Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổiTác giả: Di NhiênDịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 281: Khôn lường
Trong viện, không ai dám động đậy, tất cả mọi người đều nhìn người đứng đầu Tạ gia, chờ hắn lên tiếng.
Thế nhưng Tạ Đạo Chi lại không nói một lời.
Hắn im lặng nhìn Ngô thị trên mặt đất, ánh mắt thâm trầm khiến người ta sợ hãi.
Thật lâu sau, hắn mới thu tầm mắt lại rồi lạnh lùng mở miệng.
"Thê tử của lão đại."
"Phụ thân?"
"Con đích thân đi thẩm vấn người trong viện của phu nhân, thẩm vấn từng người một."
"Vâng!"
"Tạ tổng quản."
"Lão gia?"
"Ngươi đi thẩm vấn người trong bếp."
"Vâng!"
"Lão đại."
"Phụ thân?"
"Đỡ mẫu thân ngươi trở về phòng." Tạ Đạo Chi lại nhìn Ngô thị: "Phu nhân gần đây sức khỏe không tốt, từ nay về sau ở trong viện nghỉ ngơi."
Đây là muốn cấm túc mẫu thân trước mặt mọi người sao?
Tạ Nhi Lập thầm nghĩ một tiếng "Không hay", nhưng cũng không dám nói thêm nửa câu: "Vâng!"
"Ta có gì không khỏe chứ, ta bị oan, đám các ngươi không nghe thấy hả?"
"Mẫu thân!" Tạ Nhi Lập hét lớn một tiếng.
Sao lại nghe không hiểu chứ?
Cho dù người có bị oan thì việc này cũng từ người mà ra.
Chỉ phải phạt người trước rồi điều tra xem ai là hung phạm, phụ thân mới có thể nghiêm trị, mới có thể cho Yến Tam Hợp một câu trả lời thỏa đáng.
Tạ Nhi Lập tiến lên đỡ người dậy: "Con trai đưa nương về viện trước."
Tạ Đạo Chi quay mặt nhìn Tạ Bất Hoặc đứng trong góc, tay Tạ Bất Hoặc siết chặt bên người.
"Lão Nhị."
"Phụ thân?"
"Ngươi đi mời di nương đến Từ Ân đường."
Tạ Bất Hoặc biến sắc: "Phụ thân, di nương..."
"Làm theo lời ta."
Tạ Đạo Chi lạnh lùng ngắt lời hắn, nhìn Tạ Tri Phi: "Tam nhi, tiễn Bùi thúc thay ta."
Tạ Tri Phi vẫn không lên tiếng.
Dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trên mặt của hắn không có bất kỳ thần sắc nào, đôi mắt đen như mực nhìn vào sương phòng trong im lặng.
Bùi Minh Đình đẩy hắn một cái: "Cha ngươi nói với ngươi kìa?"
Không hề có phản ứng!
Bùi Tiếu mau nói thay huynh đệ nhà mình: "Hắn, hắn bị dọa sợ rồi, cha, đều quen đường rồi thì khỏi cần người khác tiễn nữa, tự đi đi!"
Bùi Ngụ nghĩ đến chuyện mệt mỏi ở hậu trạch trong phủ, thở dài đi tới bên cạnh Tạ Đạo Chi, vỗ vỗ vai hắn rồi rời đi.
Sân viện vốn chật chội, lập tức trở nên vắng vẻ.
Tạ Tri Phi vẫn giữ nguyên tư thế đó, hắn đứng bất động trước cửa viện, không biết đang nghĩ gì?
Bùi Tiếu đưa tay lắc lắc trước mắt hắn.
Vẫn không có phản ứng.
Hắn sợ hãi quay mặt đi, dùng ánh mắt hỏi: Gia nhà ngươi làm sao vậy?
Chu Thanh lắc đầu: Không biết!
Biểu cảm trên khuôn mặt Bùi Tiếu trong nháy mắt vỡ nát: Sắp đến tết Trung Nguyên, chẳng lẽ hồn của tiểu tử này lại bị đám tiểu quỷ dọa sợ rồi?
Tết Trung Nguyên là tết của quỷ, những bùa, chú kia không có tác dụng, phải làm pháp sự để trấn mới được.
Đang nghĩ ngợi, thì người bên cạnh đã hoàn hồn: "Minh Đình, ngươi về trước đi."
"Hả?"
"Về nhà trước đi."
"Về cái rắm!" Bùi Tiếu chỉ vào sương phòng: "Ta có yên tâm ngươi, cũng không yên lòng Yến muội muội của ta, nghe cha ta nói không, suýt nữa thì mất mạng đó."
Tạ Tri Phi quay đầu, lạnh lùng nhìn vào mắt Bùi Tiếu.
Bùi Tiếu đón lấy ánh mắt của hắn, bất thình lình bị dọa cho lảo đảo.
Đây là ánh mắt gì?
Sao còn sung huyết nữa?
"Tạ Ngũ Thập, ngươi..."
Tạ Ngũ Thập đã thu tầm mắt lại sải bước rời đi.
Chu Thanh muốn đi theo, lại cảm thấy bỏ lại một mình Tiểu Bùi gia thì không ổn, đang do dự lại nghe Tiểu Bùi gia giậm chân nói: "Còn không mau đuổi theo, gia ngươi bị quỷ nhập rồi, đêm hôm khuya khoắt lại đi ra sau vườn hoa làm gì kia?"
Chu Thanh: "..."
"Trong nha môn có một lệ khí, ta lập tức trở về lấy, ngươi trông chừng hắn cho ta."
Tiểu Bùi gia vừa chạy vừa kêu: "Nếu không được nữa thì đưa hắn đến phòng bà đồng Yến, hơi thở của bà đồng đó thì có thể phù hộ hắn."
Chu Thanh vội vàng đuổi theo chủ tử nhà mình, lúc chỉ còn cách vài bước thì Tạ Tri Phi đột nhiên xoay người, ánh mắt nhìn thẳng hắn.
Chu Thanh giờ phút này mới hiểu được vì sao tiểu Bùi gia nói Tam gia bị quỷ quấn thân.
Đôi mắt này lạnh lẽo quá đáng, tự dưng khiến cho người ta thấy rợn người, ai mà bị hắn liếc mắt như vậy, thì cả người đều sẽ rất lúng túng.
"Gia, người..."
"Chu Thanh."
Tạ Tri Phi đâu chỉ lạnh mắt, ngữ khí nói chuyện cũng lạnh: "Qua nửa canh giờ nữa, ngươi đến Tĩnh Tư Cư dẫn Lý Bất Ngôn đi."
"Gia muốn làm gì?" Chu Thanh kinh hãi mở to hai mắt.
"Đừng hỏi, cứ làm theo lời ta." Môi Tạ Tri Phi mím thành một đường, đi đến đình nghỉ mát ngồi xuống.
Đình nghỉ mát không có đèn, cả người hắn chìm trong bóng tối, không nhúc nhích, chỉ ngồi im lặng.
...... Cạch, cạch, cạch!
Trong Từ Ân đường, lão phu nhân gõ mạnh quải trượng, chỉ hận không thể gõ gạch đá xanh ra một cái lỗ."
"Nha đầu này không lên tiếng, giữ đúng bổn phận, mấy người chướng mắt nàng ở đâu hả, sao cả đám ai nấy cũng đều muốn đối phó với nàng thế?" Lòng lão phu nhân đau như dao cắt: "Sao không đến hạ độc cho ta chết luôn, để nhà này chẳng yên ổn."
"Mẫu thân!"
"Ngươi đừng gọi ta là mẫu thân." Lão phu nhân gạt lệ: "Nếu như nha đầu này rời đi thì ta cũng không sống nữa đâu!"
Tạ Đạo Chi nhẫn nại khuyên: "Nàng sẽ không đi trong một sớm một chiều đâu, mẫu thân yên tâm, việc này con trai chắc chắn sẽ điều tra ra manh mối, cho nàng một câu trả lời thỏa đáng. Cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."
Lão phu nhân trừng mắt nhìn con trai mình một cái, chỉ thiếu nói một tiếng "Trong phủ này, ai có bản lĩnh tâm tư xấu xa, có thể mượn đao giết người, còn có thể một mũi tên trúng hai đích nữa chứ?"
"Lão phu nhân, lão gia, Nhị gia và Liễu di nương tới rồi."
Trong lúc nói chuyện, mẫu tử Liễu di nương đã đi vào trong phòng, hành lễ với lão phu nhân.
Không đợi nàng hành lễ xong, Tạ Đạo Chi đã vỗ bàn, lạnh lùng nói: "Liễu thị, ngươi quỳ xuống cho ta."
Liễu di nương nhìn trượng phu mình, quỳ xuống.
Tạ Bất Hoặc cũng quỳ xuống, ngẩng đầu nói: "Tổ mẫu, phụ thân, di nương không phải người như vậy."
"Im miệng, nơi này không có phần cho ngươi nói chuyện." Tạ Đạo Chi nhướng mày hung ác: "Liễu thị, ngươi có nghe nói chuyện ở Tĩnh Tư Cư không?"
Liễu thị: "Hồi bẩm lão gia, lúc này trên đường tới đã nghe Nhị gia nói."
"Chuyện trong phòng bếp là do ngươi làm sao?"
"Bẩm lão gia, không phải thiếp làm."
Không phải ngươi làm thì do ma làm hả?
Ngực lão phu nhân phập phồng, trước mặt con trai không tiện phát tác, chỉ có thể cố nén lời nói hung ác bên miệng xuống.
Ngữ khí Tạ Đạo Chi lạnh như băng sương: "Ngươi có chứng cớ gì, chứng minh không phải ngươi làm?"
Liễu thị bỗng nhiên đỏ lên, cúi đầu nói: "Thiếp không có chứng cứ."
Tạ Đạo Chi đứng dậy đi tới trước mặt Liễu thị, bễ nghễ nhìn nàng: "Ta hỏi lại ngươi một lần, có phải ngươi làm hay không?"
"Lão phu nhân, lão gia, thiếp thật sự không làm."
"Tốt lắm!"
Tạ Đạo Chi nghiêng người, nhìn mẫu thân già một cái.
"Hôm nay trước mặt lão phu nhân, ta bỏ qua, việc này ta sẽ tra rõ, chỉ cần ngươi dính dáng đến chuyện này, Tạ phủ sẽ không dung nạp ngươi nữa."