của Thẩm Đường đã quá rõ ràng rồi, nên buông tay thì buông tay thôi.”
Tưởng Thành Duật giải thích: “Thẩm Đường và Tạ Quân Trình không phải người yêu, chỉ đang giả vờ thôi.”
“...” Bọn họ thở dài, “Thẩm Đường nói với cậu phải không? Thế mà cậu cũng tin?”
Tình yêu đúng là làm cho người ta mù quáng, ngay đến cả Tưởng Thành Duật cũng không thoát nổi.
Rốt cuộc thì Thẩm Đường có ma lực gì mà khiến Tưởng Thành Duật dù đã tận mặt chứng kiến cô nàng và bạn trai sánh đôi tình tứ mà vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, thậm chí còn tự tẩy não mình nữa chứ.
“Chúng ta xuống dưới uống rượu đi.” Người đang giả vờ ngủ thì sao mà gọi dậy được, bọn họ vỗ vai Tưởng Thành Duật, “Cậu tỉnh lại đi là vừa.”
Tưởng Thành Duật uống hai chén rượu vang liền, trong lòng nghẹn một cục tức không biết gọi tên.
Cuộc vui kéo dài đến tận 4h sáng hôm sau mới tàn, tối nay sẽ tiếp tục.
Tạ Quân Trình dâng chai rượu quý ủ vài chục năm ra khui, nói là để ăn mừng cuộc gặp gỡ thế kỷ.
Hai chai rượu này có thể nói là giá trên trời, người yêu rượu vừa nghe thôi đã thấy bồn chồn ngóng đợi, chỉ mong nhanh đến tối.
Rượu vẫn đang cất trong hầm rượu ở trang viên, cách Manhattan mấy tiếng đồng hồ đi xe. Tạ Quân Trình bảo quản gia chuyển bằng đường hàng không, tối nay sẽ tới kịp.
Lúc trở lại khách sạn, trời đã tảng sáng.
Đầu óc Thẩm Đường hỗn loạn, không tài nào ngủ được.
Ngâm mình trong bồn nước để xua tan mệt mỏi xong, cô thay một bộ đồ mới, đội mũ che nắng rồi ra bờ biển đi dạo.
Khách sạn cách bãi cát không xa, càng đi cát tràn vào giày càng nhiều.
Cô cởi giày ra xách lên tay, gió biển thổi bay cả chiếc mũ rộng vành, Thẩm Đường phải giơ tay lên giữ.
“Đường Đường.” Phía sau vang lên một giọng nói quen thuộc.
Ninh Dần Kỳ đang ngồi trên bãi cát, trên mặt là chiếc kính râm to bản, suýt chút nữa cô không nhận ra.
Tối qua trên du thuyền anh không trò chuyện gì thêm với cô, chỉ uống rượu với bạn, cũng đứng xa chỗ cô như sợ mình có thể mang lại phiền phức cho Thẩm Đường.
“Sao em không đi ngủ?” Ninh Dần Kỳ hỏi.
“Em không ngủ được, anh thì sao?” Thẩm Đường khoanh chân ngồi xuống cạnh anh.
“Chênh lệch múi giờ làm anh hơi khó vào giấc.” Ninh Dần Kỳ không nhìn cô nữa, nước biển rì rào xô vào bờ, bao nhiêu lời muốn nói nhưng khi ra đến miệng chỉ còn một câu hỏi: “Có muốn tiếp tục học dương cầm không? Em thiên phú.”
Thẩm Đường lắc đầu, “Chung quy lại thì em không đủ tĩnh tâm. Năm ngoái em làm khách mời cho buổi concert của một người bạn, đàn một đoạn ngắn thôi mà phải luyện đi luyện lại mấy tháng trời, đã không còn tìm được cảm giác của năm đó nữa rồi.”
Vô số hình ảnh Thẩm Đường luyện đàn hiện lên trước mắt Ninh Dần Kỳ, và những giai điệu biến hóa trên những phím đen phím trắng.
“Xin lỗi anh, vì chuyện của em mà làm phiền tới cuộc sống của anh.” Thẩm Đường vẫn luôn cảm thấy áy náy vì chuyện này, anh tốt như thế, tốt đến mức không tìm ra được mộ khuyết điểm nào.
“Không sao, đừng để trong lòng.” Ngón tay Ninh Dần Kỳ vẽ lung tung trên cát. Những chuyện quá khứ, không nên nhắc lại, nhưng hiện tại và tương lai của cô, anh lại chẳng có phần tham dự.
Quan hệ giữa cô với Tạ Quân Trình và Tưởng Thành Duật làm anh suy nghĩ, nhưng dù thế nào anh cũng tin rằng, Thẩm Đường là một cô gái tốt.
“Anh về phòng điều chỉnh lại đồng hồ sinh học đây, em cũng về ngủ bù đi. Không biết tối nay còn tiệc tùng đến bao giờ, hai đêm liền không ngủ hại sức khỏe lắm.”
Anh chống tay đứng dậy.
Thẩm Đường cười, vẫy tay tạm biệt anh.
Hai người đều đeo kính râm, không ai có thể thấy rõ được cảm xúc trong mắt đối phương.
Ninh Dần Kỳ đi trước, nhưng không kìm được mà nán lại.
Anh lấy điện thoại ra chụp lại cảnh bờ biển, trong đám đông ngoài xa kia, chỉ có anh biết đâu là bóng lưng cô.
Thẩm Đường co chân lại, tựa lên đầu gối để lắng nghe tiếng gió biển.
Điện thoại rung lên, là số của vệ sĩ.
“Lục Tri Phi hẹn gặp với thư ký của chủ tịch Tiêu.”
“Được, tôi biết rồi, anh về đi, không phải theo dõi cô ta nữa.”
Thẩm Đường cúp máy, đúng như cô đoán, Lục Tri Phi sẽ bắt tay với chủ tịch Tiêu.
Lục Tri Phi suy đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định hợp tác với chủ tịch Tiêu, nếu không với cách làm việc điên cuồng bất chấp của Thẩm Đường có khi sẽ bằng mọi cách hủy hoại công ty mình chưa biết chừng.
Nếu là trước kia, với lai lịch của Lục Tri Phi, chủ tịch Tiêu còn chẳng thèm đếm xỉa tới. Nhưng thư ký báo cáo lại, lúc Lục Tri Phi gọi điện tới có nhắc tới chuyện của Thẩm Đường.
Ông ta cảm thấy khá thú vị nên mới sắp xếp một cuộc gặp giữa thư kỳ và Lục Tri Phi.
“Tôi và Thẩm Đường có chút quen biết.” Lục Tri Phi gợi chuyện trước, chỉ cần hai, ba câu đã thể hiện rõ việc mình và Thẩm Đường không hợp cho thư ký của chủ tịch Tiêu biết.
Thư ký gật đầu: “Mục đích của Lục tiểu thư là?”
Lục Tri Phi: “Nghe nói chủ tịch tiêu có quan tâm tới ngành công nghệ sinh học, tôi có thể giúp ngài ấy móc nối. Còn chuyện kinh doanh của công ty tôi bên Mỹ và châu Âu, cũng mong chủ tịch Tiêu chỉ bảo đôi điều.”
Cô đưa tập tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra để bày tỏ thành ý, “Mời anh xem qua.”
Nửa tiếng sau, đàm phán kết thúc.
Bước ra khỏi trụ sở chính tập đoàn Tiêu Ninh, Lục Tri Phi thở phào nhẹ nhõm.
Những ngày mưa bất chợt và sương mù ở London cũng trở nên dễ chịu hơn ít nhiều.
---
Thẩm Đường ngồi ngoài bãi cát đã hơn nửa tiếng, điện thoại di động trong tay đang mở nhạc.
Bỗng một bóng đen bao phủ cả trước người cô, Thẩm Đường ngẩng đầu lên.
Tưởng Thành Duật khom người ngồi xuống, vì uống rượu và có lẽ cũng vì khó ngủ mà giọng anh mang theo chút khàn khàn, “Vẫn chưa buông được anh ta à?”
Ý anh là Ninh Dần Kỳ.
Thẩm Đường quay mặt đi, “Không buông được anh.”
Tưởng Thành Duật biết cô không muốn nói chuyện với mình.
Tưởng Thành Duật híp mắt tựa đầu lên đầu gối, “Em muốn yên tĩnh.”
Tưởng Thành Duật tháo kính râm của cô xuống, “Ngủ thì đừng đeo kính râm.”
Thẩm Đường không quên hỏi tội anh, “Korn muốn bộ sưu tập cao cấp mùa xuân, lúc đó anh lắm miệng làm gì, chắc gì em đã giải quyết được.”
“Anh mà nói thì tất sẽ không để em phải xấu hổ.” Tưởng Thành Duật gập kính lại, “Anh sẽ tìm người xử lý vụ này, Korn nợ em một ân tình, sau này sẽ là lợi thế cho em.”
Thẩm Đường đột nhiên mở mắt nhìn Tưởng Thành Duật, anh đang sát ngay trước mặt, rất gần, rất gần.
Hơi thở quen thuộc, cảm giác quen thuộc, dường như chỉ trong chớp mắt, Bắc Kinh đang ở ngay tầm với.
Tưởng Thành Duật thấy được tia máu trong mắt cô, sáng sớm không ngủ mà lại chạy ra đây tìm Ninh Dần Kỳ, tức là phải nôn nóng và sốt sắng đến nhường nào?
Anh nhìn thẳng vào mắt cô, “Có muốn thử quay lại bên anh một lần nữa không?”
Thẩm Đường lại híp mắt, “Tưởng tổng, tối qua anh quá chén rồi.”
Tưởng Thành Duật rất tỉnh táo, “Thẩm Đường, dù em nhìn nhận mối quan hệ trước kia của chúng ta thế nào thì đối với anh khoảng thời gian 3 năm qua vẫn là độc nhất vô nhị. Dù sao thì em cũng phải cho anh một thời gian để bên cạnh em, cho anh một cơ hội cam tâm tình nguyện cúi đầu xưng thần với em chứ, đúng không?”
Không chờ được câu trả lời của Thẩm Đường, anh cũng không miễn cưỡng.
Có lẽ bây giờ cô không hứng thú với chuyện tình cảm, nhưng hợp tác làm ăn thì hẳn là có đấy.
“Thẩm tiểu thư, hai ta hợp tác đi, em thấy thế nào?”
Thẩm Đường ngồi thẳng dậy, hai mắt sáng lên, “Hợp tác thế nào?”
Tưởng Thành Duật: “...”
Anh vẫn chưa nghĩ ra.
Nhưng vẫn phải giả bộ chuyên nghiệp, “Về cụ thể thì thư ký của anh sẽ liên hệ với em.”
Anh trả lại kính râm cho cô, “Về khách sạn đi.”
Thẩm Đường ném kính râm xuống bãi cát sát cạnh, chôn mặt vào hai đầu gối.
Không biết đâu mới là mộng.
Hay tất cả đều chỉ là huyễn hoặc của bản thân cô.
---
Năm nay Thẩm Đường có cảm giác mình không hợp với mệnh thủy cho lắm.
Buổi party tiếp tục vào tối hôm đó, không ngờ Triệu Trì Ý lại xuất hiện, mà nhân vật đêm qua vắng mặt, Hà Sở Nghiêu, cũng tới góp vui.
“Đừng để ý đến em, ở lại khách sạn ngủ vẫn tốt hơn bao nhiêu.” Thẩm Đường phàn nàn.
Tạ Quân Trình chỉ hai chai rượu, “Vừa tới đấy, em định không đến thật hả? Hơn nữa, em mà trốn thì có khác nào không nể mặt Korn, tiệc tùng mà có mấy thành phần như em là hết cả hứng.”
Thẩm Đường nâng chén rượu, “Em ra ngoài boong tàu hóng gió đây.”
“Đi nhanh rồi về đây đấy.”
“Biết rồi mà.”
Tạ Quân Trình rất hào phóng, đưa một chai cho Korn và nhóm bạn của anh ta, còn việc bọn họ muốn chia chác ra sao thì anh kệ, chai còn lại này chỉ dành cho người chiến thắng thôi.
Korn không hiểu tiếng trung, mọi người đều dùng tiếng Anh để giao tiếp.
“Trò gì cơ?” Korn hỏi.
“Kích thích tí đi, mỗi người nghĩ cho mình một biệt danh, xong thì báo lại, chỉ được nói một lần thôi.”
“Nghĩ biệt danh làm gì?”
“Lúc chơi trò chơi khi nhắc đến biệt danh nào thì mọi người phải nói đúng tên thật của người đó.” Thẩm Đường lấy ví dụ, “Thế này nhé, tôi giả sử trong trò chơi này, anh là quá táo, Hà Sở Nghiêu là quả lê. Nếu anh nói quả táo, tôi sẽ nói Korn, nếu anh kêu Hà Sở Nghiêu, tôi sẽ đáp quả lê. Lặp đi lặp lại như thế liên tục trong vòng 2 phút, nếu tôi không sai tên nào thì sẽ có tư cách uống rượu. Còn nếu ghép sai tên ai, tôi sẽ cung cấp một tin tức kinh doanh có giá trị để bù đắp cho người đó.
Korn đã hiểu, “Tên với biệt danh của hai người thôi chứ gì? Thế thì quá ez.”
“Của tất cả mọi người, không được sai tên nào.”
Korn: “...”
Đông thế này, sợ là với cái não cá vàng của anh ta thì không được giọt rượu nào mất.
Tạ Quân Trình tìm được giấy bút, “Đầu tiên hãy ghi tên và biệt danh tương ứng rồi đưa cho trọng tài.”
Anh hỏi Ninh Dần Kỳ: “Anh nghĩ được biệt danh chưa? Nghĩ bừa đi, để người khác khó nhớ là được, nếu đáp sai thì anh sẽ có được một tin hữu dụng.”
Ninh Dần Kỳ: “Đũa đi.”
Tạ Quân Trình bật cười nhưng vẫn nghiêm túc ghi lại.
Lần trước đánh bài ở thôn Hải Đường, bọn họ từng hỏi Thẩm Đường, cái gì cầm lên được không bỏ xuống được, Thẩm Đường trả lời là đũa, phen này cho Tưởng Thành Duật ghen chết thì thôi.
Tưởng Thành Duật thoáng nhìn Ninh Dần Kỳ, nghĩ biệt danh cho mình, thôi thì tôm chiên yến mạch vậy.
Tạ Quân Trình ngẩng đầu nhin Triệu Trì Ý, “Triệu tổng thì sao?”
Triệu Trì Ý: “Tôm chiên yến mạch.”
Tưởng Thành Duật: “...”
Anh quét mắt nhìn Triệu Trì Ý.
Tôm chiên yến mạch không xong thì bánh cheese cũng tạm được.
Viết xong biệt danh cho Triệu Trì Ý, Tạ Quân Trình tự ghi lại cái của mình, “Tôi là Bánh cheese nhé.”
“...”
Thứ duy nhất còn lại mà liên quan đến Thẩm Đường chỉ còn hoa đế vương thôi.
Hà Sở Nghiêu cầm một xiên thịt nướng, vừa ăn vừa nghĩ ngợi, “Thế gọi tôi là Hoa đế vương.”
Tưởng Thành Duật hỏi nhân viên phục vụ mang cho mình một ly vang đỏ, uống một hơi cạn nửa.
Chỉ có Korn là yên lặng cúi đầu ghi nhớ biệt danh và tên của từng người, chỉ sợ mình bị loạn. Thôi thì đọc một lần nhớ một lần, dù sao điểm mấu chốt của trò chơi này cũng là phản ứng nhanh, phải lặp lại liên tục câu trả lời trong vòng 2 phút.
Tạ Quân Trình cố nhịn cười, nhìn Tưởng Thành Duật, “Tưởng tổng thì sao?”
Tưởng Thành Duật nghiêng ly, “Thôn Hải Đường.”
Korn ngơ ngác, tên gì lạ thế chưa nghe bao giờ, “Đó là gì thế?
Tạ Quân Trình bật cười.
Vì sự quấy rầy này mà Korn phát điên lên, anh ta quên sạch mấy cái tên trước mất rồi!!!