Edit: Thanh An huyện chủ
Beta: Lyn
**********
Vào ngày thứ bảy sau khi xử lý xong vụ bồi thường của Vương Hiểu Diễm, mẹ cô gọi điện thoại đến, nghe được ở đầu dây bên kia, giọng của mẹ rất vui vẻ:
"Tiểu Phân à, hoa trong vườn của chúng ta đều nở rồi..."
"Tiểu Phân, mấy cây ăn quả chúng ta trồng đều nở hoa rồi, nào là cây lê, cây đào, cam... Thật sự rất đẹp!"
Trong lúc vô tình, mẹ cô còn nhắc đến bác Lý, giọng nói đều là tràn đầy vui sướng.
Đúng vậy, bác Lý kia đối với mẹ cô rất tốt, bao nhiêu năm rồi, mặc dù rất ít khi đến nhà nhưng Lưu Tinh Phân biết bác Lý vẫn nhớ thương mẹ của cô. Vậy mà mẹ lúc nào cũng từ chối ý tốt của ông ấy.
Hiện tại mẹ cũng đã được tự do, đến lúc bà cần được yêu thương.
Nhưng mà, mẹ đã thay đổi lời nói, giọng mang chút âu lo:
"Tiểu Phân à, con đừng liều mạng để kiếm tiền, mẹ chỉ muốn con được sống bình an qua ngày..."
Có phải mẹ đã biết gì đó hay không? Lời nói của mẹ khiến sự bất an của Lưu Tinh Phân lần nữa lại nổi lên?
Mẹ cô từ nhỏ đã rất nghiêm khắc với Lưu Tinh Phân.
Không có cha cuộc sống của hai mẹ con rất khó khăn.
Thế nhưng, mẹ lại không bao giờ cho phép cô được tùy tiện nhận đồ của người khác, dù chỉ là một viên đường.
Lưu Tinh Phân khi học lớp 3, cùng với đứa nhóc hàng xóm chơi xung quanh ở vườn rau, hai đứa nhỏ đều bị dưa leo hấp dẫn, trẻ con mà nhịn không được hái xuống.
Cuối cùng không biết ai nói mà mẹ cô lại biết được chuyện đó.
Mẹ cô cũng không có mắng chửi hay đánh đập gì, chỉ đem cô vào phòng tối.
Đó là cảm giác như thế nào? Chính là sợ hãi, là cực kỳ sợ hãi, Lưu Tinh Phân cố mở to mắt nhưng cái gì cũng không thấy được, mà trong không gian tối tắm thì thường bị sinh ra ảo giác, như có vô số cánh tay từ bốn phương tám hướng đang muốn bắt lấy cô.
Tính tình của Lưu Tinh Phân vô cùng ương bướng, mặc dù sợ lại không hề khóc, toàn thân run rẩy, nhưng cũng không chịu mở miệng cầu xin.
Nhưng từ sau lần đó, cô cũng không dám tùy tiện lấy đồ của người khác nữa.
Bây giờ nhớ đến căn phòng tối tăm kia, nỗi sợ hãi trong lòng cô vẫn chưa từng nhạt phai.
Ngày đầu tiên mẹ cô đến thị trấn Phong Hợp, nhìn thấy con gái mới làm được có mấy năm mà lại có tiền để mua nhà, trong lòng luôn lo lắng, mặc dù chỉ là thị trấn Phong Hợp nhưng cũng làm người khác khó tin tưởng được. Ánh mắt mẹ nhìn cô giống hệt ánh mắt lúc trước cô ăn trộm dưa leo.
Cô muốn sau khi vụ này xong sẽ không làm thêm nữa, thế là Lưu Tinh Phân đi tìm Vương Dũng để nói chuyện thật tốt.
Vương Dũng bỏ đi trang phục pháp y bình thường thay vào đó là Âu phục và giày da đẹp trai đến mức làm Lưu Tinh Phân khó nhận ra.
Lúc này Vương Dũng nhìn rất có phong độ của một vị thân sĩ, gật đầu mỉm cười, giữ phép chừng mực. Chỉ là tửu lượng của anh không được tốt, uống được vài chén liền say, ở dưới ánh đèn mông lung trong quán bar, Vương Dũng lần đầu tiên mở lòng với Lưu Tinh Phân.
Thì ra, cả Vương Dũng và Lưu Tinh Phân đều làm việc ở thành phố lớn giống nhau, rồi cũng không biết tại sao, có lẽ là do anh ta quá rụt rè, cũng có lẽ là do anh ta giao tiếp không tốt, có một ngày lại bị chuyển tới huyện thành nhỏ này, sau đó bị bạn gái xinh đẹp như hoa bỏ rơi.
"Thực ra tất cả đều là cái bẫy"... Cấp trên của Vương Dũng coi trọng bạn gái của anh, nên tìm cách chia rẽ bọn họ.
Nói đến đoạn thương tâm, Vương Dũng mạnh mẽ rót thêm rượu, Lưu Tinh Phân biết anh không thể uống được nữa, nhưng vẫn muốn uống thêm, cô bước lên phía trước giật lấy chai rượu của anh.
Vương Dũng tiện đà đó bắt lấy tay Lưu Tinh Phân, ôm cô vào lòng.
Lưu Tinh Phân lần đầu tiên bị một người đàn ông ôm ấp, có chút quẫn bách không biết phải làm sao. Mùi trên người Vương Dũng cũng rất dễ chịu, mà cô lại có chút say. Hai bọn họ đều hướng đến cuộc sống ở nơi đô thị phồn hoa nhưng lúc này tay liền nắm một chỗ, trái tim cũng được kết nối.
Không biết là do tác dụng của cồn hay vì lý do gì khác, nụ hôn của Vương Dũng rơi trên môi Lưu Tinh Phân:
"Em làm bạn gái anh được không?"
Lưu Tinh Phân cảm giác có chút tê dại ở trong lòng, sau đó Vương Dũng đang rất ôn hòa thì lại dần dần trở lên nhiệt liệt, giống như trên người anh có một cỗ sức mạnh muốn thoát ra ngoài.
"Làm bạn gái của anh nhé..." Vương Dũng nói thì thầm bên tai của Lưu Tinh Phân.
Cô không có từ chối anh, cô cũng không bao giờ nghĩ rằng bản thân sẽ yêu anh trong hoàn cảnh này, đúng vậy, yêu một người rất dễ dàng, từ khi Vương Dũng nói về tuổi thơ của mình, Lưu Tinh Phân đã có cảm giác với anh. Có một loại cảm xúc đang dần bén rễ trong trái tim cô ấy...
Nếu như trong quán bar không đột nhiên mở bài "Quên", cô suýt nữa thì quên mất mục đích hẹn anh ra đây.
"Chúng ta ngừng tay thôi..."
Vương Dũng gật đầu với Lưu Tinh Phân, anh cũng chán ngán với làm ăn kiểu thế này.
Đây là lần thứ hai bọn họ đồng ý định ngừng làm giao dịch.
Hiện tại đang là tiết trời tháng sáu, thị trấn Phong Hợp là địa điểm nghỉ mát hợp lý, không cần điều hòa thậm chí quạt cũng ít khi được sử dụng, có đôi khi lúc ngủ sáng sớm còn phải đắp một tấm chăn mỏng.
Bọn họ nắm tay đi ra khỏi quán bar, cảm giác hết thảy đều tốt đẹp như vậy.
Vương Dũng hướng Lưu Tinh Phân ném ra từng mũi tên tình yêu của thần Cupid, mãnh liệt vô cùng nóng bỏng.
Yêu đương làm cho Lưu Tinh Phân khát vọng mong chờ về một cuộc sống tươi đẹp, cũng làm cho Vương Dũng thay đổi được thứ gì đó. . Truyện Quan Trường
Bọn họ nắm tay nhau thật chặt, cùng động viên nhau.
Bắt đầu yêu đương làm cho bọn họ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều quá tốt đẹp, khiến cho bọn họ chán ghét những sự việc đã làm trước đó.
Yêu đương làm cho Lưu Tinh Phân hiểu được thứ mẹ cô muốn là gì, mẹ muốn chính là giống như vậy, cùng người mình yêu thương sống dựa vào nhau, không cần hưởng thụ thứ gọi là vinh hoa phú quý.
Bọn họ tản bộ ở trên đường, thời gian thật yên tĩnh và hưởng thụ.
Nếu như Vương Dũng không mặc trang phục trắng kia, không tiếp xúc với các tử thi thì còn tốt hơn nữa.
Vương Dũng như biến thành người khác, lôi kéo Lưu Tinh Phân đi thẳng qua cửa nhà cũng không có ý định dừng lại.
"Anh muốn đưa em đi đâu vậy?" Lưu Tinh Phân bật cười.
Đúng vậy, đi nơi nào nữa đây? Bọn họ đều có nhà mới, đồ dùng trong nhà đều là hàng cao cấp, trang trí tỉ mỉ tinh tế, tại Thị trấn Phong Hợp này cũng được coi như là nhà giàu.
Thế nhưng cả hai đều không muốn trở về, bọn họ đều muốn làm mờ đi quá khứ, muốn tạo cho đối phương một bản thân hoàn toàn mới.
Bán nhà đi, sau đó mua nhà mới là điều trong thâm tâm họ mong muốn.
"Trước kia anh từng bán hàng ở vỉa hè thậm chí còn nhặt cả rác để mưu sinh..." Vương Dũng cười nói trêu trọc, nghĩ đến đoạn thời gian sa sút kia, anh không còn cảm thấy buồn mà còn cảm thấy kiêu ngạo.
"Thế nhưng, khi đó anh không dám nói với người khác, cũng không dám gặp gỡ bạn bè, anh sợ hãi người khác xa lánh vì anh đã làm những công việc đó..."
"Em cũng vậy..." Lưu Tinh Phân cũng lần đầu tiên mở lòng nói với Vương Dũng.
"Em cũng có một tuổi thơ không mấy vui vẻ, em cũng không dám nói với ai, bởi thế em lên đại học cũng vẫn luôn cô đơn một mình. Em thích nói chuyện, kết giao với những người xa lạ, em thà rằng đi từng nhà làm môi giới cũng không muốn đi nói chuyện với bạn bè quen thuộc. Cho nên khi còn ở thành phố, nghiệp vụ của em cũng rất chuyên nghiệp. Thế nhưng em vẫn không biết cách để ở chung cùng đồng nghiệp và lãnh đạo, trong mắt bọn họ em chính là một đại mỹ nữ tham công tiếc việc..." Lưu Tinh Phân nở nụ cười, đã rất lâu rồi cô mới cười một cách thư thái như vậy.
"Tinh Phân, thực ra, anh đã chú ý em từ lâu rồi, lần đầu em đến thị trấn Phong Hợp anh đã để ý em, lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt của em, anh đã biết trong lòng em đang nghĩ gì, em muốn giúp gia đình đó, thế nhưng em không thể,... anh cũng như vậy, anh không có thứ gì để giúp họ.. anh muốn theo đuổi em, nhưng lại không biết em là người như thế nào, anh là kiểu người một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng. Anh sợ em cùng bạn gái cũ của anh là một thể loại người. Sợ em tham phú phụ bần. Lần em mua nhà sau đó đón mẹ em đến, anh có chút hốt hoảng... Tinh Phân, ngày đó uống say, anh là cố tình thăm dò em, anh luôn tự hỏi bản thân cả vạn lần, tại sao anh phải tội tình gì mà yêu em? Anh vừa muốn theo đuổi em lại vừa muốn rời xa em. Anh bị mắc kẹt ở giữa hai lựa chọn đó..."
"..."
Bọn họ giống như những kẻ lần đầu tiên biết đến tình yêu, vậy mà nghe xong nhưng lời sến súa kia cũng không chê nó buồn nôn.
Vương Dũng như đột nhiên kích động, toàn thân căng thẳng khó chịu.
"Đi theo anh."Anh quả quyết nói.
Lưu Tinh Phân mặt nóng ran, đi theo anh?
Cô hiểu rõ lần này cùng lần trước khác biệt, đi theo anh ý tứ kia cũng khác biệt.
Tim Lưu Tinh Phân đập thình thịch, sau đó thầm hận bản thân không có tiền đồ, mới có như vậy đã có chút chờ mong.
Gian phòng bừa bộn, ngày đó sau khi Lưu Tinh Phân rời đi, Vương Dũng liền bắt đầu suy nghĩ thay đổi bản thân, trước tiên đó chính là sắp xếp lại cái ổ nhỏ của mình.
Giờ đây hết thảy đều ngay ngắn, có trật tự. Nhưng không hiểu sao tâm Lưu Tinh Phân lại rối loạn.
Vừa vào cửa, tay Vương Dũng liền trở nên không an phận rồi, đầu tiên là ôm cô, sau đó tay lần xuống vuốt ve khắp cơ thể cô, kèm theo nụ hôn nồng nhiệt chính là một loạt động tác rơi xuống thân thể cô...
Ở ngoài còn không biết có ai đang thổi sáo, tiếng nhạc mơ hồ truyền đến, phảng phất như vì bọn họ mà hợp tấu.
Lưu Tinh Phân đầu tiên căng thẳng đến cứng đờ người lại, sau đó thuận theo thả lỏng cơ thể, kéo theo là một loại khát vọng mãnh liệt, như có thứ gì đó trong cơ thể muốn được lấp đầy...
Váy, đồ lót của cô bị Vương Dũng vụng về xé rách ném lung tung.
"Anh là lần đầu tiên..."Vương Dũng vụng về giải thích.
"Em cũng vậy..."Lưu Tinh Phân cảm giác thân thể của mình như bay lên.
Thân thể giữ gìn hơn hai mươi năm lại khát vọng được ôm ấp, được va chạm như thế...
Đau, nhưng Lưu Tinh Phân lại như uống say, dùng sức nắm lấy hai tay Vương Dũng, muốn anh tăng thêm chút sức lực, muốn anh thêm chút nữa.
Nhưng thực sự lần đầu tiên chính là đau đớn
Cho đến cuối cùng khi lên được đến đỉnh, bọn họ đều có cảm giác không hiểu tại sao rất hưng phấn.
Vương Dũng ôm lấy Lưu Tinh Phân không muốn buông tay, không muốn rời khỏi sự dịu dàng ấm áp này.
Hết chương 7.