EDIT: BRANDY
Cuộc họp video kéo dài hơn 2 tiếng kết thúc, Tưởng Thành Duật đi tới khách sạn Nghiêm Hạ Vũ đang nghỉ lại.
Lúc này anh mới thấy tin nhắn của Điền Thanh Lộ tối qua: [Ngày mai cậu có tới không?]
Chuyện đàm phán hợp tác hôm nay có Điền Thanh Lộ đứng sau móc nối.
Tưởng Thành Duật: [Xin lỗi, giờ mới đọc được.]
Ngay sau đó, Điền Thanh Lộ gọi tới: “Tôi nhìn thấy xe cậu rồi, lát nứa trò chuyện sau.”
Tưởng Thành Duật nhìn ra ngoài cửa sổ, Điền Thanh Lộ đang đứng trên bậc thang trước cổng khách sạn, cũng đang nhìn về phía anh.
Điền Thanh Lộ mặc một chiếc áo sơ mi trắng không tay, phối với chân váy dài màu xanh lam, đơn giản mà nhã nhặn, nhưng trang điểm lại không quá cầu kỳ.
Cô cảm thấy đầu óc mình đúng là có vấn đề, chẳng qua là gặp Nghiêm Hạ Vũ thôi mà, chẳng hiểu sao mất cả tiếng đồng hồ tìm quần áo rồi mới ra ngoài.
Tưởng Thành Duật lại gần, Điền Thanh Lộ cười: “Chờ mãi không thấy cậu trả lời, còn tưởng cậu không tới.”
Cô biết Tưởng Thành Duật không phải người thích vòng vo nên đi thẳng vào vấn đề: “Tối nay ông lớn chủ tịch Tiêu mời khách, ông ta rất thưởng thức cậu.”
Tiêu lão gia năm nay đã 82 tuổi nhưng vẫn ngồi vững trên cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị. Ông là nhân vậy truyền kỳ trong giới kinh doanh, phong cách làm việc tàn nhẫn quyết đoán, sản nghiệp nhà họ Tiêu có thể nói là trải rộng khắp thế giới.
Tưởng Thành Duật liếc sang: “Cậu quen với chủ tịch Tiêu lắm à?”
Điền Thanh Lộ lắc đầu: “Tôi cũng chưa gặp, con gái ông ấy là một nhà đầu tư của công ty tôi.”
Nhà Tiêu lão gia có hai trai một gái, con gái nhỏ nhất, tên Tiêu Chân, dù hiện tại đã 47 tuổi, đã sớm kết hôn và có 2 mụn con nhưng đến nay vẫn luôn là hòn ngọc quý trong tay Tiêu lão gia.
Từ nhỏ Tiêu Chân đã lớn lên trong muôn vàn cưng chiều, nghe nói cũng là người làm lão Tiêu nhức đầu nhất trong ba người con, năm 20 tuổi Tiêu Chân từng có lần trở mặt với bố.
Không biết tin đồn này là thật hay giả, cũng không có cách kiểm chứng.
Nhưng quả thật Tiêu Chân từng bỏ dở việc học việc học nghiên cứu sinh không rõ nguyên do, sau đó cũng không thấy tiếp tục.
Mười năm gần đây, Tiêu Chân đầu tư cho không ít xí nghiệp ở Thâm Quyến, bao gồm cả công ty của Điền Thanh Lộ. Năm đó khi cô rời Bắc Kinh tới Thâm Quyến lập nghiệp, món tiền của Tiêu Chân chính là khoản đầu tư thiên thần (1) đối với cô.
(1) Nhà đầu tư thiên thần là những người tìm kiếm cơ hội đầu tư trong giai đoạn đầu của các công ty khởi nghiệp, giúp doanh nghiệp bắt đầu hoạt động hoặc liên tục rót thêm vốn để giúp một công ty đi qua các giai đoạn khó khăn.
Mặc dù rót không ít vốn nhưng xưa nay Tiêu Chân chưa bao giờ hỏi tới tình hình kinh doanh, tất cả công việc đều do thư ký và hội cố vấn đầu tư của bà liên hệ với cô.
Tính ra cũng không phải thân quen.
Sáng hôm qua Tiêu Chân tự mình gọi điện thoại tới, nói ba của bà muốn tham gia góp vốn vào một hạng mục cùng với GR, hỏi cô có tiện sắp xếp để hai bên gặp gỡ hay không.
Hiếm khi bà đích thân nhờ cô giúp, Điền Thanh Lộ tất nhiên không thể chối từ.
Vốn góp của GR có một phần lớn của Tưởng Thành Duật, ba đại cổ đông của công ty bao gồm Phó Thành Lẫm, Nghiêm Hạ Vũ, người còn lại là Tưởng Thành Duật.
Hai người đến trước thang máy, thư ký của Nghiêm Hạ Vũ đã chờ sẵn.
Thư ký quẹt thẻ thang máy chứ không lên cùng bọn họ.
Dừng lại ở tầng của Nghiêm Hạ Vũ, Tưởng Thành Duật để Điền Thanh Lộ ra trước rồi mới đi theo sau.
Điền Thanh Lộ chỉ về khu ngồi chờ, “Tôi qua bên kia gọi điện thoại.”
Cô chỉ mượn cớ thôi, ba người bọn họ bàn chuyện công việc, cô ở lại không tiện.
Còn một nguyên nhân khác, chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp chạm mặt Nghiêm Hạ Vũ mà tim cô đã đập loạn cả lên, cần tìm một chỗ yên tĩnh để bình tâm lại.
---
Nghiêm Hạ Vũ hơi khó chịu, đang pha cà phê.
Phó Thành Lẫm cũng đang ở đây, chỉ đến sớm hơn Tưởng Thành Duật mấy phút.
Anh ta cầm ba cốc café ra, nói với Tưởng Thành Duật: “Điền Thanh Lộ bảo là trưa sẽ qua đây.”
Tưởng Thành Duật: “Cậu ấy đến rồi, tôi vừa gặp dưới lầu.”
Không đợi Nghiêm Hạ Vũ hỏi, anh đã nói tiếp: “Điền Thanh Lộ đang ở khu chờ gọi điện thoại.”
Giải thích vì sao cô không đi cùng.
Nghiêm Hạ Vũ bưng café tới cho mỗi người một chén.
Tưởng Thành Duật nhận café, còn Phó Thành Lẫm thì đang vắt chéo chân tựa vào ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, dáng vẻ trông rất mệt mỏi.
Tưởng Thành Duật nhìn Phó Thành Lẫm: “Cậu đến đây ngủ à?”
Nghiêm Hạ Vũ tiếp lời: “Tối qua cháu gái cậu gọi điện cho tôi để nghe ngóng chuyện tình cảm của cậu với Thẩm Đường. Cậu cũng biết tôi không phải người nhiều chuyện mà, vừa đúng lúc có Phó Thành Lẫm ở đó nên để cậu ta tiếp chuyện.”
“Sau đó thì sao?”
“À mà biết cháu gái cậu hỏi đủ thứ trên trời dưới đất, tâm sự hàn huyên với Phó Thành Lẫm kiểu gì những 3 tiếng đồng hồ, đến tận khi điện thoại hết pin tự ngắt mới dừng lại.”
“...”
Tưởng Thành Duật cũng không biết giữa mình với Thẩm Đường có tình tiết kinh thiên động địa gì mà đáng để cháu gái hỏi chuyện những mấy tiếng liền.
Nghiêm Hạ Vũ nói về việc chính: “Không biết trong hồ lô của chủ tịch Tiêu bán thuốc gì (2), chủ động ném cho chúng ta một cành ô liu (3), nếu thực sự hợp tác thuận lợi, GR chỉ có kiếm bộn chứ không lỗ đồng nào.”
(2) Không biết trong hồ lô bán loại thuốc gì (不知葫芦里卖的什么药): Một thành ngữ, ý chỉ không biết người kia đang nghĩ gì, âm mưu điều gì.
(3) Khái niệm “Nắm cành ô liu” (to hold out an olive branch) là phép ẩn dụ cho hòa bình, ý ở đây là thái độ hòa hoãn hợp tác.
Việc Tưởng Thành Duật không thích nhất là nói chuyện ân tình trong lúc làm ăn, thái độ lần này của chủ tịch Tiêu khách khí như thế rõ ràng là muốn ban ơn, còn buộc bọn họ phải đền đáp, “Cậu đã thấy lão già họ Tiêu này buôn bán lỗ vốn bao giờ chưa?”
Phó Thành Lẫm đang nhắm mắt nghỉ ngơi cũng nói chen vào: “Bữa tiệc tối nay để tôi với Nghiêm Hạ Vũ đi là được, cậu thì khỏi, lộ diện hết một lượt thì chúng ta chẳng còn con bài tẩy nào.”
Tưởng Thành Duật cũng có ý này, Phó Thành Lẫm là ông chủ GR nên không thể vắng mặt, còn thêm một đại cổ đông là Nghiêm Hạ Vũ, vậy cũng coi như nể mặt Tiêu lão gia rồi.
“Tiệc đêm nay còn ai nữa không?” Anh hỏi.
Nghiêm Hạ Vũ: “Không nhiều người, ngoài chủ tịch Tiêu thì có còn có con gái út của ông ta, Tiêu Chân. Đều là trưởng bối cả.”
Tưởng Thành Duật gật đầu, anh chưa từng gặp Tiêu Chân, cũng không quen biết.
Thương lượng xong xuôi thì tiếng chuông cửa vang lên, là Điền Thanh Lộ.
Tưởng Thành Duật ngồi phía ngoài cùng, anh đứng dậy đi mở cửa.
Tim Điền Thanh Lộ đập bình bịch, nhưng khoảnh khắc cửa mở ra, tim cô lại như hẫng mất một nhịp.
Không ngờ người mở cửa là Tưởng Thành Duật, cô cười giả lả.
Nghiêm Hạ Vũ vẫn duy trì thái độ nghiêm túc cần có, khách khí mời Điền Thanh Lộ: “Trà hay café?”
“Café, cảm ơn.” Điền Thanh Lộ làm bộ hào phòng đáp lời, không cố hết sức tránh né ánh mắt anh ta. Lần cuối hai người gặp mặt là tết năm nay, trưởng bối hai bên đang đi chúc tết mọi người trong đại viện thì tình cờ đụng mặt, cũng không trò chuyền gì nhiều, chỉ đơn giản nói chúc mừng năm mới.
Lần này gặp lại, tâm tình vẫn chấn động không thôi.
Điền Thanh Lộ duy trì vẻ thong dong, ngồi xuống bên cạnh Phó Thành Lẫm.
Chủ tịch Tiêu muốn hợp tác với GR, trước đó cô đã liên hệ với Phó Thành Lẫm, việc làm ăn lần này can hệ rất lớn nên ba đại cổ đông bọn họ mới phải họp kín trước với nhau. Không thì Nghiêm Hạ Vũ đã chẳng thể nào có liên quan gì tới cô nữa.
Điền Thanh Lộ không chắc tối nay cả ba có có mặt ở cuộc hẹn không, cô thăm dò hỏi thử: “Vậy tôi sẽ chuyển lời lại cho chủ tịch Tiêu là các cậu đều tới nhé?”
Phó Thành Lẫm: “Tôi và Nghiêm Hạ Vũ sẽ tới, tối nay Tưởng Thành Duật còn có tiệc xã giao khác.”
Điền Thanh Lộ gật đầu: “Được.”
Trên phương diện làm ăn ba người họ tự có suy đoán của mình, cô không tiện xen vào.
---
Bàn bạc lại phương án giải quyết cho các tình huống dự phòng có thể xảy ra, 2h chiều Tưởng Thành Duật mới lên đường về.
Đi được nửa đường, anh gọi điện thoại của Thẩm Đường, kết nối vừa thông là tiếng ồn ào xen lẫn sóng biển truyền tới.
“Đang ở bờ biển à?”
“Ừm, không muốn đọc kịch bản lắm.” Thẩm Đường bước trên những con sóng lăn tăn, thỉnh thoảng lại nhấc chân lên vẩy nước, “Anh xong việc chưa?”
Tưởng Thành Duật nhìn biển báo giao thông bên ngoài, báo lại địa điểm hiện tại với cô.
Gió lớn, Thẩm Đường phải dùng tay giữ vành mũ lại cho khỏi bay, “Vậy chắc khoảng 40p nữa là về tới rồi. Còn tưởng anh gọi cho em có chuyện gì.”
Khuỷu tay Tưởng Thành Duật chống bên cửa sổ xe, “Không có việc gì.”
Trước kia hai người chưa từng gọi điện nói chuyện phiếm, đã gọi là nhất định có việc không lớn thì nhỏ.
Anh lại bắt lấy câu cô nói ban nãy, “Sao lại không muốn đọc kịch bản?”
Vì Trần Nam Kình, vì quá khứ.
Thẩm Đường nuốt lời đã tới miệng xuống, “Không có anh bên cạnh em không yên tâm.”
Tưởng Thành Duật cười: “Câu vừa rồi của em có 9 chữ, không chữ nào là thật.”
Tiếng cười khoái chí của Thẩm Đường từ bên kia đầu dây chuyền tới, hòa vào nhịp rì rào của sóng vỗ.
Tưởng Thành Duật cười nói: “Không muốn đọc thì giờ đừng đọc vội, chờ anh về em hãng đọc cho yên tâm.”
“Ý em là thế đó.” Hôm nay Thẩm Đường mặc quần ngắn, rất tiện cho việc lội nước, cô ngày càng ra xa chỗ nước sâu.
Ai cũng không tắt điện thoại, hai người cứ thế nói câu được câu không.
Thẩm Đường nhớ ra, “À đúng rồi, em đã nói với ông nội là anh đến thôn Hải Đường vì theo đuổi em, nhưng em chưa muốn yêu đương nên không cho anh ở lại. Xưa nay ông nội em không có tính truy hỏi sâu xa, chắc sẽ không hỏi lại anh đâu, lúc anh về không phải giải thích thêm nữa.”
Cô đã giải quyết rắc rối nhỏ này thay anh rồi.
“Chờ anh về tập thoại với em nhé.” Đang nói dở thì Tưởng Thành Duật nhận được cuộc điện thoại công việc, trước khi cúp máy còn không quên dặn: “Em đi ra biển chơi thì tìm chỗ nào ít người thôi, khéo không khách du lịch nhận ra đấy.”
“Yên tâm đi, em quấn kín lắm.”
Đời không như mơ, lời thề son sắt mới nói được chưa bao lâu thì cô đã bị “vả mặt”.
Đã về chiều muộn, Thẩm Đường men theo bãi cát về nhà, lùi cúi đầu xem điện thoại thì mũ bị thổi bay mất, ở khu ngắm cảnh nhỏ bé không mấy nổi tiếng này vẫn có người nhận ra cô.
---
Trên bờ, ông nội vẫn duy trì thói quen thường ngày, cưỡi xe đạp điện dạo một vòng, ngồi dưới cái dù che nắng trong sân đón gió biển, nhìn dòng người qua lại.
Hai chiếc ô tô con mới rời đi ban sáng chầm chậm dừng lại ven đường, Tưởng Thành Duật đã về tới.
Nếp nhăn trên mặt ông nội nheo cả lại, đôi mắt mờ đục ánh lên nét cười.
“Tưởng tổng, hình như Thẩm tiểu thư đang bị khách du lịch bao quanh.” Vệ sĩ nhạy cảm, liếc mắt qua đã thấy phía bờ biển náo nhiệt một cách bất thường.
Tưởng Thành Duật nghe vậy nhìn sang, hai tay vệ sĩ đã chạy về phía bãi cát.
“Ông nội, cháu đi xem phía Thẩm Đường một chút.”
“Đường Đường sao thế?” Ông nội không hiểu có chuyện gì.
“Chắc là bị khách du lịch nhận ra ạ.” Tưởng Thành Duật nhanh chân chạy qua, một bước vượt cả mấy bậc thang theo xuống.
Dưới nền đất toàn là cát, chưa đi được mấy bước mà trong giày da của anh đã sạn.
Nhưng Tưởng Thành Duật chẳng hề để ý tới, anh bước nhanh về phía Thẩm Đường.
Không biết do ai lớn tiếng gọi tên cô mà du khách chen chúc tới ngày một đông, dù không phải fan hâm mộ thì cũng muốn thêm phần náo nhiệt, dễ gì mà được gặp minh tinh ở khoảng cách gần như thế.
Tưởng Thành Duật bị dòng người đầy lên trước, giày da vướng đầy cát dần ướt nước biển.
Một cơn sóng đánh tới, quần và tất đã ướt đến mức dính chặt vào da thịt.
“Ôi mẹ ơi, sao mà Thẩm Đường trắng dữ vậy!”
“Người thật mà y như hình photoshop ấy nhở. Tôi chết đây, khỏi cứu.”
“Mọi! Người! Đừng! Chen! Nữa! Tôi không nhìn thấy được! Aaa!”
Hàng loạt những tiếng hô hoán la hét đì đùng bên tai không dứt.
Giờ thì nửa bước cũng khó đi, xung quanh toàn người là người, lần đầu tiên Tưởng Thành Duật cảm nhận sâu sắc cảm giác đu idol là như thế nào.
Thẩm Đường đừng sát mép nước, tay cầm mũ che nắng, phối hợp chụp ảnh với mọi người. Du khách thì người quay video, người chen lấn lên trước muốn một tấm hình chụp chung với ngôi sao.
Hai vệ sĩ chắn trước người Thẩm Đường, che chở cô tiến về bờ.
Dưới sự giúp đỡ của vệ sĩ, Thẩm Đường xuyên qua đám người, du khách cũng không đuổi theo, ban đầu bọn họ cũng không định làm phiền cô, chỉ muốn chụp một kiểu ảnh từ xa, nhưng càng nhiều người chú ý thấy thì tình hình càng khó khống chế.
Ban nãy Thẩm Đường dường như bắt gặp một dáng người rất cao, nhưng nhiều người như thế, cô cũng không chắc có phải Tưởng Thành Duật hay không. Chắc là hoa mắt rồi, anh mặc áo vest đi giày da nghiêm trang chỉnh tề, sao có thể đi theo xuống dưới này được.
Nhưng đi được vài bước, cô vẫn không nén nổi hiểu kỳ ngoái lại nhìn.
Đám đông vẫn chưa tản đi, Tưởng Thành Duật đeo kính râm như hạc giữa bầy gà, cũng đang nhìn cô.
Thẩm Đường vẫy tay về phía mọi người, còn làm động tác bắn tim.
Có một chàng trai trong nhóm du khách gọi với theo: “Thẩm Đường, anh cũng yêu em!”
Xe được lái tới, Thẩm Đường và hai vệ sĩ lên xe rời đi.
Chẳng mấy chốc đám đông dần thưa thới, bãi cát cũng trở lại vẻ đẹp êm đềm thường nhật.
Tưởng Thành Duật vắt khô ống quần, xách giày đi về, cuộc đời anh lần đầu tiên chật vật đến thế.
Ông nội thấy vậy vội chống gậy đứng lên: “Sao mà ướt vậy cháu?”
“Không sao ạ.” Tưởng Thành Duật đỡ ông ngồi xuống, “Cứ để Thẩm Đường ngồi xe đi một vòng đã, khi nào người ta bớt chú ý lại thì vào nhà từ cửa sau.”
Ông nội giục anh: “Cháu cũng mau về phòng thay giày đi.”
Tưởng Thành Duật không vội, anh ngồi lại trò chuyện với ông nội đôi câu.
Ông nội biết Tưởng Thành Duật đang theo đuổi cháu gái mình, trong lòng rất vui vẻ, còn sợ anh buồn nên khuyên anh đừng vội vàng.
Tưởng Thành Duật cười đáp: “Ông ơi, ông thấy liệu cháu có theo đuổi được Thẩm Đường không?”
Vốn ông nội cũng định khen Tưởng Thành Duật đôi câu: “Được chứ, ông thấy có thể lắm. Đường Đường nhà ông yêu cái đẹp mà.”
Tưởng Thành Duật: “...”