Edit: Thanh An huyện chủ
Beta: Lyn
**************
Hôm đó tiết trời rất kỳ lạ, một bên mưa to, một bên còn nắng.
Lưu Tinh Phân còn đang cảm khái thời tiết hôm nay có nhiều điều kỳ quái thì lại nhận được điện thoại của lãnh đạo gọi tới.
"Lưu Tinh Phân, chúc mừng cô, hiện tại tổng bộ muốn điều động cô trở lại tổng công ty, chức vị trưởng phòng kinh doanh. Cô cảm thấy thế nào?"
Có câu nói "Thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng!" Nếu như trước đó, quay trở về chỉ để làm nhân viên bình thường, Lưu Tinh Phân sẽ không cảm thấy cao hứng, thế nhưng... trở lại một cái chính là sẽ được thăng chức lên làm quản lý ở thành phố lớn, sao lại không?
Lưu Tinh Phân một mặt thì gật đầu, một mặt thì nói những lời khiêm tốn khách sáo, trong lòng vui mừng:
"Cảm ơn lãnh đạo đã coi trọng, cảm ơn lãnh đạo đã đề bạt..."
"Vậy cô sắp xếp mọi chuyện một chút, công việc thì giao cho người tin tưởng, cuối tháng này quay lại trụ sở để tiến hành công việc đi"
Sau khi nghe điện thoại xong, Lưu Tinh Phân muốn hét to vài tiếng, sau đó kéo mấy người bạn tốt đi chúc mừng một trận ra trò.
Thế nhưng nhìn lại, ngoại trừ cấp dưới, cô không thân với ai để tâm sự cả, cảm giác không khỏi có chút mất mát.
Mà thôi, cũng chẳng sao, không mấy thời gian nữa là có thể quay về rồi.
Con người khi gặp chuyện vui mừng thì tinh thần liền phấn chấn, thoải mái, không nhịn được mà ngâm nga bài hát.
Hiện tượng thời tiết kỳ quái ngày hôm nay trong mắt Lưu Tinh Phân chỉ còn mặt trời, không nhìn thấy mây đen phía sau nữa.
Thế nhưng Lưu Tinh Phân còn chưa trở lại trụ sở để nhận chức, lại có chuyện xảy ra. Một tai nạn đã xảy ra ở thị trấn nhỏ này, vào giữa trưa tháng 10, một người đàn ông vừa tham gia bảo hiểm không lâu chết tại nhà, vợ của anh ta tinh thần không được bình thường. Trong nhà còn hai đứa con, con gái lớn đang học cấp ba, con trai nhỏ thì đang học cấp hai, cả hai đứa đều học sinh giỏi nhất trường.
Nhận được điện thoại, Lưu Tinh Phân cảm thấy sửng sốt: Thực sự là nửa đường lại nhảy ra một Trình Giảo Kim, viêc này sớm không đến, trễ không đến, tại sao lại cứ tại thời điểm này lại xảy ra, xem ra việc cô được trở về lại tổng công ty lần này sẽ bị hoãn hoặc thậm chí là không còn cơ hội nữa...
Hiện trường sự việc vô cùng hỗn loạn, vợ của người đàn ông kia lại phát bệnh.
Cũng may khi bà ấy phát bệnh cũng không đánh người, bà ấy nắm tay Lưu Tinh Phân, lúc thì khóc như đứa trẻ, khi thì lại cười lớn.
Hai đứa nhỏ khóc đến vô cùng đáng thương.
Có người kéo Lưu Tinh Phân đến một góc, lặng lẽ thì thầm với cô: "Có thể là ông ta tự sát, nhưng mà cô hãy giúp đỡ, nhìn hoàn cảnh của cả nhà, sợ là sau này sẽ rất khó khăn..."
Lưu Tinh Phân nhìn lại toàn bộ căn nhà, trong lòng cảm thấy thương hại, thấp thỏm bất an.
Thực tình mà nói, cô cũng từng có những hồi ức đau buồn như vậy.
Từ lúc cô còn rất nhỏ, cha cô đã buông tay rời xa nhân thế, khi đó nhà của cô chỉ có bốn bức tường, nghèo đến mức không còn gì nghèo hơn được nữa.
Cô có dung mạo xinh đẹp thì sao chứ, cũng chẳng bao giờ mặc được những thứ quần áo xinh đẹp. Bởi vì trong nhà không có người đàn ông, mẹ góa con côi các cô đều bị người khác khi dễ...
Nhớ lại hồi ức khi còn nhỏ, Lưu Tinh Phân hoảng hốt, nhìn hai đứa nhỏ trước mặt đây lại càng cảm thấy thương cảm hơn.
Không được, cô nhất định phải trợ giúp bọn họ...
Nhưng chuyện này đúng là khó giải quyết vì nếu như là tự sát thì sẽ không được bồi thường tiền bảo hiểm.
Những câu chuyện tốt về người đàn ông này nhiều vô kể.
Những người hàng xóm xung quanh nói thêm nhiều thông tin của người đàn ông vừa gặp nạn này cho Lưu Tinh Phân, nào là ông ấy trước khi kết hôn đã biết tinh thần của vợ mình không giống như bình thường, nhưng bởi vì yêu vì thương mà kết hôn với bà ấy bất chấp người nhà phản đối.
Lưu Tinh Phân lại một lần nữa bị cảm động: Chân tình như thế, kiếm ở đâu ra?
Ông ấy mua bảo hiểm rồi quyết định tự sát, chính là muốn lấy được tiền bồi thường để cho cả nhà sống tốt hơn chút, đây cũng chính là yêu thương!
Lưu Tinh Phân sao nỡ để cho cái chết của ông ấy trở nên vô ích đây?
Nhưng chuyện này từ cách xử lý đến kết quả đều ảnh hưởng đến tiền đồ của cô, có thể hợp đồng sẽ tăng được nhiều hơn, nhưng cũng có thể rơi vào những trường hợp không mong muốn, ví dụ như hãm hại, tự sát để lấy tiền bảo hiểm... đại loại như thế.
Làm sao đây?
Hiện trường ồn ào như vậy, Lưu Tinh Phân theo đó mà tâm tình cảm thấy bực bội, không biết quyết định như thế nào.
Nghiệm thi là phần tất yếu, không thể thiếu được.
Nhân viên điều tra Vương Dũng xuất hiện trước mặt Lưu Tinh Phân lần đầu chính là ở đây, hắn là pháp y nghiệm thi cho người đàn ông kia. Áo khoác ngoài trắng hơn của các bác sĩ khác vài lần, gặp ai cũng đều cười, nhưng nụ cười của hắn không nhìn ra vui buồn.
Người đàn ông kia vì sao mà chết, báo cáo nghiệm thi của Vương Dũng vô cùng quan trọng, mấy lần Lưu Tinh Phân muốn nói cho ông ấy biết sự tình trong nhà nạn nhân, cô muốn nói rằng nếu cái chết của người đàn ông đó không nhận được bồi thường thì sẽ đồng nghĩa với việc vợ con ông ấy sẽ bị chết đói, hai đứa nhỏ sẽ không có ai quan tâm trở thành những đứa trẻ lang thang, thế nhưng mỗi lần cô muốn nói đều lại thôi.
Thi thể bị mang đi giám định, tâm trạng của Lưu Tinh Phân giống như đang treo lơ lửng.
Hay là nói cho Vương Dũng một ít suy nghĩ của mình? Có nên nói cho ông ấy nghe về tình hình trong nhà của nạn nhân hay không?
Nhưng cô đang ở vị trí khó có thể mở miệng, làm như vậy không phải là tự mang tảng đá đập vào chân mình hay sao?
Lưu Tinh Phân đi lang thang trên đường của thị trấn Phong Hợp, hiện tại đang là cuối tháng mười, gió đã có chút lạnh, mọi người trên đường nhìn thấy cô đều thân thiện chào hỏi.
Thực ra, cô vẫn thích trấn nhỏ này hơn, thích con người ở nơi này chất phác, nhiệt tình.
Nếu như không bồi thường cho người đàn ông kia, có phải là quá vô tình hay không?
Ngay lúc này, mẹ ở nhà lại gọi điện đến.
Lưu Tinh Phân hồi nhỏ đã thấu hiểu hết nỗi khổ không cha, mẹ ở bên đầu kia của điện thoại quan tâm hỏi han ân cần làm cho cô cảm thấy chua xót nơi đầu mũi.
Nếu như trước kia, có người chịu đưa tay giúp đỡ mẹ con cô một chút... Nếu như lúc đó có tiền bồi thường bảo hiểm ngoài ý muốn, có lẽ mẹ con cô đã không phải chịu nhiều khổ sở đến như thế...
Lưu Tinh Phân chắp tay trước ngực, cầu mong cho người đàn ông kia là vì ngoài ý muốn mà bỏ mạng.
Khi chết, vẻ mặt của người đàn ông vô cùng yên bình, đủ loại suy đoán, giả thuyết tràn ra khắp nơi ở thị trấn Hợp Phong.
Có người nói ông ấy bị vợ phát bệnh trong lúc ngủ rồi cho uống thuốc, có người lại nói ông ấy tự sát...
Mọi người đàm luận làm cho đầu Lưu Tinh Phân lóe lên một tia sáng.
Đúng nha. Nếu thực sự không được, có thể từ vợ của ông ấy mà ra tay không? Dù sao bị người có bệnh tâm thần hạ độc cũng coi như chết ngoài ý muốn.
Lưu Tinh Phân cảm thấy thương tâm thay cho ông ấy, một người đàn ông vì vợ con thế mà lại nghĩ ra hạ sách tự sát để lấy tiền bồi thường, cần bao nhiêu dũng khí để thực hiện được chứ?
Thị trấn Phong Hợp một mảnh trầm lắng, là do Lưu Tinh Phân cảm nhận được tất cả mọi người đều cảm thấy bi thương cho gia đình của người đàn ông kia, mọi người ai cũng muốn gia đình ông ấy nhận được tiền bồi thường.
Lưu Tinh Phân mấy lần đều muốn tìm Vương Dũng nói chuyện, nhưng cuối cùng đều nhịn lại.
Cứ như thế đau khổ trằn trọc qua ba ngày, có kết quả báo cáo nghiệm thi rồi.
Kết quả báo cáo làm cho người ta nghe xong đều rất kinh ngạc. Vương Dũng pháp y nói rằng người đàn ông kia là bị bọ ve đốt, sau đó không kịp thời gian chữa trị nên bỏ mạng. Kết quả đúng là vượt dự tính của Lưu Tinh Phân, cô còn tưởng rằng người ta tự sát mà chết.
Sau khi có kết quả nghiệm thi, thi thể được mang đi hỏa táng.
Lưu Tinh Phân ngây ngẩn nhìn kết quả báo cáo kia, tâm tình vô cùng phức tạp, về công cô có chút băn khoăn, dù sao cũng là việc quan trọng phải xuất ra một số tiền lớn, nhưng về tư cô lại cảm thấy vui mừng.
"Bồi thường, đương nhiên phải bồi thường rồi!" Lưu Tinh Phân quả quyết nói với cấp dưới.
Lần này không còn cấp dưới nào chê cười cô nữa.
Tựa như mọi người ai cũng hy vọng giúp đỡ gia đình này, tính toán tiền, lập hồ sơ, mọi việc đều được xử lý nhanh chóng.
Cuối cùng căn cứ vào mức sinh hoạt và điều kiện tổng hợp của người đàn ông đó mà bồi thường cho người nhà ông ấy mười lăm vạn tệ.
Người đàn ông cuối cùng cũng được bồi thường, huyện nhỏ cũng bắt đầu hoảng sợ, sau khi sự kiện người đàn ông kia được giải quyết xong, hầu như mọi người ở đây bắt đầu đến mua bảo hiểm tai nạn.
Chắc chắn sự việc của ông ấy là điều đáng tin, mọi người đều cảm thấy vui vẻ.
Lưu Tinh Phân tưởng rằng sau khi giải quyết được sự kiện kia thì có thể quay lại tổng bộ nhận chức, nhưng không nghĩ tới tổng bộ lại lấy lý do công ty ở huyện thành không thể thiếu cô, hủy bỏ quyết định điều cô về. Cuộc sống của cô ngay tại giây phút đó đã hoàn toàn biến thay đổi.
Hết chương 3.